Vị Hậu Nương Này Hơi Điên Rồi, Ba Bảo Yêu Chết Luôn

Chương 77:



 

Việc bại lộ

 

Chưởng quầy rất nhanh đã gói xong số đường nàng cần. Vì mua nhiều, hắn còn tặng thêm nàng một ít vụn đường đỏ, chỉ hai ba lạng nhưng Khương Trà cũng không chê ít, dù sao cũng là vụn đường đỏ không mất tiền.

 

Ra khỏi tiệm tạp hóa, nàng theo thói quen tìm chỗ cất đồ vào không gian, sau đó lại đi về phía chợ, đến trước sạp bán thịt.

 

“Đại muội tử, vận khí của cô nương tốt thật đó, ta vừa mới vận chuyển một con heo tới. Lần này cô nương định mua bao nhiêu?” Lý Đại Đao bán thịt thấy nàng thì miệng cười ngoác tận mang tai, vị này là một khách sộp, mỗi lần mua là mấy chục cân thịt, phải đối đãi thật hậu hĩnh mới được.

 

Khương Trà bị ánh mắt nóng bỏng của Lý Đại Đao nhìn đến nỗi trong lòng cảm thấy bất an, cứ cảm thấy giờ nàng như những thỏi bạc trắng.

 

Trong mắt đối phương, nàng chẳng phải những thỏi bạc trắng đó sao? Dù sao cũng không phải ai cũng như nàng mà mua hết cả sạp thịt của người ta.

 

Khương Trà lướt mắt qua số thịt trên sạp, chỉ vào nửa con trông có vẻ ngon hơn: “Ta muốn nửa con này.”

Mèo Dịch Truyện

 

“Được thôi!” Lý Đại Đao nhanh nhẹn cầm d.a.o xẻ nửa con heo nàng muốn.

 

“Sườn và xương ống đừng lóc sạch quá.”

 

“Được.”

 

Là khách sộp, đương nhiên khách nói sao thì làm vậy. Chỉ một chút thịt thôi, cũng chỉ ít lời mấy văn, mười mấy văn.

 

Chỉ cần giữ chân được khách sộp này, thì số tiền mười mấy văn kiếm được ít đi rồi sẽ kiếm lại được thôi, vậy nên đại muội t.ử nói gì thì cứ vậy mà làm.

 

“Những nội tạng kia cũng cân cho ta đi.”

 

“Tặng cho đại muội t.ử luôn.” Giọng Lý Đại Đao vô cùng hào phóng, “Nhưng lần này xương thì không thể tặng cô nương được, phải tính theo giá xương.”

 

Khương Trà hiểu. Bây giờ người mua thịt nhiều, nhà bình thường không mua nổi thịt sẽ mua xương về hầm canh, cũng coi như có chút dính thịt, làm việc cũng sẽ có sức hơn.

 

Còn về nội tạng heo, không phải không có người mua, nhưng không bán chạy bằng xương. Một ngày có một hai người mua nội tạng heo đã coi như may mắn rồi.

 

Hôm nay đến giờ chỉ có đại muội t.ử muốn, nể tình đại muội t.ử đã mua nửa con heo, hắn hào phóng tặng một bộ nội tạng heo cũng chẳng sao. Dù sao cũng chẳng đáng mấy tiền, dùng để giữ chân khách sộp cũng coi như đáng giá.

 

Vợ Lý Đại Đao, Hác Đại Xuân, mang cơm cho chồng. Thấy người đứng trước sạp thịt, Hác Đại Xuân cười toe toét, nhiệt tình chào hỏi vị đại muội tử.

 

“Đại muội t.ử đến mua thịt đó hả.”

 

“Vâng, tẩu tẩu mang cơm cho đại ca đó ạ.”

