Bên này Khương Trà biết mình lại bị chú ý, bước ra khỏi Kim Nguyệt Lâu, bước ra khỏi Bắc Nhai, nàng đứng ở ngã tư Bắc Nhai, quay đầu lại ‘quyến luyến không rời’.
“Tái kiến Bắc Nhai.”
Sau này nàng sẽ không đến con phố này nữa, đều không chịu thua nổi thật vô vị. Hừ, với cái bụng dạ hẹp hòi này thì đáng đời các ngươi chỉ có thể mở sòng bạc ở Trấn Lân Thủy thôi.
Lưu Thủy đi theo chủ t.ử đến Bắc Nhai, đối mặt với người đàn bà xấu xí vừa bước ra từ Bắc Nhai, sợ đến mức “hoa dung thất sắc”, vội vàng kéo chủ t.ử lại.
“Gia à~”
Trịnh Hành Chu đang nhìn mỹ nhân tựa vào lan can tầng hai ở phía xa, bị tiếng hét đột ngột của tùy tùng làm giật mình, thân hình mập mạp bị tùy tùng kéo mất thăng bằng ngã lăn ra đất.
Mỹ nhân trên tầng hai che quạt cười đến mức vai run bần bật.
“Lưu Thủy ngươi muốn c.h.ế.t sao?” Trịnh Hành Chu ngã trên đất tức giận mắng tùy tùng.
Tùy tùng không để ý đến tiếng gầm của chủ tử, chỉ vào người đàn bà xấu xí đang đi tới: “Gia, xấu… xấu xí phụ.”
“Cái gì mà xấu xí phụ.”
Trịnh Hành Chu đã quên sạch Khương Trà xấu xí đến mức khiến y buồn nôn, giờ y chỉ muốn đ.á.n.h c.h.ế.t tùy tùng, mất mặt trước mỹ nhân, y có tâm muốn g.i.ế.c người.
“Ha lô, đã lâu không gặp à~” Khương Trà chạy nhanh đến trước mặt Trịnh Hành Chu vẫy tay chào hỏi, nàng cười một cái thì mặt càng xấu hơn.
Mèo Dịch Truyện
Nghe tiếng quay đầu lại, Trịnh Hành Chu nhìn thẳng vào khuôn mặt đáng sợ hơn cả quỷ này, cho rằng ban ngày gặp quỷ nên sợ đến mức thất thanh la hét.
“A, cứu mạng~”
Trịnh Hành Chu sợ đến mức lập tức bò dậy trốn ra sau tùy tùng.
Tùy tùng cũng rất sợ, người đàn bà xấu xí này thật sự giống như quỷ, không thể tra ra lai lịch của nàng, cứ như một người xuất hiện từ hư không. Nếu không phải trên đất có bóng, hắn thật sự nghi ngờ con yêu quái xấu xí này là quỷ.
Nhìn người đàn bà xấu xí đang cười tủm tỉm trước mặt, tùy tùng hỏi: “Nàng… nàng muốn làm gì?”
“Không làm gì cả à, không ngờ lại gặp gia ở đây, nghĩ đến sự chăm sóc của gia lần trước nên nô gia qua chào hỏi một tiếng, gia còn nhớ nô gia không?”
Trịnh Hành Chu đã nhận ra nàng, cho rằng nàng lại muốn bạc, y móc túi tiền trong lòng ra ném qua.
“Cầm lấy rồi mau đi đi, sau này đừng xuất hiện trước mặt gia, thấy gia cũng đừng qua chào hỏi, gia không muốn nhìn thấy nàng.”
Khương Trà chỉ muốn đến chào hỏi để làm ghê tởm tên ác bá này một chút, không ngờ lại có được niềm vui bất ngờ, nàng đưa tay chính xác đỡ lấy túi tiền, mở ra nhìn một cái thấy cũng giống lần trước, bĩu môi cũng không chê bai.
Đã cầm bạc rồi, vậy thì diễn một chút vậy.
