Vị Khách Cũ

Chương 5



Bà nội không tranh luận thêm: “Cũng phải, giữ mãi chỉ tự làm khó mình. Vậy đổi thành được ngắm một lần pháo hoa nữa.”

 

“Thần thiếp nhớ lần đầu gặp bệ hạ cũng là dưới ánh pháo hoa ở Thiên Đô thành.”

 

“Đèn cây ngàn ánh sáng, pháo hoa bảy nhánh nở.”

 

“Nếu có thể thấy lại cảnh tượng đó, thần thiếp c.h.ế.t cũng không tiếc.”

 

Ông nội nghe lời bà nội, dường như lạc vào hồi ức.

 

Có lẽ ông nhớ lại thời niên thiếu của mình, không được phụ hoàng yêu thương, không có tình thân.

 

Ông lớn lên trong cô độc, nghĩ rằng cả đời sẽ mãi như vậy.

 

Nhưng rồi một thiếu nữ thanh nhã như ánh trăng sáng tên Minh Nguyệt xuất hiện, nắm tay ông, nam nhân bước vào dòng người ồn ào.

 

Ông nội đồng ý: “Được, trẫm chấp thuận ngươi.”

 

Sủng thiếp sốt ruột: “Bệ hạ không được, nhất định bà ta đang kéo dài thời gian. Bệ hạ còn phải nam hạ để hội quân với phụ thân và ca ca thần thiếp, không thể chậm trễ.”

 

Ông nội đáp: “Chỉ mất một ngày, không sao cả.”

 

9

 

Chúng ta lại được sống thêm một ngày.

 

Ta và đường tỷ đứng bên rìa đài cao, nhìn xuống Hàn Xuyên thành.

 

Đường tỷ nhìn về phía nam.

 

Ta hỏi tỷ đang nhìn gì.

 

Tỷ đáp: “Nhìn con đường chúng ta đã đến.”

 

Đường tỷ là người đầu tiên trong hàng cháu của Tấn Vương phủ, vừa sinh ra đã được phong làm quận chúa, hưởng tám trăm ấp.

 

Tỷ được bà nội đích thân dạy dỗ, đoan trang, điềm tĩnh, thông thạo thi thư.

 

Năm tám tuổi, tỷ theo bà nội đến Thiên Đô thành, được thiên tử rất hài lòng, dự định ban hôn cho hoàng trưởng tôn.

 

Tương lai, tỷ sẽ làm thái tử phi, làm hoàng hậu...

 

Nhưng giờ đây, tỷ bị kẹt lại nơi thành đầy rẫy sự c.h.ế.t chóc này, chờ đợi cái c.h.ế.t vào ngày mai.

 

Dù chúng ta chẳng làm gì sai.

 

Nhưng vì sống cùng những người mẹ làm kỹ nữ, chúng ta cũng bị coi là ô uế.

 

Ông nội, các bá phụ, và phụ thân ta là những người muốn chiếm lấy thiên hạ, họ không thể để tồn tại một vết nhơ như chúng ta.

 

“Đường tỷ, tỷ sợ c.h.ế.t không?” Ta hỏi.

 

Thực ra, ta rất sợ.

 

Đặc biệt là ngày ta chứng kiến tứ tỷ bị ngựa giẫm chết.

 

Tỷ ấy co giật như một con cá bị vớt lên bờ.

 

Ta gào khóc cầu xin người qua đường cứu tỷ, nhưng dòng người qua lại chẳng ai dừng lại.

 

Đó là cơn ác mộng mà cả đời ta không thể quên.

 

Đường tỷ gật đầu: “Ta sợ chết.”

 

“Nhưng A Ti, dù sợ, cũng phải bước tiếp.”

 

Phía sau vang lên tiếng cười đùa, là nữ nhi của sủng thiếp ông nội đang chơi đùa trong tuyết.

 

Bên cạnh nó, ngoài thị nữ còn có các đường huynh của ta.

 

Họ cũng thấy ta và đường tỷ, nhưng lại né tránh như tránh ôn dịch.

 

Thậm chí một đường huynh, đệ đệ của đường tỷ, còn vo một cục tuyết ném vào người tỷ.

 

Hắn nói đầy căm hận: “Sao lúc đó các ngươi không c.h.ế.t đi, tại sao lại để chúng ta bị thiên hạ cười nhạo?”

 

Đường tỷ hỏi ngược lại: “Người bị cười nhạo là ngươi, tại sao ta phải chết? Nếu ngươi không chịu được, thì ngươi đi c.h.ế.t đi.”

 

“Ngươi ngươi ngươi...” Đường huynh tức giận đến không thốt nên lời.