 

“Đúng vậy, gần đây thịt dễ bán hơn, nhà ta đây chẳng muốn nghỉ ngơi, đành phải ta mang cơm tới.” Hác Đại Xuân nói xong quay đầu về phía chồng nàng, “Huynh đi ăn cơm đi, để ta làm cho.”

 

“Thôi cứ để ta làm đi, nàng làm rồi lát lại phải rửa tay, phiền phức.” Lý Đại Đao cười với vợ mình, nụ cười đầy vẻ cưng chiều.

 

“Phiền phức gì mà phiền phức, huynh mau đi ăn cơm đi, lát nữa cơm nguội ăn vào lại không thoải mái.” Hác Đại Xuân trực tiếp đưa tay giật lấy con dao, đẩy chồng sang một bên.

 

Lý Đại Đao cao lớn một mét tám bị vợ mình đẩy sang một bên. Trông thấy vị đại muội t.ử trước sạp, hắn đỏ bừng mặt, quay người ngoan ngoãn đi ăn cơm.

 

Khương Trà đứng trước sạp bị nhồi một tràng "cẩu lương", nàng đ.á.n.h giá vóc dáng của đại tẩu kia, nàng hiểu rồi, thân hình này phần lớn là nhờ tình yêu của đại ca.

 

Người béo phì dễ mắc bệnh, nhưng nàng đường đột nói ra những lời như vậy chắc chắn không được lòng đối phương, nên nàng ngậm miệng không nói.

 

Hác Đại Xuân tay chân không hề chậm hơn chồng nàng chút nào, nàng cắt thịt thành từng miếng rồi hỏi vị đại muội tử.

 

“Muội muốn miếng thịt nào?”

 

Hác Đại Xuân vẫn chưa biết nửa con heo mà nàng vừa xẻ là của vị đại muội t.ử muốn mua, nên mới hỏi như vậy.

 

“Nửa con heo kia đều là thịt mà đại muội t.ử muốn mua, cân xong tặng đại muội t.ử một bộ nội tạng heo.” Lý Đại Đao đang ăn cơm nói.

 

Hác Đại Xuân trợn tròn mắt, rất nhanh lại thu dọn biểu cảm, cười híp mắt nhanh nhẹn cân thịt. Cân xong còn chu đáo bỏ vào gùi cho vị đại muội tử, nhét chặt cứng, không lãng phí một chút không gian nào. Vì nội tạng heo nặng mùi và còn rỉ nước, nên nàng không bỏ vào gùi.

 

“Đại muội t.ử đi đường cẩn thận, hoan nghênh lần sau lại ghé.”

 

Khương Trà đeo gùi, xách nội tạng chuẩn bị đi: “...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Sao lại thấy có chút kỳ lạ?

 

Nàng mỉm cười đáp lại vợ chồng người bán thịt rồi rời đi.

 

Thôn Thượng Cố.

 

Cố Bắc Yến đưa ba đứa trẻ về nhà. Hà Miêu thấy ba đứa trẻ nhà họ Khương bị con trai của người ngoài làng đưa về nhà, ngỡ rằng họ Khương lại bán con cho nhà người ngoài làng đó, vội vàng chạy đến nhà thôn trưởng tố cáo.

 

“Thôn trưởng, không hay rồi, họ Khương lại bán con rồi!”

 

Vị thôn trưởng đang bệnh chưa khỏi hẳn, ngồi trong chính sảnh nhà mình trên ghế bập bênh vừa đu đưa vừa nhìn hai đứa cháu viết chữ. Đột nhiên nghe thấy lời nói họ Khương lại bán con, chân đạp mạnh quá mức khiến cả người và ghế đổ nhào.

 

Thôn trưởng lộn một vòng, đau đến biến dạng cả mặt, trong lòng mắng c.h.ử.i ầm ĩ người vừa la hét.

 

“Ông ơi.”

 

“Ông ơi.”

 

Hai đứa cháu đang viết chữ sợ đến tái mặt, vội vàng chạy lại đỡ ông mình.

