Vị Hậu Nương Này Hơi Điên Rồi, Ba Bảo Yêu Chết Luôn

Chương 5: --- Thêm dầu vào lửa



 

Ba đứa nhỏ hoàn hồn, sau đó chúng nhìn nương thân của mình với vẻ mặt sùng bái.

 

“Nương thân lợi hại quá, sau này ta cũng muốn lợi hại như nương thân.”

 

Lão Tam Cố T.ử Tang là người đầu tiên mở miệng, năm phần là tâm tư xảo quyệt, năm phần là thật lòng. Lão Đại Cố T.ử Dịch và Lão Nhị Cố T.ử Khanh vô cùng khinh bỉ Tam đệ của mình, đồng thời trong lòng cũng hối hận sao mình không nhanh mồm nhanh miệng bằng Tam đệ.

 

Thật ghen tị Tam đệ có thể thân cận với nương thân đến thế, chúng cũng muốn.

 

Khương Trà làm sao có thể không nhìn ra vẻ hối hận của Lão Đại và Lão Nhị. Ba đứa trẻ tuy là sinh ba, nhưng Lão Đại giống cha, Lão Nhị giống mẹ, Lão Tam vừa giống cha vừa giống mẹ, nên không khó để phân biệt ba đứa nhỏ. Mà trẻ con suy cho cùng vẫn là trẻ con, mọi thứ đều thể hiện trên mặt, căn bản không cần phải đoán.

 

Nàng bật cười một tiếng, nói với Lão Tam: “Muốn lợi hại như ta, vậy ngươi còn phải lớn thêm một chút nữa. Hiện tại ngươi nhỏ bé như vậy không được đâu, người khác chỉ cần dùng tay túm lên là ngươi xong đời rồi, tay chân nhỏ xíu chẳng với tới đâu cả.”

 

Nàng làm mẫu, Cố T.ử Tang cũng phối hợp múa may quay cuồng. Phải nói rằng tiểu hài t.ử như vậy đã làm nàng vui vẻ, khiến chút kháng cự còn sót lại trong lòng nàng tan biến hết.

 

Bên này, bốn mẹ con đã về nhà, bên kia, kẻ mất hai con vẫn đang gào khóc. Trong thôn không ít người đã đến đây, tất cả đều đứng xem, không một ai tiến lên an ủi. Có thể thấy gia đình này trong thôn bị ghét đến mức nào.

 

“Tối qua mưa lớn như vậy, sao lại cháy được nhỉ? Lại còn cháy căn nhà cạnh bếp, thật kỳ lạ. Chắc không phải do nhà bọn họ tự châm lửa đấy chứ?”

 

“Ngươi nói thừa rồi. Ai rảnh rỗi mà đi châm lửa đốt nhà người ta giữa trời mưa bão lớn như vậy? Có đốt cũng phải chọn đêm trời quang mây tạnh mà đốt, cháy mới nhanh. Chắc chắn là Cố Lai Kim và Cố Lai Ngân tối qua lén lút ăn vụng mà châm lửa đốt nhà.”

 

“Ta cũng nghĩ vậy, hừ, đáng đời gặp quả báo.”

 

Những người xung quanh bàn tán xôn xao, Hứa Đại Mai nghe thấy. Đau lòng không thôi, nàng ta ngừng khóc than, đôi mắt đỏ ngầu hung hăng trừng những người xung quanh, cứ như thể họ là hung thủ đã đốt nhà và hại c.h.ế.t hai con trai của nàng ta.

 

“Các ngươi còn có chút lòng đồng cảm nào không? Mọi người đều là người cùng thôn, sao các ngươi có thể như vậy chứ?” Hứa Đại Mai chất vấn họ bằng giọng gay gắt.

 

Có người ngậm miệng, có người cười khẩy, có người thì không chịu nhường Hứa Đại Mai, đáp trả lại.

 

“Chỉ riêng gia đình các ngươi, dù có c.h.ế.t sạch chúng ta cũng sẽ không có chút lòng đồng cảm nào! Sống cùng thôn với gia đình các ngươi quả thực là xui xẻo tám đời. Các ngươi có biết không, chính vì gia đình các ngươi mà con trai trong thôn chúng ta đều không cưới được vợ!”

