Vị Khách Cũ

Chương 8



Bà không nói cho bất kỳ ai trong chúng ta.

 

Bà bình thản, lặng lẽ lựa chọn cái chết.

 

Chỉ có như vậy, mới không để ông nội nghi ngờ.

 

Đường tỷ hỏi: “Bọn họ chắc chắn sẽ thua sao?”

 

Đại thẩm chắc chắn: “Nhất định sẽ thua.”

 

Tuy các bà không bỏ độc vào rượu, nhưng sau khi uống rượu mà ngửi hương mà các bà đã đốt, thì sẽ bị trúng độc.

 

Loại độc này nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể, làm suy yếu các bá phụ.

 

Sinh thời, bà nội biết nếu trực tiếp bỏ độc vào rượu sẽ không hiệu quả, nên đã dùng cách này.

 

Hiện giờ, biến số duy nhất chính là phụ thân ta, bởi ông chỉ uống một chén rượu.

 

Một chén rượu không đủ để gây hại nghiêm trọng cho ông.

 

Nhị thẩm lo lắng: “Nhưng Thiếu Mẫn là người giỏi nhất, nghe nói những trận chiến này đều do cậu ấy làm tiên phong giành được.”

 

Mẫu thân vẻ mặt lạnh lùng: “Ông ta chắc chắn sẽ chết.”

 

Nhị thẩm ngạc nhiên: “Sao ngươi chắc chắn như vậy?”

 

Mẫu thân đáp: “Bởi vì khi ở cùng ông ta, ta đã dùng Tán Tương Tư.”

 

Nói xong, bà lại bắt đầu chảy m.á.u mũi: “Ông ta bây giờ chắc cũng như ta, yếu ớt, không còn sức lực.”

 

Thẩm nhân nhìn mẫu thân đầy vẻ đau lòng.

 

Ta biết chuyện đã trở nên nghiêm trọng, nước mắt không ngừng rơi nhưng không dám khóc lớn, sợ người khác phát hiện.

 

Đại thẩm lập tức lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng mẫu thân: “Thuốc này có thể giải độc, mau nuốt đi.”

 

Mẫu thân lắc đầu: “Vô ích thôi.”

 

Đại thẩm nói: “Có ích mà, chắc chắn có ích. A Ti còn nhỏ, ngươi phải nhìn con bé lớn lên.”

 

Mẫu thân nhìn ta với đôi mắt ngấn lệ, rồi giao phó ta cho bốn thẩm nhân, dặn ta hãy xem họ như mẹ ruột của mình.

 

Nhưng lời vừa dứt, bên ngoài đã vang lên tiếng chó sủa.

 

Ta nhận ra đó là con ch.ó của công chúa phương Bắc.

 

Nó tìm thấy nơi chúng ta trốn.

 

Con chó đã đến gần chỗ chúng ta, công chúa hô lớn: “Chúng ở đây, mau tìm.”

 

Nhị thẩm, tam thẩm và tứ thẩm vội kéo đồ vật chặn cửa.

 

Đại thẩm mở cửa sổ, lần lượt đẩy ta và đường tỷ ra ngoài, sau đó đẩy mẫu thân xuống.

 

Bà nhảy xuống theo và giục ba thẩm nhân cũng nhảy.

 

Nhưng con ch.ó quá hung dữ, cửa đã sắp bị nó phá tan.

 

Các thẩm nhân bảo chúng ta mau chạy: “Chúng ta đã mất con, c.h.ế.t cũng là về đoàn tụ với con mình. Các ngươi chạy đi, chạy đi…”

 

Đại thẩm mắt đỏ hoe, dìu mẫu thân dẫn ta và đường tỷ chạy về phía trước.

 

May mắn chúng ta quen thuộc địa hình trong thành, con ch.ó tạm thời không đuổi kịp.

 

Nhưng trong thành đang hỗn chiến, những mũi tên bay sượt qua người chúng ta.

 

Đêm nay, chúng ta trốn chạy khắp nơi, cuối cùng tìm được một tiệm thuốc bỏ hoang để ẩn náu.

 

Tiệm thuốc ấy không còn người, chỉ còn lại cảnh hoang tàn.

 

Đại thẩm bảo chúng ta nghỉ ngơi, còn bà đi tìm thuốc giải độc cho mẫu thân.

 

Nhưng bà vừa quay người đã ngã gục xuống.

 

Lúc này chúng ta mới phát hiện, bà đã trúng tên từ lúc nào.

 

Máu thấm đẫm y phục, sắc mặt bà vàng bệch, hơi thở yếu ớt.

 

“Mẹ ơi!” Đường tỷ khóc, dùng tay bịt vết thương cho đại thẩm.