Nàng hít hít mũi, vẻ mặt như nhìn kẻ phụ bạc nhìn tên ác bá.
“Gia người làm nô gia đau lòng quá, lâu như vậy rồi nô gia vẫn nhớ gia, gia lại đối xử với nô gia như vậy.”
“Cút cút cút, mau cút, nếu không cút thì trả lại túi tiền cho gia.” Nếu không cút nữa thì bữa trưa của y cũng phải nôn ra mất, có lẽ là lần trước đã nôn ra cái ám ảnh nên cứ thấy người đàn bà xấu xí này là y lại buồn nôn muốn nôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đùa à, bạc đã vào tay nàng thì làm gì có chuyện trả lại.
“Nô gia đi đây.”
Khương Trà cầm túi tiền vẫy vẫy đi ngang qua hai người, nàng vui vẻ cực độ.
Đợi nàng đi xa, Trịnh Hành Chu giơ chân đá tùy tùng một cái.
“Gia đã nói không đến Bắc Nhai ngươi cứ muốn đưa gia đến Bắc Nhai, ngươi nói xem ngươi có phải đã cấu kết với con yêu quái xấu xí kia để chỉnh gia không?”
“Gia ta oan uổng, nô tài dùng tính mạng đảm bảo, nô tài tuyệt đối không cấu kết với người đàn bà xấu xí đó.”
“Hừ, gia tạm thời tin ngươi một lần.” Hứng thú của Trịnh Hành Chu bị phá hỏng, không còn tâm trạng vui chơi nữa, y giọng điệu không tốt sai tùy tùng, “Về phủ.”
Mỹ nhân trên tầng hai cũng không nhìn nữa, đừng nói là mỹ nhân, hôm nay là phụ nữ y cũng không muốn nhìn thấy, vừa nhìn thấy là trong đầu lại tràn ngập khuôn mặt mà y vừa quay đầu nhìn thấy, cảnh tượng đó không thể hồi tưởng, hồi tưởng lại sẽ gặp ác mộng.
Tùy tùng vốn định đưa chủ t.ử đến sòng bạc đã cấu kết để đ.á.n.h ván cuối cùng thật lớn rồi tìm cách để chủ t.ử thả hắn đi.
Lâu như vậy rồi, bên Đan Thành vẫn chưa cử người đến đón chủ tử, chủ t.ử có lẽ không quay về được nữa, hắn phải tính toán cho cuộc sống sau này.
Ai ngờ lại xui xẻo đến mức ở đây gặp phải người đàn bà xấu xí đó. Tùy tùng trong lòng thở dài, chỉ đành lần sau vậy.
Khương Trà rời đi trên đường đến Tây Nhai thì ghé vào tiệm vàng bạc trang sức của mình, tên là gì đó “Vân Y Trang Sức Phô”, nếu không phải trên đó có hai chữ “trang sức” thì còn tưởng là tiệm bán quần áo vải vóc.
Trông thấy cửa tiệm khá lớn, Khương Trà, với mấy trăm lạng bạc giắt trong người, đầy tự tin bước vào cửa tiệm. Trong tiệm chỉ có hai ba vị phu nhân ăn vận tựa nhà giàu sang. Một trong số đó, một phu nhân trẻ tuổi vận xiêm y màu hồng, trông thấy Khương Trà liền che mũi, vẻ mặt đầy ghét bỏ.
Liễu Diễm Nhu lật cặp mắt đào hoa, õng ẹo ra chiều làm bộ làm tịch nói: "Ới chà, đây là nông phụ từ đâu tới vậy, người toàn mùi hôi thối." Nói đoạn, nàng ta quay đầu lại nói với chưởng quầy: "Chưởng quầy, hạng người này nhìn là biết không mua nổi đồ trong tiệm. Mau đuổi đi, nếu làm ta khó chịu thì những món ta vừa ưng ý sẽ không cần nữa đâu."