 

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt những người ban nãy ngậm miệng không nói bỗng nhiên thay đổi, nhao nhao dùng ánh mắt oán hận nhìn gia đình Hứa Đại Mai.

 

Hứa Đại Mai há miệng định mắng lại, nhưng Cố Tuân, người nãy giờ vẫn trầm mặc bình tĩnh đến mức không giống một kẻ vừa mất đi hai đứa con, đã vươn tay nắm lấy cánh tay nàng ta.

 

Trông có vẻ khẽ khàng, nhưng thực tế lại nắm rất chặt, chặt đến mức Hứa Đại Mai suýt bật thốt lên tiếng đau.

 

Hứa Đại Mai nhịn xuống, nàng biết trượng phu đang bảo nàng im miệng, nàng sợ người đàn ông này, đành phải bất mãn ngậm chặt miệng.

 

Không ai biết một Cố Tuân thật thà chất phác ở riêng tư là người thế nào, nhưng hắn là một kẻ m.á.u lạnh, từng có lần suýt chút nữa siết c.h.ế.t nàng ta.

 

Những người xem náo nhiệt thấy Cố Tuân đã ngăn được Hứa Đại Mai, từng người đều liếc nhìn Cố Tuân với ánh mắt khinh bỉ.

 

Lão già kia ra vẻ thật thà chất phác đúng là ghê tởm, thật sự nghĩ mọi người không biết những chuyện hắn làm lén lút ư, chỉ là mọi người không muốn nói ra thôi, dù sao thì mấy đứa con của Cố Tuân đã ảnh hưởng đến hôn nhân của người trong thôn rồi.

 

Lão Tứ là một tú tài, lão Đại, lão Nhị, lão Tam muốn cưới vợ thì khỏi phải lo, nhưng cái nhà này lại ghê tởm vô cùng.

 

Tú tài lão Tứ cưới một cô nương về, sau đó cô nương ấy hóa điên rồi treo cổ tự vẫn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Người trong thôn rất đồng tình với lão Tứ, có một đại nương còn giới thiệu một cô nương bên nhà mẹ đẻ cho tú tài lão Tứ. Tú tài lão Tứ đã đồng ý, rồi cưới cô nương nhà mẹ đẻ của vị đại nương kia. Chính vì cưới cô nương này mà những chuyện xấu xa của nhà Cố Tuân mới bị phanh phui.

 

Thì ra, cô nương đã c.h.ế.t trước đó bị lão Đại, lão Nhị, lão Tam trong nhà lần lượt giở trò đồi bại, cuối cùng cô nương ấy phát điên rồi treo cổ tự vẫn.

 

Theo lời cô nương nhà mẹ đẻ của vị đại nương kia kể lại, Cố Tuân biết chuyện này, nhưng hắn lại giả vờ như không nhìn thấy, thậm chí… tóm lại không hề thật thà, chất phác, lương thiện như vẻ bề ngoài.

 

Chuyện nhà Cố Tuân, thôn trưởng có lòng che giấu, nhưng trong một thôn có bao nhiêu miệng lưỡi, làm sao che đậy nổi. Sau khi chuyện này lan truyền ra ngoài, những thiếu niên trong thôn đến tuổi cưới vợ rất khó tìm được mối, những cô gái có thể gả đến đều phải đòi rất nhiều bạc, về cơ bản đều là những cô nương không được yêu chiều trong nhà.

 

Các cô nương trong thôn lại càng khó khăn hơn, về cơ bản không ai muốn cưới các cô nương trong thôn, nói rằng các cô nương trong thôn không trong sạch, không phải thân trong trắng, gả đi còn phải chịu kiểm tra thân thể, vậy nên sao người trong thôn không oán hận cả nhà Cố Tuân cơ chứ.

 

Thôn trưởng cố tình trì hoãn và đến chậm, mặt không cảm xúc nhìn căn nhà của Cố Tuân, khẽ hừ một tiếng.

 

Mèo Dịch Truyện

"Nhà các ngươi đây là bị trời phạt sao?"

