Ngươi có được túi tiền đó từ đâu?
"Có, một bộ mười lạng bạc. Tuy hơi đắt một chút, nhưng xin hãy xem qua kim châm trước, quý khách sẽ hiểu tại sao nó lại đắt."
Chưởng quầy nhìn thấy mắt nàng sáng rực sau khi nghe lời Trịnh phu nhân nói liền biết nàng có tiền. Đương nhiên cũng không chỉ dựa vào điểm này mà xác định nàng có tiền. Hắn đã quan sát kỹ lưỡng, từ mọi khía cạnh đều xác định đây là một vị khách trầm tính nhưng chắc chắn là có tiền. Nếu không phải vậy, thì coi như những suy đoán trước đây của hắn đều là chuyện vớ vẩn.
Hắn lấy từ dưới tủ ra một chiếc hộp hình chữ nhật, mở ra rồi xoay hướng cho Khương Trà xem.
"Tổng cộng có bốn mươi chín cây, kim dài kim ngắn đều đủ cả. Mỗi cây kim đều được chế tác rất tỉ mỉ..." Chưởng quầy rất cố gắng nói về những ưu điểm của bộ kim này, thề sẽ bán được bộ kim này ngay khi có cơ hội.
Khương Trà không nghe chưởng quầy nói, nàng tự mình xem kim châm. Vừa xem xong thì chưởng quầy cũng vừa dứt lời, sau đó nàng hỏi: "Có thể bớt chút được không?"
"Không thể được. Bộ kim châm này chế tạo rất tốn công sức và thời gian, riêng tiền công đã..." Chưởng quầy lải nhải một tràng dài nữa.
Không kiên nhẫn nghe chưởng quầy nói lời vô nghĩa, nàng trực tiếp mặc cả: "Sáu lạng bạc."
"Cô nương mặc cả ghê gớm quá đó!" Chưởng quầy trợn mắt, "Cô nương dùng 'đồ long đao' à, ta không bán nổi."
Khương Trà cười mỉm, thấy có chút hy vọng. Nàng đặt tay lên quầy, dựa vào một cách lười nhác: "Vậy chưởng quầy cứ ra giá đi, ta xem liệu ta có thể chấp nhận được không."
"Chín lạng rưỡi."
"Sáu lạng rưỡi."
Chưởng quầy trừng nàng: "Chín lạng."
"Bảy lạng."
"..." Chưởng quầy trầm mặc một lát, "Tám lạng, không thể bớt hơn được nữa."
Tám lạng chính là mức giá nàng muốn trong lòng. Thấy chưởng quầy nói đúng giá đó, Khương Trà bật cười, hào sảng móc túi tiền đoạt được từ tên ác bá ra trả tiền.
Liễu Diễm Nhu vẫn luôn dõi theo nàng, thấy nàng lấy ra túi tiền liền trợn mắt, đưa tay vươn tới định giật lấy. Khương Trà mắt nhanh tay lẹ tránh được bàn tay của Liễu Diễm Nhu, nắm chặt túi tiền trừng mắt nhìn vị Trịnh phu nhân mặt mày khó coi kia.
"Túi tiền đó ngươi lấy từ đâu ra?" Liễu Diễm Nhu đôi mắt phun lửa hận không thể xé xác người phụ nữ xấu xí đáng ghét trước mặt.
Nàng ta nhìn rõ mồn một, chiếc túi tiền đó là do chính tay nàng ta làm cho Tam gia, vậy mà giờ đây lại nằm trong tay ả đàn bà xấu xí này. Ngoài phẫn nộ ra, nàng ta còn không hiểu nổi. Thấy nàng ta hỏi về túi tiền, lại còn liên hệ với cách chưởng quầy vừa gọi nàng, Khương Trà liền hiểu ra.
"Đương nhiên là gia thưởng cho nô gia rồi ạ. Gia lần trước đã thưởng cho nô gia một túi bạc vụn, hôm nay lại gặp lại nên gia lại thưởng cho nô gia một túi nữa. Gia còn nói muốn rước nô gia về phủ sống nữa chứ, nô gia nghĩ bụng nha, lần sau nếu còn gặp lại thì chứng tỏ nô gia với gia cực kỳ có duyên, nô gia nhất định sẽ theo gia về phủ sống đó ạ."
