Vị Hậu Nương Này Hơi Điên Rồi, Ba Bảo Yêu Chết Luôn

Chương 70: --- Quỷ Kìa, Sợ Đến Đái Dầm



 

Để xác nhận là người hay quỷ, Khương Trà lặng lẽ tiếp cận, khi khoảng cách chỉ còn hai ba trượng, nàng xác định đây là một người.

 

Nàng đi tới, vươn tay vỗ nhẹ vào vai đối phương một cái, ngay sau đó tiếng kêu thét chói tai vang vọng khắp khu rừng.

 

“Quỷ kìa~”

 

“Quỷ? Ai là quỷ?”

 

Khương Trà bị hắn ta rống lên như vậy cũng giật mình, nàng nhìn quanh không thấy một bóng ma nào.

 

Người bị nàng hù dọa đến mức kêu la như quỷ là Hà Miêu, Hà Miêu thấy là Khương thị, vội vàng nhét đồ vật vừa đào được vào lòng, quay người giận dữ mắng Khương thị.

 

“Nàng giữa đêm không ở nhà ngủ lại chạy vào núi mộ làm gì?”

 

Khương Trà trừng lớn mắt nhìn Hà Miêu như nhìn một kẻ ngốc, cười nói: “Nàng chẳng phải cũng giữa đêm không ở nhà ngủ lại chạy vào núi mộ ư? Mau lấy đồ ra đây, nếu không ta sẽ chôn sống nàng vào ngôi mộ phía sau lưng nàng đấy.”

 

Nàng lờ mờ thấy Hà Miêu giấu thứ gì đó vào lòng, thoạt nhìn liền biết Hà Miêu có giấu đồ hay không.

 

Hà Miêu giật mình, nhưng nàng ta cũng không phải đồ ngốc lớn, nghi ngờ Khương thị đang lừa mình, lập tức cứng cổ lớn tiếng nói: “Nàng đang nói bậy bạ gì vậy, cái gì mà cái gì, ta chẳng biết nàng đang nói gì hết.”

 

“Ta đã thấy rồi, nàng đừng giả vờ ngốc với ta, nếu nàng không tự động lấy ra, lát nữa ta lục soát được thì sẽ chôn nàng vào trong đó, trong rừng mộ tối om vắng tanh vắng ngắt này, chôn một người chắc sẽ không ai phát hiện ra đâu.

 

Lại còn đi đào bới đồ vật trước mộ người khác, nàng có thiếu đức không? Nàng không sợ người ta nửa đêm canh ba đến tìm nàng trò chuyện sao, lỡ lúc tình cảm dâng trào không thể chối từ thì kéo nàng xuống làm bạn thì sao?”

 

Càng nói càng đáng sợ, chỉ trong chốc lát Hà Miêu đã tự bổ não ra rất nhiều cảnh tượng, sau đó thành công tự dọa mình toát mồ hôi lạnh.

 

Nhưng nàng lại tiếc đống đồ trang sức vàng bạc vừa đào được. Đêm nay, nàng ta cũng vì giận dỗi mà bỏ nhà chạy ra, thấy có người lén la lén lút thì nàng ta bám theo, thấy người đó chui vào rừng mộ thì nàng ta cũng mò vào. Sau đó nàng ta thấy người đó chôn vùi thứ gì đó, đợi người đi rồi nàng ta mới đến đào lên. Dưới ánh trăng, nàng ta nhìn rõ đó là hai chiếc vòng, một vàng một bạc. Mặc dù là vòng rỗng ruột nhưng cũng đáng giá bạc vạn.

 

Lúc này bảo nàng ta giao ra, làm sao nàng ta nỡ.

 

“Ngươi bớt dọa ta đi, nấm mồ sau lưng ta là mẹ chồng ta, ta bị chồng mắng thì đến tìm mẹ chồng khóc lóc.” Hà Miêu đ.á.n.h cược Khương thị sẽ không thực sự chôn sống mình.

 

Do mới luyện công cộng thêm uống nước linh tuyền trong không gian, Khương Trà vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ nếu không quá xa.

