Vị Hậu Nương Này Hơi Điên Rồi, Ba Bảo Yêu Chết Luôn

Chương 69: --- Thôn Trưởng Nghi Ngờ Nàng Báo Thù Riêng



 

Nhà thôn trưởng.

 

Khương Trà ngồi trước giường, tay cầm một cây kim rất dài, dài gấp đôi cây kim nàng từng dùng để châm cho đứa trẻ, nét mặt tươi cười thân thiện nhìn thôn trưởng.

 

“Thôn trưởng, phiền người đưa tay ra.”

 

Thôn trưởng lắc đầu, vừa nhìn nụ cười trên mặt Khương thị đã biết nàng ta không có ý tốt, lại còn cây kim dài như vậy, là muốn đ.â.m xuyên tay ông ư? Ông nghiêm trọng nghi ngờ Khương thị đang mượn việc công để trả thù riêng.

 

“Nàng chỉ cần kê cho ta ít t.h.u.ố.c hạ sốt là được rồi.” Để bảo vệ tay mình, thôn trưởng chọn uống thuốc.

 

Nhìn thôn trưởng muốn uống thuốc, Khương Trà nhếch miệng cười: “Thôn trưởng người có phải sợ châm kim không? Chẳng lẽ người còn không bằng một đứa trẻ hai ba tuổi ư? Chiều nay lúc ta châm kim cho đứa bé kia, nó còn cười với ta đấy.”

 

Nói bậy bạ, bị châm kim làm sao mà cười được, ông mới không nghe Khương thị nói bậy.

 

“Ta uống thuốc, không châm kim.” Thôn trưởng kiên quyết uống thuốc.

 

“Uống t.h.u.ố.c sao nhanh bằng châm kim? Thôn trưởng người nghe ta đi, châm kim thực tế hơn, người không phải chịu tội mà còn hạ sốt nhanh. Người đã lớn tuổi rồi, nếu sốt không hạ nhanh sẽ gây ra các bệnh khác, vạn nhất có chuyện gì thì nàng dâu của người phải làm sao?”

 

Thôn trưởng thờ ơ, thôn trưởng tức phụ Tiêu Cúc đứng một bên trực tiếp tự tay nắm lấy tay phu quân mình đưa đến trước mặt Khương Trà.

 

“Châm cho ta đi.”

 

Thôn trưởng ngớ người, muốn rút tay về nhưng vì sốt khó chịu nên không có sức, không rút tay mình về được.

 

“Hắc hắc.”

 

Nhìn bàn tay được đưa tới, Khương Trà cười rất biến thái, trước tiên nàng bóp ngón cái của thôn trưởng, cây kim mảnh dài chậm rãi châm vào, thôn trưởng nhìn đến nỗi ngũ quan vặn vẹo, rõ ràng còn chưa châm mà ông đã cảm thấy đau đớn.

 

Ông trợn mắt nhìn Khương thị: “Muốn châm thì châm nhanh lên!”

 

“Vâng ạ.”

 

Lần này Khương Trà không chậm rãi nữa, một kim châm xuống nặn máu, rồi châm tiếp ngón trỏ, châm xong bàn tay này thôn trưởng thấy nàng không châm ngón thứ ba nữa thì cứ ngỡ đã kết thúc.

 

Ai ngờ...

 

“Bàn tay kia cũng cần châm, phiền nàng dâu rồi.”

 

Phiền phức gì chứ, Tiêu Cúc đương nhiên hiểu, nàng ta buông tay ra rồi nắm lấy bàn tay kia của phu quân mình lại đưa tới.

 

Thôn trưởng đờ đẫn cả người, dứt khoát nhắm tịt mắt lại cho khuất mắt. Ông đã từng thử châm kim nên đột nhiên cảm thấy châm kim thực ra cũng không đáng sợ đến thế, chỉ là cây kim trong tay Khương thị cố ý hù dọa ông mà thôi?

 

Phải không, nhất định là như vậy.

 

Nếu không thì sao lại cầm cây kim dài đến thế, không phải dọa ông thì là gì?

