Vị Hậu Nương Này Hơi Điên Rồi, Ba Bảo Yêu Chết Luôn

Chương 61: Ngươi không sợ ta "cướp mất" con cưng nhà ngươi sao? ---



 

Đương nhiên là nguyên chủ không biết rồi.

 

Khương Trà tự nhiên sẽ không trả lời như vậy, mà vấn đề này nàng cũng đã sớm nghĩ kỹ lý do đối phó.

 

"Phiền phức."

 

Đúng vậy, trước kia nàng ghét phiền phức.

 

Chính là lý do này.

 

Cố Sùng Sơn đã nghĩ rất nhiều lý do, nhưng tuyệt nhiên không ngờ lại là lý do này. Chỉ vì ghét phiền phức nên không biểu lộ việc mình biết y thuật ra ngoài. Không thể không nói, đây là một lý do rất hay, và cũng chỉ có Khương thị mới nghĩ ra.

 

"Vậy bây giờ ngươi không thấy phiền phức nữa sao?"

 

"Phu quân của ta đều c.h.ế.t rồi, ta và ba đứa trẻ đều sắp uống gió tây bắc rồi, ta dám ghét phiền phức sao?" Đây cũng là lý do Khương Trà đã sớm nghĩ kỹ để đối phó, thân gia có mấy trăm lượng bạc mà nàng nói dối mặt cũng không đỏ, lòng cũng không hư.

 

Cố Sùng Sơn không nói nên lời, lý do vô cùng đầy đủ, y còn có thể nói gì nữa, chỉ đành tin lời ma quỷ của Khương thị.

 

Bất kể vì lý do gì y cũng không định truy hỏi nữa, mỗi người đều có bí mật không thể nói ra, giống như y và tiểu Bắc không phải cũng có bí mật sao.

 

"Khi nào hắn tỉnh?" Cố Sùng Sơn hỏi Khương thị, mắt nhìn chằm chằm tiểu Bắc bị châm cứu đến giống như con nhím.

 

"Cái này ta làm sao biết được, đầu hắn trước đây có phải đã bị trọng kích?"

 

"Đúng vậy."

 

Ngày gia đình Yến xảy ra biến cố, đầu tiểu Bắc đã bị trọng kích, nếu không cũng sẽ không bị Phục Quan nhốt vào lao. Nếu không phải y kịp thời trở về Hoàng Thành đ.á.n.h tráo tiểu Bắc, e rằng cỏ trên mộ đứa nhỏ này đã cao bằng người rồi.

 

"Khuyên ngươi vẫn là nên sớm tìm một đại phu chữa trị đầu óc cho hắn, đầu óc hắn chữa khỏi rồi thì những thứ khác cũng không có gì đáng ngại."

 

"Ngươi chẳng phải là đại phu sao, ngươi trị cho hắn đi."

 

"Ngươi không sợ ta 'cướp mất' con cưng nhà ngươi sao?"

 

Cố Sùng Sơn trừng mắt nhìn Khương thị: "Cái miệng của ngươi thật sự rất khó ưa, sớm muộn cũng vì cái miệng này mà ăn đòn."

 

"Chuyện tương lai để sau này rồi nói." Nói đùa, nàng nào có phải người để mặc người khác đ.á.n.h sao?

 

"Bây giờ chúng ta hãy nói về việc Cố đại thúc ngươi không sợ ta 'cướp mất' con cưng nhà ngươi sao?" Nàng lặp lại lời nói trước đó, chỉ muốn nghe Cố đại thúc sẽ trả lời thế nào.

 

"Ngươi nếu cứ muốn nói như vậy, ta sẽ không muốn nói chuyện với ngươi nữa."

 

"Không nói thì thôi, ta còn không muốn nói chuyện với ngươi đâu, làm như ta hiếm lạ được nói chuyện với ngươi vậy." Khương Trà đứng dậy vỗ vỗ mông, "Đợi hắn tỉnh rồi thì có thể rút kim, cứ việc rút, kim hãy giữ lại cho ta, thiếu một cây đền một lượng bạc."