 

Các đường huynh khác khuyên hắn đừng giận, nói rằng đường tỷ chỉ là con châu chấu cuối thu, không nhảy nhót được lâu nữa.

 

Họ đắc ý bỏ đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Đường tỷ nhìn theo bóng lưng họ: “Thiên hạ mà rơi vào tay những kẻ vô tình vô nghĩa này, sẽ là cảnh tượng thê lương biết chừng nào.”

 

Rồi tỷ lại quay về phía nam, trong mắt đầy vẻ kiên định.

 

Tỷ nói tỷ đang nhìn con đường chúng ta đã đến.

 

Nhưng ta cảm thấy tỷ như đang đợi ai đó.

 

Chúng ta đã chẳng còn ai để đợi từ lâu rồi.

 

Tỷ đang chờ ai đây?

 

10

 

Tối hôm đó, công chúa mở tiệc chiêu đãi và yêu cầu mẫu thân ta đến múa.

 

Mẫu thân mặc một bộ y phục mỏng manh, cổ áo kéo rất thấp.

 

Ta thấy trên n.g.ự.c bà có những vết bầm xanh, còn có dấu răng.

 

Trên yến tiệc, bà xoay người uyển chuyển, nhẹ nhàng.

 

Công chúa nhìn thấy những dấu vết trên người mẫu thân, nét mặt hiện rõ vẻ không vui.

 

Trong khi đó, các nam nhân phương Bắc trên yến tiệc không rời mắt khỏi mẫu thân.

 

Có kẻ không kiềm chế được, liền kéo bà vào lòng.

 

Phụ thân ta lập tức đứng bật dậy, lạnh lùng nhìn gã: “Thả nàng ấy ra.”

 

Gã nam nhân không chút e dè: “Vệ tướng quân, nàng ấy chỉ là một kỹ nữ mà ai cũng có thể có, ngài không cần nổi giận. Nếu ngài cũng muốn, chúng ta có thể nhường ngài trước.”

 

Phụ thân vẫn lặp lại: “Thả nàng ấy ra.”

 

Gã hỏi: “Nếu chúng ta không thả thì sao?”

 

Phụ thân rút kiếm.

 

Các bá phụ cũng bước lên đứng sau lưng ông.

 

Hồng Trần Vô Định

Gã nam nhân đẩy mẫu thân ra, đồng thời những người trong tộc của gã cũng đứng dậy.

 

Đường tỷ bật cười khẩy.

 

Ta hỏi tỷ cười gì.

 

Tỷ đáp: “Bà nội nói đúng, bọn chúng chỉ là một đám cát rời rạc.”

 

Ta không hiểu.

 

Tỷ giải thích rằng, người phương Bắc không thật lòng giúp ông nội đánh trận, họ cũng muốn tấn công Trung Nguyên.

 

Hiện giờ đại quân của họ đã tiến vào trung châu, họ muốn bỏ rơi ông nội.

 

Nếu không, một khi ông nội liên minh với các thế lực khác ở Trung Nguyên, nhất định sẽ phản công tiêu diệt người phương Bắc.

 

Ông nội hiểu rõ điều này, nên chắc chắn đã sớm đề phòng họ.

 

Những kẻ không tin tưởng nhau, chỉ cần một tia lửa cũng sẽ bùng cháy.

 

Mẫu thân ta chính là tia lửa đó.

 

Đường tỷ nghiến răng: “Đánh đi, nhanh đánh nhau đi.”

 

Nhưng công chúa đã ngăn những người phương Bắc lại.

 

Nàng quất ngựa roi vào mẫu thân: “Ngươi đúng là một kẻ gây họa. Người đâu, lôi nàng ta ra ngoài cho chó của ta ăn.”

 

Hóa ra con ch.ó lớn bên cạnh nàng ăn thịt người.

 

Phụ thân chặn lại: “Công chúa, chi bằng cho nàng một cái c.h.ế.t nhẹ nhàng.”

 

Công chúa tức giận, liên tục truy vấn: “Ngươi đau lòng vì nàng ta sao?”

 

“Ta đã nhìn thấy những dấu vết trên người nàng ta. Là ngươi để lại, đúng không?

 

“Ngươi không phải nói nàng đã không còn là vợ ngươi nữa sao? Tại sao ngươi còn thân mật với nàng ta?

 

“Ngươi vẫn còn yêu nàng ta, đúng không?”

 

Phụ thân không nói với công chúa rằng ông ở bên mẫu thân chỉ vì muốn bà viết thư cho Phí Kính.

 

Họ đều mang những toan tính riêng.