Vị Hậu Nương Này Hơi Điên Rồi, Ba Bảo Yêu Chết Luôn

Chương 76:



 

Đi đến trước chưởng quỹ, nàng trải các cuốn thoại bản ra đặt lên quầy: “Giấy vẫn lấy số lượng như lần trước, mực thỏi cũng vậy. À phải rồi, ở đây các ông có tự thiếp không?”

 

Nhìn ba cuốn thoại bản trước mặt: 《Công Chúa Khiến Thánh Tăng Phá Giới》, 《Tướng Quân Yêu Ta》, 《Quả Phụ Tái Giá Được Sủng Lên Trời》, khóe miệng Trương Kỳ giật giật.

 

Nếu ông ta không nhớ lầm, mấy cuốn sách này được đặt ở dưới cùng, giấu kín nhất, chỉ vì những cuốn sách này khá lộ liễu, thậm chí có một cuốn còn kèm hình vẽ.

 

Ông ta đã cho người giấu tận đáy rồi, vậy mà vẫn bị nàng tìm ra. Tìm ra thì tìm ra đi, nàng còn vô tư bày ra như vậy, thử hỏi ai mua loại sách này mà không lén lút che đậy?

 

Dù sao thì tâm trạng của ông ta lúc này thật khó nói.

 

Ông ta gọi tiểu nhị đến, dặn dò tiểu nhị đi chuyển hàng theo số lượng như lần trước. Dặn xong, ông ta cúi đầu nhìn ba cuốn thoại bản, vội vàng đẩy chúng lại gần nhau, giục phu nhân Khương trước mặt nhanh chóng cất đi.

 

“Khương phu nhân, mau cất đi thôi.”

 

“Ồ.”

 

Khương Trà tùy tiện vứt sách vào giỏ sau lưng, rồi hỏi tiếp: “Có tự thiếp không?”

 

“Có, Khương phu nhân chờ một lát.”

 

Trương Kỳ lúc này mới nhớ ra vừa rồi Khương phu nhân có hỏi về tự thiếp, vì ba cuốn sách kia mà ông ta đã quên mất.

 

Ông ta tìm ba cuốn tự thiếp phù hợp cho trẻ em, đặt lên quầy: “Hai trăm văn tiền một cuốn.”

 

Một chữ thôi: đắt.

 

Khương Trà một lần nữa thấu hiểu sự không dễ dàng của những người đọc sách, cái gì cũng đắt đỏ.

 

“Lấy thêm ba cuốn nữa.”

 

Ba đứa trẻ ở nhà mỗi đứa hai cuốn, chuyện tốt thành đôi, công bằng chính trực.

 

Trương Kỳ lại đi lấy thêm ba cuốn nữa, trong lòng không khỏi bội phục Khương phu nhân. Nhìn trang phục không giống nhà giàu có. Gia đình bình thường nuôi một đứa trẻ đi học đã khó khăn lắm rồi, vậy mà một lúc nuôi ba đứa còn có thể hào phóng như vậy, ông ta là lần đầu tiên thấy.

 

À, phải rồi.

 

Khương phu nhân biết y thuật, vậy nghề của nàng hẳn là chữa bệnh cho người khác. Người dân thường rất ít khi đi khám bệnh, trừ khi không chịu nổi nữa mới tự mình gắng gượng giải quyết. Gia đình khá giả sẽ tìm đại phu, còn những nhà giàu có thì lại như kẻ thần kinh, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay là vội vàng mời đại phu, sợ rằng khoảnh khắc tiếp theo đã về chầu Diêm Vương.

 

Tuy nhiên, khám bệnh cho người giàu là một công việc tốt, không chỉ nhàn hạ mà tiền khám còn nhiều. Vậy Khương phu nhân có thể không chớp mắt mà nuôi ba đứa trẻ đi học, chắc chắn là chuyên chữa bệnh cho những gia đình giàu có.

 

Tưởng tượng quá nhiều là bệnh, cần phải chữa trị!

 

Khương Trà không biết rằng chỉ trong chốc lát, ông chủ trước mặt đã nghĩ ngợi nhiều đến vậy.