 

Nàng lướt mắt nhìn ngôi mộ sau lưng Hà Miêu, thấy văn bia trên đó ghi “Mộ Của Phụ…”, nàng nhếch môi cười: “Mẹ chồng ngươi lại là nam nhân sao?”

 

Hà Miêu không biết chữ, quay đầu nhìn lại cũng vô ích, nàng ta vẫn khăng khăng ngôi mộ sau lưng mình là mộ nữ.

 

“Ngươi bớt nói càn đi.”

 

“Ồ, là ta nói càn, nhưng ta nghe nói, nếu bừa bãi nhận người thân trước mộ người khác thì dễ bị tà khí nhập vào. Ha ha, hy vọng ngươi có thể chống đỡ được tà khí.”

 

“Ngươi bớt dọa người đi, ngươi nghĩ lão nương đây là bị dọa mà lớn lên sao?” Giọng Hà Miêu run rẩy.

 

“A, phải phải phải, ngươi không phải bị dọa mà lớn lên, là ta đang nói bậy. Vậy thì mời ngươi quay đầu nhìn xem.”

 

“…”

 

Có lẽ là do tâm lý, Hà Miêu cảm thấy sau gáy se lạnh, thân thể cũng run rẩy theo. Chẳng mấy chốc, một mùi khai nồng nặc lan tỏa trong không khí.

 

Khương Trà che mũi không nói nên lời, vốn dĩ còn muốn động thủ nhưng khoảnh khắc đó nàng chợt mất hết ý muốn. Quá bẩn thỉu.

 

Ghê tởm.

 

Nàng quay người rời đi, mặc kệ Hà Miêu, dù sao thứ đào được cũng không phải của nàng, nàng quan tâm làm gì. Lúc nãy đơn thuần chỉ muốn dọa dẫm Hà Miêu một chút, ai bảo lại gặp Hà Miêu vào đêm gió lớn trời đen như mực chứ, trời đất nhân hòa khí thế đều có đủ, nàng không nhân cơ hội này chỉnh đốn Hà Miêu một phen chẳng phải rất đáng tiếc sao?

 

Ai ngờ người này lại nhát gan đến mức tè cả quần.

 

Mộ của Cố Ngọc nằm sâu bên trong rừng mộ, con đường trước đó đã được dọn dẹp giờ lại mọc đầy cỏ dại và cây con. Nàng chọn lối dễ đi, lỡ chạm vào mộ nhà người khác thì nàng xin lỗi và đền bù, bảo chủ mộ có việc gì thì cứ tìm Cố Ngọc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lý do: người âm tìm người âm sẽ tiện hơn.

 

Đến trước mộ cha của các con, vì không có bia mộ, nàng cũng không phân biệt được đâu là đầu đâu là cuối. Quay một vòng, nàng thấy dấu vết còn sót lại trên đất mới biết chỗ nào là đầu.

 

Nàng nửa ngồi xổm xuống, đặt chiếc bát trong tay xuống đất. Cảm thấy ngồi xổm không thoải mái, nàng lấy một chiếc ghế nhỏ từ không gian ra đặt dưới mông, cứ thế ngồi trước mộ cha của các con.

 

“Ta không biết hai đêm nay chàng nhập mộng ta làm gì, chẳng nói lấy một lời, cứ lượn lờ lượn lờ trong mộng ta. Ta nói cho chàng biết, nếu chàng còn cứ lượn lờ lượn lờ trong mộng ta mà không nói gì, ta sẽ bán hết mấy đứa nhỏ của chàng đấy.”

 

Nàng không phải nhất thời cao hứng mà đến trước mộ cha của các con, mà vì hai đêm nay nàng đều mơ thấy cha của các con. Nàng nào có ngày nhớ đêm mong, cả ngày bận rộn như vậy, đâu có thời gian nghĩ đến nam nhân, nên nàng cảm thấy đây là cha của các con đang gây chuyện.

 

Vừa dứt lời, một trận gió lạ thổi qua, tiếng lá cây xào xạc trong rừng.

