Vị Khách Cũ

Chương 6



Công chúa thấy ông im lặng, càng thêm tức giận, vung roi ngựa mạnh hơn: “Ta nhất định không để nàng ta c.h.ế.t nhẹ nhàng, ta muốn nàng ta từ từ đau đớn mà chết.”

 

Ta lao đến ôm lấy mẫu thân, che chắn cho bà khỏi một roi.

 

Chiếc roi quất rách áo đông của ta, đau thấu tim gan.

 

Công chúa thấy ta càng giận, ra lệnh kéo cả ta và mẫu thân đi cho chó ăn.

 

Người phương Bắc không nói lý, liền xông vào kéo chúng ta đi.

 

Mẫu thân khẩn cầu phụ thân: “Tướng quân, thiếp c.h.ế.t không đáng tiếc, nhưng A Ti là cốt nhục của chàng, nó không nên bị hành hạ đến chết.”

 

Ta cũng quỳ gối ôm c.h.ặ.t c.h.â.n phụ thân, khóc lóc thảm thiết: “Cha ơi, con sợ chó nhất, xin cha đừng để con bị chó ăn thịt!”

 

Công chúa lại vung roi ngựa lần nữa, nhưng lần này phụ thân đã giữ lại.

 

Người phương Bắc thừa cơ cáo buộc phụ thân xúc phạm công chúa của họ.

 

Các bá phụ nói người phương Bắc không tôn trọng trước, phải xin lỗi chúng ta.

 

Cảnh tượng nhanh chóng trở nên hỗn loạn.

 

Người phương Bắc ra tay trước, nhưng phụ thân và các bá phụ cũng không chịu nhượng bộ.

 

Đặc biệt là phụ thân, dù không cao lớn như người phương Bắc, nhưng cũng đánh họ đến mức không thể phản kháng.

 

Mẫu thân kéo ta vào góc trốn.

 

Cuối cùng, ông nội và vương huynh của công chúa xuất hiện, mới dẹp được trận hỗn chiến.

 

Ông nội ra lệnh cho phụ thân và các bá phụ xin lỗi công chúa.

 

Vương huynh của công chúa cũng trách mắng nàng, nói nàng cư xử vô lý.

 

Hai bên miễn cưỡng hòa giải.

 

Nhưng ta có thể thấy rõ, chẳng ai trong họ thực sự phục nhau.

 

Mẫu thân xoa dịu ta, bảo rằng chắc ta vừa rồi sợ hãi lắm.

 

Ta lắc đầu, nói rằng ta không sợ.

 

Ta chỉ giả vờ thôi, vì muốn đổ thêm dầu vào lửa.

 

Mẫu thân nhìn ta cười.

 

Bà nói cuối cùng ta cũng trưởng thành rồi.

 

Ta hỏi bà: “Phụ thân vừa rồi cứu chúng ta, liệu có phải chúng ta vẫn còn cơ hội sống không?”

 

Mẫu thân lắc đầu: “Không, việc đó không gọi là cứu.”

 

Ta bối rối: “Vậy thế nào mới gọi là cứu?”

 

Mẫu thân trả lời: “Giống như vừa rồi A Ti bất chấp tất cả để chắn trước mặt mẹ, đó mới là cứu.”

 

Ta hiểu ra.

 

Ta nhìn phụ thân, thấy mũi ông đang chảy máu, chắc vừa rồi bị thương.

 

Quay lại, ta phát hiện mũi mẫu thân cũng đang chảy máu.

 

Mẫu thân bảo không sao, dặn ta đừng lo.

 

Bà nói do phòng này quá nóng, bà không chịu nổi nhiệt.

 

Nhưng rõ ràng bà đang mặc rất ít.

 

Bà nội cởi áo ngoài của mình khoác lên người mẫu thân, nhìn những vết roi trên người bà, ánh mắt đầy xót xa: “Đau lắm phải không?”

 

Mẫu thân nhẹ nhàng lắc đầu: “Mẹ ơi, không đau đâu, thật mà.”

 

Làm sao mà không đau được?

 

Chỉ là, vẫn còn chỗ đau hơn mà thôi.

 

11

 

Đêm nay dài dằng dặc.

 

Ta mơ màng ngủ, trong giấc mơ hiện lên nhiều điều kỳ lạ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Khi tỉnh dậy, mẫu thân vẫn còn bên cạnh ta.