 

Khương Trà liếc nhìn thôn trưởng đã từ bỏ chống cự, nàng không nhịn được nhếch miệng cười, vừa châm vừa lẩm bẩm nói với thôn trưởng: “Ta thấy thân thể thôn trưởng người rất tốt mà sao lại bị bệnh rồi nhỉ? Thôn trưởng tối qua người có phải làm gì mà bị cảm lạnh không?”

 

Làm gì mà có thể bị cảm lạnh chứ, thôn trưởng không muốn nghĩ lệch cũng không được, bực tức trừng mắt nhìn Khương thị có vẻ không đứng đắn.

 

“Phí khám bệnh bao nhiêu?”

 

Ý ngoài lời chính là cầm tiền rồi cút đi cho khuất mắt.

 

Khương Trà nghe ra ý tứ trong lời nói của thôn trưởng, nhưng giả vờ không hiểu, cười nói: “Không kê t.h.u.ố.c thì không cần tiền.”

 

Đây là quy tắc nàng đặt ra, phàm là người đến tìm nàng chữa bệnh mà không lấy t.h.u.ố.c thì không thu tiền, còn việc châm kim có thu tiền hay không thì phải xem châm kim loại gì, như loại kim hạ sốt này nàng không muốn thu tiền.

 

Đương nhiên, nếu là người đáng ghét thì lại là chuyện khác.

 

Thôn trưởng không nói gì, nếu là Khương thị trước kia, ông chắc chắn sẽ kinh ngạc bất ngờ, nhưng Khương thị hiện tại có thể làm vậy thì ông chẳng thấy lạ chút nào.

 

Người này ngoài việc đôi khi điên điên khùng khùng không đứng đắn ra, những lúc khác lại rất tốt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nếu nàng không thu tiền thì thôi vậy.” Thôn trưởng không khách khí, chợt nhớ đến chuyện nghe được hôm nay, thầm nghĩ Khương thị chắc hẳn đang muốn gây chuyện, ông liền gật gật đầu nói: “Hiện giờ đang lúc nông vụ bận rộn, nàng đừng gây chuyện để ta phải chạy tới chạy lui.”

 

“Thôn trưởng lời này ta có chút không hiểu, gần đây ta chẳng làm chuyện gì lớn lao.” Khương Trà thực sự không hiểu, có lẽ nàng là quý nhân nên hay quên chăng.

 

“Vợ chồng Cố Nhị Trụ.” Thôn trưởng chỉ nói mỗi câu đó.

 

Khương Trà hiểu ra, thôn trưởng đây là nghĩ nàng gây sự khiến nhà Cố Nhị Trụ không yên, chuyện này nàng phải nói rõ ràng với thôn trưởng.

 

“Thôn trưởng người có phải chưa tìm hiểu kỹ không, chuyện nhà Cố Nhị Trụ chẳng liên quan nhiều đến ta đâu, ta chỉ dựa vào lương tâm mà nói vài câu. Con gái nhà họ Tú Tú m.a.n.g t.h.a.i không ổn định bị đau bụng, tức phụ của Cố Nhị Trụ được con trai lớn của nàng ta mời đến chăm sóc Tú Tú, ai dè người đàn bà ấy lại cho rằng Tú Tú giả vờ, ta nghe thấy tiếng kêu ở nhà bên nên chạy sang, thấy Tú Tú đang nằm trên đất, bàn tay Hà Miêu kéo giật còn chưa kịp thu về...” Nàng luyên thuyên kể lại chuyện tối qua và sáng nay cho thôn trưởng nghe, thôn trưởng nghe xong thì mặt mày tối sầm, chuyện này khác hẳn với lời mà vợ chồng Cố Nhị Trụ nói, giữa hai bên ông đương nhiên tin Khương thị.

 

“Thôi được rồi, chuyện này không phải lỗi của nàng, nhưng dạo này ta thực sự rất bận, nếu nàng không có việc gì...”

 

Mèo Dịch Truyện

“Ta cũng rất bận.”

 

Sợ thôn trưởng tìm việc cho mình làm, Khương Trà vội vàng nói rằng nàng cũng bận, nhưng nàng không nói dối, nàng thật sự rất bận.

 

Nàng đang bận rộn xoay sở trong không gian của mình, nhân lúc này nàng phải xuất một ít hàng tích trữ thêm bạc, bạc càng nhiều trong lòng nàng càng vững tâm.