 

Khương Trà xem như đây là lời đáp của cha các con, tiếp tục nói: “Ta đã quyết định sẽ nuôi dưỡng chúng thật tốt thì chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm nuôi chúng khôn lớn. Chàng thì đừng lưu luyến nhân gian nữa, mau xếp hàng đầu t.h.a.i đi…”

 

Lúc này nếu có ai ở gần đó, chắc chắn sẽ nổi da gà, sẽ nghĩ Khương thị là một kẻ điên, một kẻ thần kinh, lại dám một mình ngồi trước mộ tự lẩm bẩm nói chuyện rất hăng say, như thể trước mặt thực sự có “người” vậy.

 

Nàng lải nhải gần nửa canh giờ mới đứng dậy cất ghế rời đi.

 

Lúc sắp ra khỏi rừng mộ, một âm thanh kỳ lạ vang lên.

 

“Ư ư ư…”

 

Khương Trà khựng lại bước chân. Cái quỷ quái gì vậy, sao lại giống âm thanh kia…

 

Không phải chứ, nơi thế này mà cũng có hứng thú sao?

 

Nàng muốn xem là cặp uyên ương hoang dã nào, men theo tiếng động rón rén đi tới.

 

Hà Miêu nào ngờ mình sẽ có một ngày như vậy.

 

Nàng ta rời đi sau khi Khương thị đi. Vừa ra khỏi rừng thì bị Cố Khập Khiễng quay lại tóm được. Dưới sự đe dọa của Cố Khập Khiễng, nàng ta đã khai ra tất cả.

 

Nàng ta nghĩ mình giao đồ ra là xong chuyện, nào ngờ Cố Khập Khiễng lại kéo nàng ta không cho đi, còn động tay động chân. Muốn gọi cũng không dám gọi, nếu có người đến thì dù nàng ta và Cố Khập Khiễng có làm gì hay không cũng sẽ bị người ta bàn tán.

 

Nàng ta sợ hãi tột độ, sợ quần áo bị rách về nhà không biết giải thích thế nào nên cứ nửa đẩy nửa đưa dây dưa với Cố Khập Khiễng.

 

Cách đám cỏ dại đang lay động chừng bốn năm mét, Khương Trà nhảy lên một cái cây bên cạnh, vươn dài cổ nhìn xuống bụi cỏ không xa phía dưới.

 

Mèo Dịch Truyện

Ơ kìa!

 

Thật sự là Hà Miêu, Khương Trà kinh ngạc.

 

Nam nhân nhìn từ phía sau không giống Cố Nhị Trụ, vậy đây là ai?

 

Chẳng thể làm gì được vì hắn quay lưng về phía nàng nên không thấy mặt.

 

“Cũng không sợ có rắn c.ắ.n vào m.ô.n.g các ngươi.”

 

Nàng vừa nghĩ xong, phía dưới Hà Miêu liền kinh hãi kêu lên một tiếng.

 

“A, có rắn!” Hà Miêu kinh hoàng kêu, Cố Khập Khiễng đang ở trên người nàng ta cũng sợ đến mềm oặt. Hai người trần truồng nhảy nhót loạn xạ, trông vô cùng hài hước.

 

Khương Trà chọn cách không nhìn thứ bẩn thỉu, liếc mắt nhìn mặt tên gian phu, nhận ra đó là lão độc thân Cố Khập Khiễng trong thôn.

 

Người này ham ăn lười làm, là một kẻ lang thang trong thôn, một chân hơi tật, thân hình vạm vỡ. Bình thường uống rượu vào lại quậy phá khi say, lũ trẻ trong thôn đều gọi hắn là “thằng điên rượu”, người lớn thì gọi Cố Khập Khiễng.

 

Thật không ngờ Hà Miêu lại có tư tình với loại người này, Khương Trà lầm tưởng hai người đã hẹn nhau đến đây hẹn hò.

 

Nàng từ tận đáy lòng khâm phục hai người này, dám làm chuyện đó ở ngoài rừng mộ, quả là dũng cảm.