 

Ba năm qua, những lần mẫu thân ngủ bên ta không nhiều.

 

Bà rất đẹp, nên có rất nhiều ân khách.

 

Dù sau này bà chỉ thuộc về Phí Kính, thời gian dành cho ta vẫn rất ít.

 

Phí Kính độc chiếm bà hơn bất kỳ ân khách nào, thường khiến bà cả ngày không thể gặp ta.

 

Ta rúc vào lòng mẫu thân, người bà luôn tỏa ra mùi thơm ngọt ngào.

 

Chăn ấm, mẫu thân cũng rất ấm.

 

Ta nghĩ, nếu thời gian dừng lại mãi thế này thì tốt biết bao.

 

Nhưng cửa phòng bị đẩy ra, phụ thân bước vào.

 

Ông mang theo y phục mới, rất đẹp, là áo đông của ta và của mẫu thân.

 

Đây là bộ y phục cuối cùng chúng ta mặc khi còn ở nhân gian.

 

Mẫu thân cũng từ từ mở mắt, ngẩn ngơ nhìn phụ thân.

 

Trong phòng chỉ có ba người chúng ta.

 

Ta mơ hồ nhớ lại rằng ba năm trước cũng từng có khoảnh khắc thế này.

 

Ta nũng nịu trong lòng mẫu thân không chịu dậy, mẫu thân cười nói với phụ thân: “Chàng mau lại đây quản nữ nhi của chàng đi.”

 

Phụ thân nhấc ta lên, giao ta cho các nhũ mẫu dẫn ra ngoài chơi.

 

Ta không cam tâm, tại sao họ được ở cùng nhau mà không dẫn ta theo.

 

Thế là ta nhân lúc nhũ mẫu không để ý, lén chạy quay lại.

 

Ta nhìn thấy mẫu thân nằm trong vòng tay phụ thân, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.

 

Phụ thân nói: “Nàng phải nhanh chóng sinh thêm cho ta một nhi tử. Giờ các ca ca đều có nhi tử rồi, chỉ còn ta là chưa có.”

 

Mẫu thân khẽ cắn môi phụ thân: “Một mình thiếp sao sinh ra được con?”

 

Phụ thân cũng cắn lại bà.

 

Ta bị nhũ mẫu bế đi, bà bảo trẻ con không được nhìn, nhìn rồi sẽ đau mắt.

 

Nhưng hôm đó mắt ta không đau, chỉ là môi mẫu thân bị rách.

 

Ta chống nạnh lớn tiếng hỏi ai làm, để ta đòi lại công bằng cho mẫu thân.

 

Mẫu thân cười không ngừng được: “Là một chú chó nhỏ cắn.”

 

Phụ thân khẽ ho một tiếng, bế ta lên và cũng bật cười.

 

Lúc đó họ vẫn còn rất trẻ, là đôi phu thê khiến ai nấy trong Tấn Vương phủ đều ngưỡng mộ.

 

Đôi khi ta nghĩ, có lẽ đó chỉ là một giấc mơ.

 

Vì nó quá đẹp, nên ta luôn nhớ.

 

Nhưng ta chưa từng thực sự sở hữu vẻ đẹp trong giấc mơ ấy.

 

Có lẽ bây giờ chúng ta cũng đang trong mơ, nên phụ thân mới mang y phục mới đến.

 

Phụ thân bước lại hỏi mẫu thân: “Nàng đang nghĩ gì?”

 

Mẫu thân dần hồi thần, trả lời lảng tránh: “Đêm qua thiếp mơ một giấc mơ.”

 

“Mơ gì?”

 

“Mơ thấy mình hóa thành hạc, dưới trần gian cỏ xanh hóa thành đom đóm.”

 

Nhưng thành Hàn Xuyên làm gì có đom đóm, chỉ trong mơ mới thấy được.

 

Phụ thân đặt y phục xuống, quay người định rời đi.

 

Mẫu thân gọi lại: “Tướng quân.”

 

Phụ thân không quay đầu: “Chuyện gì?”

 

Mẫu thân chống người dậy: “Tháng thứ hai sau khi đến Hàn Xuyên, thiếp từng sảy thai một đứa trẻ, sáu tháng tuổi, là nhi tử.”

Hồng Trần Vô Định

 

Phụ thân kinh ngạc quay lại.