 

Đợi đến khi tiểu nhị mang những thứ nàng muốn đến, Trương Kỳ tính toán theo giá cũ, đồng thời làm tròn một số lẻ cho nàng.

 

Khương Trà vốn còn muốn mặc cả thêm vài lần, nhưng bị ông chủ làm vậy lại có chút ngại ngùng không dám bớt thêm nữa. Nàng thoải mái trả tiền rồi rời khỏi hiệu sách Trương Kỳ.

 

Cũng như lần trước, nàng tìm một nơi khuất để ném đồ vào không gian, sau đó nhẹ nhõm tiếp tục dạo phố.

 

Nàng không quên lời hứa mua kẹo hồ lô cho ba đứa trẻ. Thế nhưng, nàng đi đi lại lại con phố lần trước mua kẹo hồ lô mà không thấy người bán hàng rong nào, cuối cùng đành phải rời đi.

 

Chỉ đành phải đến Tây phố mua chút đường, rồi tự mình làm vậy.

 

Bởi sơn trà có công dụng giúp tiêu hóa, nàng phát hiện một cây sơn trà dại trong rừng núi liền trồng một cây non vào không gian, chỉ để sau này tiện lấy dùng khi cần. Không ngờ giờ nàng lại phải tự tay làm kẹo hồ lô.

 

Kẹo hồ lô làm thế nào nhỉ?

 

Nàng nghĩ mình cần phải nghiên cứu một phen.

 

Phố Tây, tiệm tạp hóa, phải đi qua hai tiệm thuốc.

 

Chu Thạch Văn đang ngồi trên ngưỡng cửa tiệm t.h.u.ố.c họ Trương, vẻ mặt u sầu. Con gái hắn, Chu Hồng Anh, dường như đang dọn dẹp.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chu Hồng Anh ngẩng đầu nhìn thấy Khương Trà, ngỡ nàng đến giao dịch nên mừng rỡ bước ra cổng: “Khương muội đã đến rồi!”

 

Khương Trà vốn định lướt qua, thấy đối phương chào mình thì nhấc chân bước tới.

 

“Khương muội vẫn chưa về sao?”

 

Lúc này đã gần giữa trưa, Khương Trà mới nhận ra mình đã ở trấn một buổi sáng rồi, thời gian trôi qua thật nhanh.

 

“Vâng, mua chút đường và thịt rồi sẽ về. Muội đang bắt đầu dọn dẹp à?” Khương Trà nhìn vào trong.

 

“Đúng vậy.” Chu Hồng Anh quay đầu nhìn lướt qua các đồ bày biện trong tiệm thuốc, ngoài sự chán ghét ra thì chẳng còn gì, “Những thứ này ta sẽ tháo ra làm củi đốt.”

 

Chu Thạch Văn đang ngồi trên ngưỡng cửa nghe lời con gái nói, ngẩng đầu nhìn một cái, há miệng muốn nói gì đó rồi lại ngậm miệng không lên tiếng.

 

Trong lòng hắn, tiệm t.h.u.ố.c này đã bán đi rồi, vậy thì đồ đạc trong tiệm giữ lại có ích gì.

 

Tháo ra cũng tốt, hắn cũng nên c.h.ế.t tâm rồi. Hắn chỉ có một tấm lòng bồ tát, nhưng lại không có gia tài khổng lồ để hắn có thể tùy tâm sở dục.

 

Khi vợ hắn mới gả cho hắn đã nói sẽ ủng hộ hắn, nhưng cùng với sự ra đời của các con, theo thời gian, vợ hắn đã thay đổi như một người khác, khiến hắn không còn nhận ra.

 

Ban đầu hắn còn dỗ dành đôi chút, nhưng rồi không kết thúc, sau đó là những trận cãi vã không ngừng, dần dà hắn không còn kiên nhẫn để dỗ nữa. Vợ hắn ngày càng tệ hơn, cuối cùng uất ức mà c.h.ế.t.

