Phụ thân cầm kiếm lên chém, nhưng con ch.ó quá lớn, một nhát kiếm không đủ để g.i.ế.c nó.
Mẫu thân kéo ta và đường tỷ chạy.
Nhưng vừa chạy được vài bước, bà dừng lại, quay lại đóng cửa sổ và cửa ra vào, định nhốt phụ thân và con ch.ó bên trong.
Nhưng cửa sổ và cửa của tiệm thuốc này không thể khóa từ bên ngoài.
Bên trong, tiếng phụ thân ngày càng yếu, trong khi con ch.ó điên cuồng hơn sau khi nếm mùi máu.
Suy nghĩ một lúc, mẫu thân bảo đường tỷ dẫn ta chạy về phía nam.
Sau đó, bà quay lại tiệm thuốc, chắn cửa sổ và cửa ra vào từ bên trong.
Khi đóng cánh cửa sổ cuối cùng, bà mỉm cười dịu dàng với ta, rồi như một làn gió nhẹ biến mất khỏi khung cửa.
“Mẹ ơi!” Ta gào thét, lao về phía tiệm thuốc.
Ta biết vì sao bà làm vậy.
Chỉ có cách đó, ta và đường tỷ mới có thể sống sót.
Nhưng ta cũng biết, một khi ta rời đi, hai mẹ con ta sẽ vĩnh viễn chia xa.
Ta không thể chịu nổi nỗi chia ly này.
Đường tỷ kéo mạnh ta chạy đi, ta đẩy nàng, cắn nàng, nhưng nàng vẫn không buông tay.
Cuối cùng, nàng giáng cho ta một cái tát thật mạnh: “Đi đi! Nếu không, tất cả mọi người c.h.ế.t đều vô ích!”
Ta dần không còn giãy giụa nữa, để mặc đường tỷ kéo ta chạy trong sự bàng hoàng.
Ta muốn ngoảnh đầu lại.
Nhưng nhớ đến lời mẫu thân nói với ta ngày hôm qua: “A Ti, con phải nhớ, mãi mãi không được ngoảnh lại.”
Bà bảo ta mãi mãi không được ngoảnh lại.
Nhưng vì ta, bà đã quay đầu lại vô số lần.
14
Cuối cùng, ta không quay đầu lại.
Ta không thể để sự hy sinh của mọi người trở nên vô nghĩa.
Ta không thể trở thành gánh nặng của đường tỷ.
Chúng ta dồn hết sức chạy, nước mắt rơi từng giọt trong gió lạnh.
Cuối cùng, chúng ta nhìn thấy một đội quân mặc giáp bạc.
Đường tỷ lớn tiếng hỏi: “Phía trước có phải là quân đội của Yến Vương không?”
Những người đó đáp: “Chúng ta là quân đội của Yến Vương. Tiểu cô nương, làm sao ngươi biết?”
Đường tỷ thẳng lưng, nói rành rọt: “Hai chúng ta là hậu duệ đời thứ chín của Thiên tộc Đại Ung. Hoàng đế đương triều là đường ông nội của chúng ta, còn Yến Vương điện hạ là đường thúc. Xin các vị đưa chúng ta đến gặp Yến Vương điện hạ.”
Mỗi từ của tỷ vang lên như tiếng chuông, tựa như đã luyện tập hàng nghìn lần.
Những binh sĩ đó bị khí thế của tỷ làm cho kinh ngạc, không tra hỏi thêm: “Mời hai vị tiểu thư theo chúng ta.”
Chúng ta trở lại phủ thành chủ.
Thi thể của bà nội và ông nội đã được thu dọn.
Bên cạnh bà nội, có một nam nhân trung niên đang đứng, ông nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt bà, khép đôi mắt bà lại.
Đường tỷ quỳ xuống trước ông: “Ngụy Yên dẫn theo muội muội Ngụy Ti, bái kiến bệ hạ.”
Hóa ra, ông chính là hoàng đế đương triều, người từng muốn lấy bà nội.
Ông là thiên tử, trong lúc thiên hạ đại loạn, đáng lý ra không nên xuất hiện ở đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng ông đã đến.
