Cố Đông ở nhà bên cạnh một mạch chạy đi trấn rồi lại một mạch chạy về, vì tiền không đủ nên chỉ mua hai liều an t.h.a.i dược, định trước tiên cho thê t.ử uống, ngày mai lại lấy đủ tiền từ cha rồi đi trấn mua thêm vài liều an t.h.a.i dược.
Hai vợ chồng tuy đã dọn ra ở riêng, nhưng vẫn chưa phân gia, muốn dùng tiền chỉ có thể lấy từ chỗ cha y.
Cố Đông về nhà không thấy nương mình, y nhíu mày vào chính sảnh cũng không thấy nương, thấy thê t.ử đôi mắt đỏ hoe, y vội vàng đi tới.
"Sao vậy, bụng đau sao?"
Hà Tú Tú gật đầu rồi lại lắc đầu: "Đông ca, nếu không chàng hãy hưu thiếp đi, thiếp muốn về nhà mẹ đẻ."
Trời đất đột nhiên sụp đổ, Cố Đông thấy môi thê t.ử khô nứt, không vội vàng hỏi thê t.ử mà bưng bát nước đặt trên bàn đến đút đến miệng thê tử.
"Uống chút nước trước đã." Tay y hơi run rẩy.
Lúc này lòng y rất đau nhưng y nhịn xuống, thầm nghĩ nhất định là nương đã làm gì với Tú Tú, nếu không Tú Tú sẽ không nói ra những lời như vậy. Y biết nương y sẽ ức h.i.ế.p Tú Tú khi y không có nhà, chính vì biết nên y mới mỗi ngày làm xong việc là dùng tốc độ nhanh nhất về nhà giúp Tú Tú làm việc không để nàng mệt mỏi, chỉ là y không ngờ y đã nói tình hình của Tú Tú mà nương y lại còn ức h.i.ế.p Tú Tú, điều này đã chạm đến giới hạn của y, cũng làm y đau lòng.
Tú Tú là nương y bảo y cưới về, đã cưới về rồi lại muốn ức h.i.ế.p Tú Tú, thật không hiểu nương y trong đầu chứa cái gì.
Dường như từ khi y thành thân y đã cảm thấy nương y biến thành một người khác, trước khi thành thân và sau khi thành thân như hai người khác biệt.
Hà Tú Tú miệng rất khô, chỉ cần bước vài bước xuống giường tre là có thể tự mình bưng nước uống, nhưng nàng cái gì cũng không hiểu nên không dám động, nàng sợ động rồi đứa bé trong bụng sẽ rời xa nàng, chỉ có thể nằm đợi Đông ca trở về. Thời gian chờ đợi thật dài, khoảng thời gian này nàng như trải qua một năm.
Uống nước xong Hà Tú Tú cổ họng dễ chịu hơn nhiều, nhìn tướng công đang tận tâm chăm sóc mình, nàng có chút không đành lòng, nhưng lần này nếu nàng nhịn xuống, e rằng cuộc sống sau này sẽ không dễ sống. Vì cuộc sống sau này, đành phải ủy khuất tướng công trước đã.
"Đông ca..."
"Đừng nói gì cả, ta hiểu, ta đi sắc t.h.u.ố.c cho nàng, đói rồi phải không, ta nấu cơm cho nàng."
Cố Đông sợ nghe thấy thê t.ử lặp lại lời vừa rồi, bảo thê t.ử nằm xuống rồi cầm t.h.u.ố.c nhanh chóng rời đi.
Hà Tú Tú hừ một tiếng, bưng bát nước trên ghế cạnh đó ực ực vài ngụm trực tiếp uống sạch sẽ, lúc này mới dập tắt được lửa giận trong lòng.
Ngày hôm sau, Khương Trà đưa ba đứa trẻ ra khỏi nhà rồi đi gánh nước, trên đường về đi ngang qua cổng nhà Cố Đông, Hà Miêu tức giận đùng đùng chạy đến nhà con trai, thấy Khương thị đang gánh nước ở phía trước, nàng ta quỷ mê tâm khiếu đẩy một cái, Khương Trà "không đề phòng" bị đẩy nên xoay một vòng để giữ vững.
Nhìn thấy kẻ gây chuyện là Hà Miêu, Khương Trà nổi giận liền trực tiếp đạp thẳng một cước. Đồ ngu, sáng sớm đã tìm chuyện không vui, tâm trạng tốt đẹp của cả ngày bị người phụ nữ ngu ngốc này phá hỏng rồi.
Đạp một cước không hả giận, Khương Trà đi qua giẫm lên mặt Hà Miêu đang chuẩn bị đứng dậy.
"Xin lỗi."
Hà Miêu bị dẫm đạp, mặt kề sát mặt đất cảm thấy đau rát, nghe Khương thị bảo mình xin lỗi, nàng ta muốn bò dậy nhưng vừa cựa quậy thì mặt lại bị chà xát dữ hơn, đành phải nằm sấp mắng chửi.
“Khương Trà, tiện nhân ngươi! Ngươi dám đ.á.n.h ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ngươi hãy đợi đấy, ta sẽ bảo nam nhân của ta đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi... Á... tiện nhân, á á á...”
Khương Trà tăng thêm lực ở chân, ác độc nói: “Được thôi, mau bảo nam nhân của ngươi đến đ.á.n.h c.h.ế.t ta đi. Nhưng trước khi nam nhân của ngươi đến đ.á.n.h c.h.ế.t ta, ta sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi trước! Mẹ kiếp đồ ngu xuẩn, ta dẫm c.h.ế.t ngươi, cái đồ ngu xuẩn này!”