Chưởng quầy cùng hai vị phu nhân kia xoa xoa cánh tay, bị người phụ nữ xấu xí bỗng nhiên õng ẹo làm bộ làm tịch kia làm cho rợn người, nhưng không thể không thừa nhận, tài làm bộ làm tịch của ả xấu xí này còn giỏi hơn Trịnh phu nhân nhiều. Trịnh phu nhân so với nàng ta chẳng khác nào tiểu vu kiến đại vu.
Liễu Diễm Nhu tức điên lên, trực tiếp không thèm giữ thể diện mà gào thét: "Ngươi nói bậy bạ, ngươi xấu xí như vậy Tam gia sao có thể nhìn trúng ngươi chứ. Nhất định là ngươi tiện nhân này cố ý bám víu lấy Tam gia!"
"Nô gia không có. Ngươi không tin thì cứ về hỏi gia mà xem, chính là gia đã cho nô gia bạc đó." Khương Trà ra vẻ ta không hề nói dối. Liễu Diễm Nhu thấy nàng như vậy bắt đầu có chút nghi ngờ, nàng ta đ.á.n.h giá lại ả xấu xí này, phát hiện dáng vóc của ả xấu xí này cực kỳ tốt. Chẳng lẽ gia ở Trấn Lân Thủy lâu quá nên khẩu vị cũng thay đổi rồi sao? Càng nghĩ càng thấy đúng là như vậy, sau đó Liễu Diễm Nhu liền hoảng loạn, không buồn tranh cãi với ả xấu xí trước mắt nữa mà quay người bỏ đi thẳng.
Hai vị phu nhân đi cùng bị bỏ lại: "..." Thế này mà còn tự xưng phu nhân, thiếp thì vẫn là thiếp, vĩnh viễn không thể bước lên chính thất.
Kẻ đáng ghét vừa đi, không khí trong tiệm trang sức Vân Y cũng dễ chịu hơn hẳn. Chưởng quầy thu tám lạng bạc, đẩy bộ kim châm và chiếc vòng vàng kia cho nàng.
"Bộ kim châm và chiếc vòng vàng chiến lợi phẩm của cô nương đây, xin hãy giữ cẩn thận."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khương Trà cầm chiếc vòng vàng lên, đẩy trả lại cho chưởng quầy. Chưởng quầy lầm tưởng nàng rộng rãi không cần, định trả lại cho Trịnh phu nhân kia.
"Phu nhân thật là hào phóng, ngay cả vòng vàng cũng không cần. Đây là vòng vàng đúc đặc đó."
Mèo Dịch Truyện
Khương Trà nhìn hắn bằng ánh mắt như thể nhìn kẻ ngốc: "Chưởng quầy, ngươi đang nói lời quỷ quái gì vậy? Đây là chiến lợi phẩm của ta, ta cầm lấy một cách đường đường chính chính. Ta đẩy cho chưởng quầy là muốn chưởng quầy đổi nó thành thỏi vàng cùng trọng lượng cho ta. Thứ này ta cầm đeo cũng không đeo được, đeo vào lỡ đâu đi đường lại bị cướp."
"Vậy chưởng quầy có đổi được không?"
Chưởng quầy đã hiểu, quên đi hiểu lầm vừa rồi mà bắt đầu bàn chuyện làm ăn: "Có thể đổi, nhưng không thể đổi thành thỏi vàng cùng trọng lượng."
"Hả, chẳng lẽ có thể đổi thành thỏi vàng nặng hơn chiếc vòng này sao?" Khương Trà nhỏ giọng kêu lên kinh ngạc.
Hai vị phu nhân bên cạnh che miệng cười trộm.