 

"Một cây một lượng bạc, ngươi cướp tiền sao?" Cố Sùng Sơn kinh ngạc thốt lên, y tuy có chút bạc nhưng cũng không phải là kẻ ngốc.

 

"Đúng vậy, chính là cướp tiền, ai bảo ta nghèo đến phát điên, để không bị ta cướp thì đừng làm mất kim bạc của ta." Khương Trà nói xong liền đi, không có ý định nán lại chút nào, bây giờ ba đứa trẻ chắc chắn rất bất an, nàng phải nhanh chóng trở về.

 

Nhìn Khương thị đã thật sự bỏ đi, Cố Sùng Sơn hận đến nghiến răng nghiến lợi, Khương thị nếu là con trai thì tốt biết bao, nếu là con trai y nhất định sẽ cho Khương thị một trận.

 

Khoảng thời gian này nếu không phải y khoan dung độ lượng, thì sớm đã bị Khương thị chọc tức đến c.h.ế.t rồi.

 

Khương Trà đoán không sai, ba huynh đệ sau khi thông báo cho Cố đại gia xong rồi về nhà quả nhiên rất bất an, bọn chúng ngồi ở cổng nhà nhìn về một hướng bất động, mùi thịt thơm lừng bay ra từ trong nhà bọn chúng cũng không chú ý.

 

Bọn chúng rất lo lắng nương thân bị Cố thúc thúc đ.á.n.h c.h.ế.t, nếu Cố thúc thúc đ.á.n.h c.h.ế.t nương thân của bọn chúng thì làm sao bây giờ?

 

Nương thân sao vẫn chưa về vậy?

 

Bọn chúng rất lo lắng rất lo lắng, nương thân mau về đi nha~

 

Có lẽ là ông trời đã nghe thấy lời triệu gọi của bọn chúng, bọn chúng thấy nương thân đã trở về, từ xa đang đi về phía này, bọn chúng đứng dậy phóng nhanh lên nghênh đón.

 

"Nương thân~"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"..."

 

Nghe tiếng run rẩy kéo dài phía sau, Khương Trà nổi da gà, nàng chống tay đẩy ba đứa trẻ ra.

 

"Đừng đến ôm ta, trên người ta toàn nước."

 

Ba đứa trẻ không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn nghe lời không ôm nương thân, nhưng mắt bọn chúng láo liên xem xét kỹ lưỡng trên người nương thân, xác định nương thân không bị thương chỗ nào mới yên tâm.

 

Về đến nhà, ngửi thấy mùi thơm ba đứa trẻ mắt sáng rực, đã sớm đói bụng nên bọn chúng tìm mùi mà chạy về chính sảnh, chạy vào chính sảnh rồi trèo lên ghế, nhìn thấy ba chậu dưa chua cá, canh thịt viên?, canh thịt xé cay? trên bàn, nước bọt chảy tràn.

 

Ba đứa trẻ quay đầu nhìn nương thân vừa bước vào, mắt bọn chúng rất sáng và mở rất to.

 

"Nương thân, hôm nay là ngày gì tốt đẹp vậy, lại có nhiều món ăn ngon như vậy."

 

"Đúng vậy, thật phong phú."

 

"Trông thật ngon."

 

Người cuối cùng nói là Cố T.ử Tang, nói xong y nhảy xuống ghế, chạy ra sảnh lấy chậu rửa mặt dưới mái hiên chạy vào bếp lấy nước.

 

Chờ y bưng ra nửa chậu nước thì Cố T.ử Dịch và Cố T.ử Khanh cũng chạy tới, ba huynh đệ rửa mặt trước rồi rửa tay thật sạch.