Thiên tử nhìn chúng ta, nói với đường tỷ: “Ba năm không gặp, con ngày càng giống bà nội của con.”
Đường tỷ không kiêu ngạo, cũng không hèn mọn: “Bà nội nói cháu lại càng giống bệ hạ.”
Thiên tử thở dài, ra lệnh đưa chúng ta xuống nghỉ ngơi.
Ta kiệt sức, ngất đi.
Khi tỉnh lại, t.h.i t.h.ể của phụ thân, mẫu thân, và đại thẩm đã được đưa về.
Người đến kể rằng, từ hiện trường có thể thấy, con ch.ó đã cắn c.h.ế.t phụ thân trước. Sau khi dính m.á.u độc của ông, nó trúng độc và bị mẫu thân kết liễu.
Nhưng khi đó mẫu thân đã kiệt sức, cuối cùng qua đời bên cạnh đại thẩm.
Ta bước đến bên mẫu thân, bà khuôn mặt tái nhợt, cánh tay bị vết thương sâu tới tận xương.
Nhưng ta không thấy sợ.
Ta nằm xuống bên cạnh bà, áp má vào n.g.ự.c bà.
Khuôn mặt bà vẫn xinh đẹp.
Nhưng ta không còn nghe thấy nhịp tim, cũng không cảm nhận được hơi ấm của bà nữa.
Có người kéo ta dậy, bảo trẻ con không được ở cạnh t.h.i t.h.ể quá lâu, sẽ bị ốm.
Họ mang t.h.i t.h.ể mẫu thân đi.
Ta cố gắng chạy theo, gào lên: “Người ơi, đừng bỏ con lại, đừng mà…”
Cuối cùng, ta ngã xuống trong tuyết.
Ta đau đớn khóc òa, lòng như bị d.a.o cắt.
Một cơn gió thoảng qua, nhẹ nhàng lướt trên mặt ta.
Ba con bướm xuất hiện, bay quanh ta và đường tỷ.
Sau đó, một con đậu trên n.g.ự.c đường tỷ, một con đậu vào tay ta, và con cuối cùng đậu lên tay thiên tử.
Ta nghĩ, đó là bà nội, đại thẩm và mẫu thân đã đến.
Các bà từng nói, nếu không còn nữa, sẽ hóa thành bướm để đến gặp chúng ta.
Còn nhị thẩm, tam thẩm và tứ thẩm, chắc các bà cũng đã gặp lại con mình, giờ đây được đoàn tụ cùng nhau.
Thiên tử nhìn con bướm, hỏi: “Minh Nguyệt, có phải nàng không?”
Con bướm vỗ cánh, như đang trả lời ông.
Thiên tử xúc động: “Nàng yên tâm, những gì trẫm hứa với nàng, nhất định sẽ làm được.”
Cuối cùng, ba con bướm nhẹ nhàng bay đi, biến mất trong cơn gió dịu dàng.
15
Hồng Trần Vô Định
Sau này, thiên tử hỏi ta và đường tỷ có muốn theo ông trở về Thiên Đô thành hay không.
Ông hứa nếu chúng ta trở về, sẽ xá miễn mọi tội lỗi, khôi phục tước vị quận chúa cho chúng ta.
Đường tỷ lắc đầu.
Thiên tử hỏi: “Vậy các con muốn gì?”
Đường tỷ quỳ xuống: “Cầu xin bệ hạ ban cho chúng con Hàn Xuyên thành làm ấp phong.”
Nàng nói rằng gia đình đã c.h.ế.t ở đây, nàng nguyện coi Hàn Xuyên thành là lăng mộ, cả đời ở đây trông coi mộ phần.
Thiên tử đồng ý, phong tỷ làm thành chủ mới của Hàn Xuyên. Ông cử quan viên và quân đội ở lại hỗ trợ nàng quản lý cho đến khi nàng trưởng thành, sau đó sẽ điều một nghìn hộ dân đến đây đóng giữ, toàn bộ thuế thu được giao cho nàng sử dụng.
Còn ta, vì còn nhỏ tuổi, việc phong tước sẽ được định sau.
Những điều này đều là kế hoạch bà nội đã bàn trước với thiên tử.