Chưởng quầy mặt tối sầm lại, hắn coi như đã nhìn ra người phụ nữ xấu xí này không phải dạng vừa. Cũng phải, nếu nàng ta là người hiền lành dễ tính, thì vị Trịnh phu nhân khó chơi kia đã chẳng bị nàng ta vài câu nói mà tức giận bỏ đi rồi.
Khương Trà phớt lờ vẻ mặt đen sầm của chưởng quầy, mở miệng nói: "Chẳng lẽ không phải sao? Khi bán trang sức vàng bạc, người ta đều tính giá theo trọng lượng rồi cộng thêm phí gia công, có khi còn hét giá trên trời. Nói thật, ta đổi chiếc vòng vàng thành thỏi vàng cùng trọng lượng, chưởng quầy ngươi đã lời rồi."
Lý lẽ cùn. Nhưng lời nàng nói dường như có chút lý. Chiếc vòng này mới chín phần, là chiếc vòng vàng Trịnh phu nhân vừa mua ở đây không lâu. Nếu thu về chỉ cần rửa sạch là có thể bán lại như hàng mới.
"Thế nào, chưởng quầy có đổi không? Không đổi thì thôi, ta giữ lại làm truyền gia bảo cũng được." Vừa nói, nàng vừa đưa tay ra lấy chiếc vòng vàng lớn.
Chưởng quầy mắt nhanh tay lẹ cầm lấy: "Đổi!"
Chiếc vòng vàng lớn nặng bao nhiêu, hắn rất rõ. Hắn lấy ra một thỏi vàng nhỏ xíu đưa qua. Thỏi vàng nhỏ xíu trông thật đáng yêu, Khương Trà thích mê không rời tay, cứ xoay xoay như đang xoay quả hạch đào.
Hai vị phu nhân thấy nàng ôm hộp đựng kim châm định rời đi liền chặn lại.
"Không hay cô nương thường dùng loại hương liệu nào, có thể cho ta biết mua ở đâu không?" Một trong hai vị phu nhân hỏi.
Khương Trà đưa tay ngửi ngửi mùi trên người mình, mím môi cau mày, lắc đầu nói: "Ta không dùng hương liệu, ngày thường tắm rửa chỉ dùng xà phòng thông thường thôi."
Hai người không hề nghĩ đó là thể hương của nàng, tiếp tục hỏi về nơi bán xà phòng.
"Có thể cho ta biết nơi mua xà phòng không?"
"Có thể, ngay phố Nam..." Nàng kể địa chỉ Cố Ngọc mua xà phòng cho hai người. Hai người cảm ơn rồi rời đi, sau đó nàng cũng rời khỏi cửa tiệm này.
Khoảnh khắc bước ra khỏi cửa tiệm, nàng nắm chặt thỏi vàng, sau đó thỏi vàng được nàng ném vào căn nhà tre trong không gian. Của cải không lộ ra ngoài, phải giấu đi.
Thịt heo trong không gian đã ăn hết, nàng phải mua thêm một ít. Đến quầy thịt heo lần trước mua thịt, không thấy người bán thịt heo hôm trước, chỉ thấy một người phụ nữ vai to lưng rộng. Người phụ nữ là vợ của người bán thịt, tên Hác Đại Xuân. Hác Đại Xuân nhìn chằm chằm người phụ nữ trước quầy, bị khuôn mặt nàng làm cho kinh ngạc. Người này sao lại trông như vậy?
Hác Đại Xuân không nhìn chằm chằm người ta mãi, bất kể người khác trông như thế nào, cứ nhìn chằm chằm mãi là bất lịch sự.
"Đại muội t.ử mua chút thịt heo không?" Hác Đại Xuân hỏi.
"Chỉ còn chừng này thịt thôi sao?"
"Phải đó, sắp thu hoạch mùa thu rồi, người mua thịt cũng nhiều hơn. Đây là phần còn lại của con heo thứ ba nhà ta bán hôm nay. Tuy không có nhiều mỡ, nhưng phần thịt nạc này mang về xào nhỏ hoặc bọc chút bột khoai lang nấu canh cũng rất ngon đó. Đại muội t.ử có muốn mua không?"