 

Con gái oán hận hắn, nay còn muốn bán đi cái “mạng căn” của hắn, hắn không thể chấp nhận được, cuộc sống về sau hắn thấy thật mịt mờ.

 

“Tháo ra làm củi đốt thì có chút đáng tiếc. Nếu ngươi không cần thì cứ để lại cho ta đi. Đương nhiên, ta cũng chỉ nói vậy thôi, không biết nhà ta có đồng ý mua không, phải đợi đến ngày mai mới có thể trả lời ngươi.” Khương Trà nói cứ như thể nàng thật sự có một người nhà như vậy.

 

“Vậy thì tạm thời cứ giữ lại.” Chu Hồng Anh cũng không muốn tháo dỡ lắm. Tuy đều là đồ cũ, nhưng đều là tủ được thợ có tiếng làm, dùng hai ba mươi năm mà chưa hề xiêu vẹo hay bị mối mọt, cho thấy rất chắc chắn. E là tháo ra cũng rất tốn công.

Mèo Dịch Truyện

 

Chu Thạch Văn lại ngẩng đầu lên, hắn nhìn người phụ nhân muốn mua tiệm thuốc: “Ngươi hiểu y thuật sao?”

 

Khương Trà nhìn qua, gật đầu với Chu Thạch Văn: “Vâng.”

 

Chu Thạch Văn vốn u sầu, nghe nàng thừa nhận thì trong mắt lóe lên một tia sáng: “Vậy ngươi mua rồi cũng sẽ mở tiệm thuốc?”

 

“Vâng.”

 

Nói chính xác thì nàng bán d.ư.ợ.c liệu. Còn về việc chữa bệnh cho người khác, nàng có ý định khác, tạm thời chưa xác định nên sẽ không tiết lộ cho ai.

 

Có được câu trả lời mong muốn, đôi mắt Chu Thạch Văn càng sáng hơn, hắn đứng dậy nói: “Có thể cho ta làm tạp dịch trong tiệm t.h.u.ố.c không?”

 

Sắc mặt Chu Hồng Anh biến đổi, giận dữ trừng mắt nhìn cha nàng: “Cha vẫn còn chưa chịu c.h.ế.t tâm sao!”

 

Nhìn Chu đại phu với vẻ mặt đầy hy vọng, Khương Trà vô tình từ chối: “Thật ngại quá, ta không cần người làm tạp dịch. Ta còn có việc, xin cáo từ trước.”

 

Nói xong nàng quay người bước đi, một chút cũng không muốn dính dáng đến chuyện của hai cha con nọ.

 

Tiệm tạp hóa không xa tiệm t.h.u.ố.c lắm. Đi đến đây nàng mới nhớ ra mình từng đến đây rồi, trước đây đã mua gia vị ở đây, chỉ là lần trước không thấy có đường nên nghĩ ở đây không bán đường.

 

Lúc này nàng bước vào thấy có đường, không chỉ có đường trắng mà còn có cả đường phèn, đường đỏ.

 

“Lần trước ta đến sao không thấy những thứ này?” Nàng chỉ vào loại đường hỏi chưởng quầy.

 

Chưởng quầy nhận ra nàng ngay lập tức, quả thật khuôn mặt nàng gây ấn tượng quá mạnh, muốn không nhớ cũng khó. Thấy đối phương hỏi sao lần trước không có những loại đường này, chưởng quầy liền giải thích cho nàng.

 

“Những loại đường này khó nhập hàng.”

 

Khương Trà hiểu ra, nàng không nói thêm lời nào thừa thãi, nói với chưởng quầy: “Đường trắng mười cân, đường phèn mười cân, đường đỏ năm cân.”

 

Chưởng quầy nghe nàng muốn nhiều như vậy, lập tức mặt mày hớn hở: “Được thôi, cô nương đợi một chút, ta sẽ cân ngay cho cô nương.”

 

Sáng nay cả buổi không mở hàng, không ngờ vừa mở hàng đã bán được nhiều như vậy. Vị phụ nhân này tuy trông xấu xí, nhưng nàng ta rất hào phóng, quả thực là Thần Tài giáng thế.

 

Khương Trà: “...”