Cố Đông nghe tiếng kêu t.h.ả.m thiết của nương mình thì bước ra, thấy nương mình bị thím Khương bên cạnh giẫm đạp chà xát dưới đất, y vừa lúng túng vừa bất lực.
Một bên là mẹ ruột, một bên là thím Khương có ơn cứu vợ con y, sau một hồi do dự, y nhìn về phía thím Khương.
Mèo Dịch Truyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thím Khương, con thay nương con xin lỗi thím, con xin lỗi.”
Mặc dù không biết nương y đã chọc giận thím Khương thế nào, nhưng dựa vào khoảng thời gian y sống ở đây, thím Khương không phải người vô cớ gây sự. Liên tưởng đến hành động y đã đi tìm cha tối qua, không khó để đoán ra nương y sáng sớm đến đây làm gì.
“Hừ, nể mặt con trai ngươi, lần này ta tha cho ngươi. Nếu có lần sau, ta sẽ c.h.ặ.t t.a.y ngươi.”
Khương Trà nói xong, nhấc chân bước qua người Hà Miêu rồi về nhà. Thực ra cú đẩy của Hà Miêu nàng có thể tránh được, nhưng nàng đột nhiên muốn đ.á.n.h người, nên đã để Hà Miêu thực hiện được một chút, nếu không thì sẽ không có lý do để đ.á.n.h người.
Nàng làm vậy khá vô đạo đức, nhưng đối phương chỉ cần không giơ tay làm điều ác với nàng thì sẽ không rơi vào cái bẫy nàng đã đào. Một khi đã rơi vào, thì phải chấp nhận những hòn đá nàng ném xuống hố.
Sau khi Khương thị rời đi, Cố Đông đỡ mẹ ruột mình đứng dậy, nhưng Hà Miêu lại không hề cảm kích.
Nàng ta đứng vững rồi đẩy con trai ra, tát mạnh vào cánh tay con trai một cái.
“Đồ bạch nhãn lang! Lão nương cực khổ nuôi ngươi lớn đến thế, ngươi vì một nữ nhân mà không nhận ta là mẹ ruột, thấy mẹ ruột bị tiện nhân Khương thị giẫm đạp dưới đất mà cũng không biết đến giúp đ.á.n.h Khương thị. Lão nương sinh ngươi chi bằng sinh ra một cục phân!” Hà Miêu càng nói càng quá đáng, Cố Đông, với tư cách là một người con, không nói gì.
“Nương đến chỗ con có chuyện gì?”
Cố Đông không muốn cãi nhau với nương, nhưng không phải y không muốn cãi thì sẽ không cãi.
“Ngươi còn hỏi có chuyện gì ư? Ngươi lại dám vì một nữ nhân mà muốn phân gia, tối qua ngươi kéo cha ngươi nói riêng những lời đó là có ý gì? Ngươi cho rằng ta là một bà mẹ chồng ác độc cố ý gây khó dễ cho tức phụ ngươi sao?”
Vốn dĩ là vậy.
Cố Đông nghĩ vậy trong lòng nhưng không dám nói ra, ngay cả tối qua y cũng chỉ nói bóng gió với cha y, dù sao từ khi y nhớ chuyện, cha y đều rất chiều chuộng nương.
Y không nói, Khương Trà đang xách nước về nhà lại nhanh chóng ra ngoài hóng chuyện, đã thay y nói ra.
“Vốn dĩ là vậy, Tú Tú nhà ngươi đang m.a.n.g t.h.a.i khó chịu rồi mà ngươi còn lôi kéo nàng, kéo nàng từ trên giường trúc ngã xuống đất. May mà hài t.ử trong bụng Tú Tú nhà ngươi kiên cường, nếu không thì đã mất ngay tại chỗ rồi.” Khương Trà đổ thêm dầu vào lửa xong, móc từ túi ra một nắm hạt bí rang rồi bắt đầu cắn, hoàn toàn không cảm thấy như vậy có gì không đúng.
Người không phạm ta, ta không phạm người. Đã lâu như vậy, cũng đến lúc gõ chuông cảnh tỉnh cho dân làng, kẻo bọn họ đều quên mất sự hung hãn của nàng.
Nàng đã quyết định rồi, cứ cách một khoảng thời gian lại tìm cơ hội gây chuyện, nếu không thì hổ không ra oai, bọn họ sẽ nghĩ nàng là mèo bệnh.
Sắc mặt Cố Đông chợt biến đổi, không dám tin nhìn nương y: “Thím Khương nói đều là thật sao? Nương, người hôm qua đã đ.á.n.h Tú Tú ư?”
Hà Miêu thấy con trai chỉ vì vài câu nói của người khác mà nhìn mình như nhìn kẻ thù, cơn giận càng bùng lên dữ dội.
“Đúng, ta chính là đã đ.á.n.h nàng ta. Chẳng lẽ ngươi muốn vì tức phụ ngươi mà đ.á.n.h ta, mẹ ruột của ngươi sao?”
Đương nhiên là không thể rồi, là một người con, làm sao có thể đ.á.n.h mẹ ruột chứ.
Cố Đông hít thở sâu điều chỉnh khí tức, đợi y điều chỉnh xong rồi bình thản nói với nương: “Nương hãy về đi, lát nữa con sẽ về một chuyến.”
Cái nhà này nhất định phải phân chia càng sớm càng tốt.
“Ngươi về làm gì? Lại muốn mách cha ngươi sao?” Giọng Hà Miêu trở nên chói tai, nghĩ đến lời nam nhân nàng ta đã nói với nàng ta sau khi con trai cả đi, lần đầu tiên nàng ta nảy sinh ý định bóp c.h.ế.t đứa con trai này.
Thật đúng là bạch nhãn lang, hối hận đã sinh ra đứa con trai này rồi.