Uy hiếp. Đúng vậy, chính là uy hiếp.
Chưởng quầy tiệm trang sức Vân Y liếc nhìn vị "Trịnh" phu nhân õng ẹo làm bộ làm tịch này. Người khác không rõ thân phận thật sự của Trịnh phu nhân, nhưng hắn thì biết. Chỉ là một tiểu thiếp mà thôi, được Trịnh Tam gia đưa đến Trấn Lân Thủy, ỷ vào sự sủng ái của Trịnh Tam gia mà tự xưng là Trịnh phu nhân.
Nếu là trước đây, hắn còn nể mặt Trịnh phu nhân vài phần, nhưng số nợ treo từ trước vẫn chưa thanh toán, chưởng quầy đã chẳng muốn nâng đỡ nàng ta nữa.
"Mở cửa làm ăn, người vào đều là khách. Dù chỉ xem chứ không mua cũng chẳng có lý lẽ nào mà đuổi khách ra khỏi cửa. Nếu cứ như vậy, e rằng việc buôn bán này sẽ chẳng kéo dài được. Trịnh phu nhân xin đừng làm khó tiểu nhân."
Khương Trà, người trong cuộc, nghe chưởng quầy nói vậy liền nhướn mày nhìn hắn thêm một cái, cảm mến chưởng quầy vô cùng. Làm ăn buôn bán thì nên như vậy, đừng ghét bỏ khách hàng xấu xí hay trông có vẻ nghèo khó. Sự nghèo túng của một người không thể chỉ dựa vào vẻ bề ngoài mà định nghĩa. Có những kẻ nhà giàu lại có sở thích đặc biệt, cố ý giả dạng quê mùa, nghèo túng. Ví như nàng đây, hiện tại nàng đang giắt trong người mấy trăm lạng bạc, cớ sao lại nói nàng không mua nổi đồ ở đây chứ.
Khương Trà nhướn cằm khiêu khích: "Ta có tiền, mua nổi."
"Cái bộ dạng nghèo kiết xác của ngươi, nếu ngươi mua nổi bất kỳ món đồ nào ở đây, ta sẽ thưởng cho ngươi chiếc vòng vàng này. Nếu ngươi không mua nổi, ngươi hãy quỳ xuống dập đầu tự vả miệng trước mặt bản phu nhân." Liễu Diễm Nhu nói đoạn, cởi chiếc vòng vàng xuống đặt trước mặt chưởng quầy: "Chưởng quầy có thể làm chứng."
Khương Trà mắt sáng rỡ, haizz, hôm nay là ngày lễ gì vậy, một hai người cứ vội vã chạy đến đưa tiền cho nàng. Chiếc vòng vàng lớn có được miễn phí này, không lấy thì thật uổng phí.
"Nhất ngôn vi định! Chưởng quầy, ở đây có bán kim châm không?" Nàng đi tới quầy hỏi chưởng quầy.
Hai vị phu nhân lớn tuổi hơn khác đứng bên cạnh nàng. Họ cảm thấy mùi hương trên người người phụ nữ xấu xí này rất dễ chịu, nhưng vì nàng đang nói chuyện với chưởng quầy nên hai người không vội hỏi, định đợi sau khi xong xuôi rồi mới hỏi. Còn về Trịnh phu nhân kia, nếu không phải lão gia trong nhà họ dặn dò phải qua lại với vị Trịnh phu nhân này nhiều hơn, họ đã chẳng muốn kết giao với nàng ta rồi. Ban đầu còn tưởng là Trịnh phu nhân chính thất gì đó, ai ngờ lại là đồ giả, chỉ là một sủng thiếp mà thôi, ỷ vào việc ở Trấn Lân Thủy không ai biết nên tự nâng cao vị thế của mình. Như vậy cũng thôi đi, đằng này còn không có tiền lại cứ thích ra vẻ giàu có, thật không biết lấy đâu ra cái mặt mà nói người khác là đồ nghèo kiết xác.