 

“Ối giời, đừng động, đừng động ông.” Thôn trưởng rên rỉ, ngăn cản hai đứa cháu kéo tay hắn.

 

Hai đứa cháu vội buông tay, nhìn ông mình đang nằm nghiêng trên đất mà không biết làm sao.

 

Hà Miêu đến nhà tố cáo họ Khương chạy vào thấy cảnh này, vội vàng đến đỡ thôn trưởng.

 

Thôn trưởng thấy vậy, vội vàng quát Hà thị: “Lùi lại, không được lại gần.”

 

Bị ghét bỏ, Hà Miêu trong lòng không vui, nàng cũng lười đến gần, lùi ra ngoài cửa chính sảnh.

 

“Thôn trưởng, họ Khương nàng ta lại bán con cho nhà người ngoài làng của chúng ta.”

 

Thôn trưởng hoàn hồn tự mình bò dậy, ngồi vào ghế bên cạnh rồi mới nhìn Hà thị.

 

“Ngươi nói bậy bạ gì đó, họ Khương nàng ta sao có thể bán con chứ.”

 

“Nhưng ta nhìn thấy con trai của người ngoài làng dẫn ba đứa trẻ nhà họ Khương về nhà.”

 

“Dẫn về nhà là bán con sao? Chuyện không có bằng chứng, ngươi không được nói bậy.” Những việc Hà Miêu làm mấy ngày nay khiến thôn trưởng rất không hài lòng, vì vậy có chút thành kiến.

 

“Có phải không thì thôn trưởng đi hỏi không phải sẽ biết sao.” Hà Miêu kiên quyết tin rằng họ Khương đã bán con, chỉ cần thôn trưởng đi xác nhận, lần này nhất định phải nắm lấy cơ hội này để đuổi họ Khương ra khỏi thôn Thượng Cố.

 

Nhìn bộ mặt không che giấu của Hà thị, sắc mặt thôn trưởng tối sầm lại.

 

“Cả ngày rảnh rỗi như ngươi vậy, sắp trưa rồi mau về nấu cơm cho chồng ngươi đi, lát nữa cơm nguội chồng ngươi lại đ.á.n.h ngươi đấy.”

 

Hà Miêu thấy thôn trưởng không chịu đi xác minh, rất không vui: “Thôn trưởng vì sao luôn che chở họ Khương? Chẳng lẽ thôn trưởng...”

 

“Cái đồ ch.ó má nhà ngươi!” Tiêu Cúc về nhà vừa đến cửa đã nghe thấy Hà thị phá hoại danh tiếng chồng nàng, nàng sải bước vào, đặt đồ trong tay xuống, kéo Hà thị giáng một bạt tai lên mặt Hà thị.

 

Sáng nay nàng thấy Hà thị cùng Cố què trong làng lôi kéo không rõ ràng, chuyện này nàng vốn định tối nay nói với chồng mình, để trong lòng có sự đề phòng, bây giờ thấy Hà thị lại nhảy vào nhà nàng phá hoại chồng nàng, cơn giận bùng lên.

 

“Đừng có tự mình là người thế nào thì nghĩ người khác cũng giống như mình. Hà thị, ta khuyên ngươi nên tự lo cho bản thân đi.”

 

“Ngươi có ý gì?” Hà Miêu chột dạ nhìn vợ thôn trưởng, Tiêu Cúc.

 

“Có ý gì ngươi trong lòng không rõ sao? Sáng sớm tinh mơ cùng Cố què lôi kéo không rõ ràng, nếu không phải có người đến, hai người các ngươi đã cởi quần áo làm càn rồi.”

 

Thôn trưởng trừng mắt nhìn vợ mình: “...”

 

Hai đứa cháu: "..." Đánh nhau sao lại cởi y phục?

 

Mặt Hà Miêu trắng bệch, chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, thầm nghĩ xong rồi, trượng phu nàng chắc chắn sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t nàng.