 

Bây giờ ba đứa trẻ đã tạo thành thói quen rửa mặt rửa tay trước khi ăn cơm, đương nhiên, rửa mặt cũng không phải mỗi lần ăn cơm đều rửa, chỉ khi mặt bẩn mới rửa.

 

Khương Trà vào bếp lấy bát đũa, đồng thời đong một chậu cơm.

 

Món ăn rất nhiều, chỉ ăn món ăn cũng có thể no bụng nhưng cơm vẫn phải ăn, trẻ con không ăn cơm thì không được.

 

Ba đứa trẻ rửa sạch sẽ trở lại chính sảnh, trèo lên vị trí quen thuộc, nhìn những món ăn thịnh soạn trên bàn, bọn chúng lần nữa hỏi:

 

"Nương thân, hôm nay là ngày gì tốt đẹp?"

 

Người lên tiếng là Cố T.ử Dịch, Cố T.ử Khanh và Cố T.ử Tang tuy không lên tiếng nhưng dáng vẻ của bọn chúng rõ ràng cũng muốn hỏi hôm nay là ngày gì tốt đẹp. Bởi vì đã lâu rồi không ăn thịnh soạn như vậy, nên bọn chúng cảm thấy hôm nay chắc là một ngày rất đặc biệt.

 

"Nương thân của các ngươi thèm thịt rồi, không phải là ngày tốt lành sao?"

 

Ba đứa trẻ ngây người, câu trả lời của nương thân rất bất ngờ, nhưng đây cũng coi như một lý do rất tốt.

 

"Vậy nương thân người sau này có thể mỗi ngày đều thèm thịt không?" Tham ăn Cố T.ử Tang bắt đầu có ý tưởng rồi, chỉ cần nương thân mỗi ngày đều thèm thịt thì y có phải là mỗi ngày có thể ăn thịt no đủ hay không.

 

"Ha ha, ngươi dung mạo không đẹp mà lại nghĩ chuyện đẹp đẽ, muốn mỗi ngày ăn thịt không sợ ăn thành heo con sao?" Khương Trà đưa tay véo một cái vào má thịt mũm mĩm của T.ử Tang.

 

Đừng nói, má thịt mũm mĩm rất dễ véo, cái má nhỏ này của T.ử Tang nàng có thể véo sưng lên.

 

"Ưm, nương thân đau." Thật ra cũng không đau lắm, Cố T.ử Tang cố ý giả vờ rất đau.

 

Khương Trà sớm đã nhìn thấu T.ử Tang nên không ăn cái kiểu này của y, rút tay về đong cơm rồi gắp thịt luộc cay ăn.

 

Cố T.ử Tang trừng mắt nhìn nương thân ăn thịt, sau đó không nghĩ đến những chuyện vô nghĩa khác nữa, nên quý trọng hiện tại mới phải. Thấy đại ca nhị ca đã bắt đầu ăn, sợ ăn ít vài miếng thịt, y nhanh chóng đong cơm gắp thịt ăn.

 

"Ưm, nương thân, món thịt luộc cay này thật ngon."

 

"Ưm, nương thân, món cá nấu dưa chua này cũng ngon."

 

"Ưm, nương thân, món thịt viên này cũng ngon."

 

Nghe T.ử Tang mỗi khi ăn một món là lại la ó một câu, Khương Trà khẽ nhướng mày, trực tiếp bảo T.ử Tang im miệng.

 

"Ăn không nói lời, nói nữa ta sẽ để ngươi nói cả đêm, thịt cũng không được ăn nữa."

 

Vừa nghe nói không được ăn thịt nữa, Cố T.ử Tang liền nhanh chóng gắp một đũa thịt vào bát vùi đầu ăn thịt, một lòng một dạ không nói thêm lời nào nữa.

 

Mèo Dịch Truyện

Không có tiếng la ó của T.ử Tang, Khương Trà cảm thấy yên tĩnh hơn nhiều, khẩu vị cũng tốt hơn, ăn gì cũng ngon miệng.