 

Khương Trà, người vừa đưa ba đứa trẻ về nhà rồi lẻn ra xem náo nhiệt, nghe thôn trưởng nói vậy suýt chút nữa không nhịn được vỗ tay tán thưởng.

 

Thôn trưởng thật phi phàm! Vừa mở miệng đã đ.â.m d.a.o vào tim người ta, phi phàm đến tột cùng.

 

Nàng quyết định sau này sẽ kết giao bằng hữu với một thôn trưởng lợi hại như vậy.

 

Nàng chen lấn đến phía sau thôn trưởng, đôi môi nhỏ nhắn đỏ tươi hé mở: "Thôn trưởng, cái nhà này đã bị trời phạt rồi, còn giữ lại làm gì, mau mau đuổi cả nhà này ra khỏi thôn đi."

 

Thôn trưởng nghe thấy giọng nói quen thuộc, cau mày quay đầu nhìn sang, thấy Khương thị nhà Cố Ngọc, sắc mặt càng khó coi hơn.

 

"Ngươi khi nào thì rời khỏi thôn Thượng Cố?" Ba đứa trẻ đều đã bán rồi, còn bám riết lấy thôn Thượng Cố làm gì? Những lời sau thôn trưởng không nói ra, nhưng y nghĩ vị Khương thị nhà Cố Ngọc này có thể hiểu được.

 

Khương Trà ngượng nghịu cười cười, mặt dày nói: "Chuyện của ta lát nữa hẵng nói, trước tiên hãy xử lý cái nhà bị trời phạt này đã, thôn trưởng thấy sao?"

 

Thôn trưởng gật đầu, giờ là thời điểm tốt nhất, không thể bỏ lỡ, còn Khương thị nhà Cố Ngọc có thể tạm gác lại một lát, đợi y tống cả nhà Cố Tuân ra khỏi thôn rồi sẽ tống luôn Khương thị.

 

Lúc này Khương Trà vẫn chưa biết nàng sắp bị thôn trưởng tống ra khỏi thôn, vẫn đang hăng hái đưa ra ý kiến cho thôn trưởng.

 

"Nếu bọn họ không chịu rời thôn, thôn trưởng cứ uy h.i.ế.p bọn họ, nói rằng nếu không rời thôn thì sẽ phanh phui hết những chuyện xấu xa của nhà bọn họ, khiến lão Tứ nhà bọn họ bị tước bỏ danh hiệu tú tài."

 

Thôn trưởng câm nín.

 

Những người xem náo nhiệt xung quanh cũng rất câm nín, ngươi nói thẳng ra như vậy có ổn không? Nhưng họ chợt tỉnh ngộ, sao họ lại không nghĩ đến việc dùng cách này để uy h.i.ế.p nhà Cố Tuân, nếu họ nghĩ ra thì đâu đến mức phải chịu ấm ức từ nhà Cố Tuân.

 

Vợ chồng Cố Tuân trừng mắt nhìn Khương Trà đầy hung tợn, vẻ mặt như thể muốn xé xác nàng ra ăn thịt uống máu.

 

Khương Trà không hề sợ hãi, khinh khỉnh cười nhẹ: "Trừng cái gì mà trừng, chỉ tổ làm mắt các ngươi nhỏ lại thôi. Còn trừng nữa ta sẽ đi trấn trên quảng bá cho lão Tứ nhà các ngươi, nói rằng hắn vì học hành cưới vợ mà không chỉ tham ô của hồi môn của vợ, còn làm ngơ trước việc vợ bị ba người anh trai ruột của mình bắt nạt."

 

Mọi người có mặt đều hiểu rõ việc bắt nạt đó là như thế nào, dù sao thì chuyện đó đã gây ồn ào, cả thôn không ai không biết. Nhưng vì lão Tứ nhà Cố Tuân là tú tài, giỏi ăn nói, lại có mối quan hệ trên trấn, nên không ai dám công khai nói ra, hơn nữa chuyện đó cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, mọi người đều ngầm hiểu mà không đề cập đến.

 

Lúc này Khương Trà lại nói ra, mọi người cũng rất ăn ý nắm bắt cơ hội này.