 

Đại thẩm nhìn đường tỷ với ánh mắt trìu mến: “Yên Nhi… đừng khóc, mẹ sẽ luôn bên con.”

 

Rồi bà nhìn sang mẫu thân: “Ngũ nương, con của ta giao lại cho ngươi. Ngươi… nhất định phải sống tiếp.”

 

Mẫu thân nói: “A tỷ, tỷ cố lên, ta sẽ đi tìm thuốc chữa cho tỷ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng đại thẩm không thể trả lời nữa.

 

Đêm nay, chúng ta mất đi năm người thân yêu.

 

Hóa ra, cảnh tượng các thẩm nhân như thần tiên bước lên gió tối qua, là thật.

 

Ta và đường tỷ nhỏ giọng khóc.

 

Mẫu thân cũng rơi nước mắt, sau đó cố gắng đứng lên, nhặt một ít thuốc nhét vào miệng mình.

 

Bà không thể chết.

 

Nếu bà chết, ta và đường tỷ sẽ không còn nơi nương tựa.

 

Tiếng c.h.é.m g.i.ế.c bên ngoài dần lắng xuống, những tiếng bước chân hỗn loạn vang lên gần chúng ta.

 

Mẫu thân cầm một cây kéo từ trên bàn, đứng trước che chắn cho ta và đường tỷ.

 

Cửa mở ra, một bóng người loạng choạng bước vào.

Hồng Trần Vô Định

 

Dưới ánh sáng từ tuyết, ta nhận ra đó là phụ thân.

 

Ông trông thật tàn tạ, khắp người đầy máu.

 

Khi nhìn thấy chúng ta, ông dừng lại một chút.

 

Ông chống kiếm, mệt mỏi tựa vào tường.

 

“Ngươi đã hạ độc ta bằng cách nào?” Ông hỏi mẫu thân.

 

Mẫu thân đáp: “Độc ở trong người ta, trong m.á.u ta.”

 

Phụ thân như bừng tỉnh: “Thì ra là vậy.”

 

“Thế nên ngươi không phải vì Phí Kính mà không chịu viết thư, ngươi cố ý kích động ta, chỉ để dùng cách này đối phó ta?”

 

Mẫu thân: “Phải.”

 

Phụ thân thở dốc: “Ngươi hận ta đến vậy sao?”

 

Mẫu thân lắc đầu: “Ta không hận từ lâu rồi. Ngươi không đáng để ta hận.”

 

“Vậy sao ngươi vẫn muốn hại ta?”

 

Mẫu thân nhìn ta và đường tỷ: “Vì ta muốn những người ta quan tâm được sống.”

 

Phụ thân chống kiếm bước về phía chúng ta, mẫu thân giơ kéo lên đối diện ông: “Đừng lại đây.”

 

Ta nhặt một cây gậy trên đất, tay run rẩy nói: “Không… không được làm hại mẫu thân ta.”

 

Phụ thân lại chảy m.á.u mũi, ông từng bước từng bước tiến về phía chúng ta.

 

Ông đang cười.

 

Ta cũng không biết ông cười vì điều gì.

 

Mẫu thân bảo ta và đường tỷ mau chạy.

 

Nhưng chân ta nặng như đeo đá, không sao nhấc nổi.

 

Ông tiến đến trước mặt mẫu thân: “Đứa trẻ ngươi nói từng bị sảy kia, có phải vốn không tồn tại? Ngươi nói vậy chỉ để làm ta rối trí?”

 

Mẫu thân đáp: “Phải.”

 

Ông lảo đảo, chống kiếm, quỳ một gối xuống đất.

 

Lúc này, có người xông vào, là công chúa phương Bắc.

 

Con chó của nàng theo sau, mình đầy máu, không biết đó là m.á.u của nó hay của các thẩm nhân.

 

Công chúa thấy phụ thân quỳ trước mặt mẫu thân, giận dữ: “Ta sẽ g.i.ế.c nàng ta để giúp ngươi giải hận!”

 

Nàng cầm con d.a.o cong lao đến c.h.é.m mẫu thân.

 

Nhưng ngay giây sau, n.g.ự.c nàng đã bị thanh kiếm xuyên qua.

 

Phụ thân đã g.i.ế.c nàng.

 

Công chúa không dám tin, quay đầu lại hỏi: “Tại sao?”

 

Ánh mắt phụ thân đầy dữ tợn: “Ngoài ta ra, không ai được phép g.i.ế.c nàng ấy.”

 

Công chúa chết.

 

Trước khi chết, nàng ta thổi một tiếng còi gọi con chó.

 

Con chó gầm gừ, lao về phía chúng ta.