 

“Nàng bận gì vậy?” Thôn trưởng tò mò.

 

“Ta bận kiếm tiền, sau này ta muốn gửi ba đứa trẻ đến thư viện trên trấn học, giờ ta phải đào thêm nhiều thảo d.ư.ợ.c bán lấy tiền, sau này lấy gì mà gửi chúng đến thư viện trên trấn học đây.”

 

Thôn trưởng và Tiêu Cúc đều kinh ngạc nhìn Khương thị.

 

“Nàng muốn gửi cả ba đứa trẻ vào thư viện trên trấn học ư?” Thôn trưởng rất đỗi ngạc nhiên.

 

“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”

 

Muốn bọn trẻ tham gia thi cử, nàng nghĩ việc chuyên môn nên giao cho người chuyên môn làm, nàng cũng chỉ có thể dạy dăm ba thứ, coi như là khai sáng mà thôi.

 

Thôn trưởng lắc đầu: “Không vấn đề gì, nàng là người tốt, Cố Ngọc dưới suối vàng có linh thiêng nhất định sẽ rất vui mừng.”

 

“Thế chàng ấy có phù hộ ta phát tài không?” Khương Trà hỏi thôn trưởng, trong lòng thầm nghĩ tối nay có nên đến mộ trượng phu đã khuất của mình mà tâm sự không.

 

Càng nghĩ càng thấy cần thiết.

 

Quyết định rồi, tối nay nàng sẽ mang chút thức ăn lên mộ trượng phu đã khuất của mình mà trò chuyện.

 

Vẻ mặt thôn trưởng khó nói hết thành lời, nếu có thể thì ông đã sớm gia tài bạc triệu rồi, rõ ràng cầu người c.h.ế.t vô dụng, muốn phát tài chỉ có thể dựa vào chính mình.

 

“Thôn trưởng người không cần nói nữa, tối nay ta sẽ đi tìm cha bọn trẻ nói chuyện, nhìn thôn trưởng mặt không còn đỏ như vậy chắc là đã bắt đầu hạ sốt rồi, vậy thì ta xin về trước, ở nhà chỉ có ba đứa trẻ, về muộn chúng chắc chắn sẽ sợ hãi.”

 

Tiêu Cúc thấy vậy cũng phải, liền tiễn Khương thị ra đến cổng.

 

Về đến nhà, Khương Trà đun nước nóng cho ba đứa trẻ tắm.

 

Nước nóng vừa đun xong nàng liền gọi ba đứa trẻ vào tắm, vì đều là bé trai nên chúng tắm cùng nhau, tắm xong nàng liền đuổi ba đứa trẻ đi ngủ, Cố T.ử Tang chưa viết xong bài phạt chép thấy nương thân không nhắc đến chuyện phạt chép thì cũng không nhắc, lúc về phòng chạy nhanh nhất.

 

Leo lên giường là ngủ ngay tắp lự.

 

Cố T.ử Dịch và Cố T.ử Khanh nhìn đệ đệ như vậy thì bĩu môi cũng không nhắc nhở nương thân, hôm nay chưa chép xong thì ngày mai vẫn phải chép, đằng nào cũng không thoát được.

 

Leo lên giường, nằm xuống chưa được bao lâu thì cơn buồn ngủ ập đến. Luyện công cả ngày, chúng quả thực đã mệt mỏi rồi.

 

Bên này, Khương Trà sau khi đuổi ba đứa trẻ đi ngủ thì vơ chút quả trong không gian cho vào bát, rồi bưng thật sự đi về phía mộ cha bọn trẻ.

 

Thôn Thượng Cố có một khu rừng chuyên dùng để chôn người c.h.ế.t, trong đó mỗi ngôi mộ cách nhau một hai trượng.

 

Khương Trà dựa vào ký ức tìm mộ cha bọn trẻ, đột nhiên nàng thấy ở xa một ngôi mộ có thứ gì đó giống người lại giống quỷ, đang quay lưng về phía nàng, tựa hồ đang ăn gì đó, nàng dừng bước trừng lớn mắt nhìn bóng người kia.

 

C.h.ế.t tiệt, không phải là quỷ chứ?!

 

Từ khi chuyện nàng hồn xuyên xảy ra, nàng đã có chút mê tín.