Edit: Lune
Cánh cửa bị mở ra, tiếng giày giẫm trên sàn nhà từ xa đến gần như đang giẫm lên trái tim cậu vậy.
Nha Thấu toát mồ hôi lạnh, từ lúc ngủ dậy đã thấy người không khỏe rồi, giờ lại càng thấy khó chịu hơn, trên mặt không còn tí màu máu nào, màu môi vốn hồng hào khỏe mạnh cũng trở nên nhợt nhạt do sợ hãi.
Criller cầm hờ lấy cổ tay thiếu niên, đoạn ngẩng đầu nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, thậm chí còn như không nghe thấy tiếng giày đang lại gần mà cúi đầu nắn bóp lòng bàn tay cậu.
Nha Thấu không dám giãy giụa, sợ tạo ra động tĩnh bị Hàn Lĩnh ngoài cửa nghe thấy.
Cậu cảm giác thời gian như ngừng trôi rồi ấy, âm thanh vang lên trong căn nhà vắng vẻ nghe dài dằng dặc.
Sau khi vào nhà, Hàn Lĩnh nhỏ giọng gọi tên cậu, cũng may là phòng ngủ với các thứ đều ở trên tầng hai, tiếng bước chân dừng lại, lần nữa vang lên thì rõ là đang đi lên tầng.
Nha Thấu thở phào, nhưng cảm xúc sợ hãi hồi hộp kia vẫn còn nguyên.
Ở kẽ ngón tay của người cá có một lớp màng dạng niêm mạc nên không thể đan tay với thiếu niên được, cho nên Criller đổi thành nắm cổ tay, ngón cái mơn trớn lòng bàn tay mềm mại của cậu.
"Đừng có sờ tôi." Nha Thấu mím môi, hơi kháng cự với sự tiếp xúc của hắn, tay còn lại sờ lên, muốn gỡ từng ngón tay hắn ra.
Vừa gỡ vừa nhỏ giọng thúc giục: "Lúc nữa tôi sẽ dẫn anh ta đi, sau khi chúng tôi đi rồi là anh phải mau chóng đi đấy nhé."
Từ "chúng tôi" này đã gạt Criller ra ngoài.
Nha Thấu vẫn sẽ nói chuyện với hắn, sẽ không đành lòng mà đưa hắn vào phòng tắm, nhưng cũng sẽ vạch rõ ranh giới vô hình giữa họ, ngăn cản mọi cử chỉ tiếp cận của mình.
Bình thường trông cậu lúc nào cũng nhẹ nhàng nhu mì, tính tình cũng không phải là hiền nhưng ở chung rất dễ chịu, giống như miếng bánh bông lan màu vàng nhạt mới ra lò vào buổi chiều ngày xuân, cốt bánh xốp xốp mềm mềm đang tỏa mùi thơm hấp dẫn, lại do quá mức vô hại nên ai cũng muốn cắn một cái.
Nhưng miếng bánh bông lan lúc này lại quyết tuyệt đến mức không ngờ nổi, cậu để tay mình lên tay hắn, mím môi rồi kéo mạnh tay hắn ra.
Chỉ là sức lực của người cá trưởng thành lớn hơn cậu rất nhiều, tay cũng to nữa, nên lúc bị hắn khóa cổ tay, cậu căn bản không giật ra được.
Criller không chịu buông ra, vẫn cố chấp giữ tay thiếu niên lại.
Hàn Lĩnh lên phòng ngủ không thấy cậu ở trong chắc chắn sẽ đi xuống ngay, Nha Thấu tập trung tinh thần nghe ngóng tiếng động bên ngoài phòng tắm, rồi lại cúi đầu đối diện với ánh mắt lập lòe của Criller, sau đó thình lình dừng lại mọi động tác trên tay.
Quan hệ giữa cậu và Criller rối ren khó gỡ, cũng không biết nên gỡ từ chỗ nào nữa.
Trong phòng tắm bỗng chốc yên tĩnh, giọng cậu nghe vừa bất đắc dĩ lại vừa có phần mỏi mệt: "Criller, anh đừng như vậy nữa."
"Anh lên bờ tìm tôi là vì gì? Vì muốn đưa tôi về biển à?"
Vây đuôi của Criller giật giật. "Không phải." Hắn im lặng một lúc mới nói tiếp: "Vì muốn gặp em."
Mấy ngày em rời đi, ta đã đến rãnh biển một chuyến, cuối cùng cũng hiểu được cảm xúc phức tạp kia.
—— Nó được gọi là "Thích".
Thế nhưng khi nói ra khỏi miệng lại hóa thành một câu "Muốn gặp em".
Nhưng khi đối diện với cảm xúc sợ hãi lẫn khó chịu thoáng qua trong đôi mắt màu lam kia, Criller bỗng thấy luống cuống không thôi.
Chuyện xảy ra trước khi Nha Thấu bỏ đi cả hai vẫn còn nhớ, giờ hắn đang ở trên đất liền chứ không phải dưới biển, người cá trên đất liền hành động bất tiện, còn có meo meo phía sau nữa nên Nha Thấu không sợ Criller sẽ làm lại hành động đó.
Có điều kỹ năng thiên phú Ảo Ảnh của hắn quả thực hơi đáng sợ, đến cả Tạ Thầm cũng bị giam cầm bên trong nên Nha Thấu không nắm chắc lắm.
Vương Người cá xưa nay vốn ngạo nghễ vậy mà giờ nói chuyện lại cực kỳ không lưu loát, yết hầu hắn khẽ nhích: "Đừng sợ ta."
Sợ hay không đâu phải chuyện mình tự khống chế được, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, Nha Thấu nghe thấy tiếng Hàn Lĩnh bắt đầu đi xuống.
Chẳng kịp nghĩ ngợi gì, Nha Thấu gần như theo bản năng mở vòi hoa sen, tạo cảnh mình đang tắm.
Nha Thấu nhỏ giọng lặp lại lần nữa: "Nhớ rời khỏi đây, đừng để anh ta bắt được."
Giờ cậu vẫn chưa hiểu rõ cái phó bản này, nhưng cũng biết không thể để Hàn Lĩnh bắt được Criller.
Từ đầu tới cuối yêu cầu của cậu vẫn chưa từng thay đổi, trước khi ổn định lại được cảm xúc trong lòng, cậu không muốn gặp người còn lại trong cuộc.
"Nha Nha."
Căn nhà này cách âm không tốt, cũng may là có tiếng nước chảy che lấp.
Hô hấp hỗn loạn, giọng nói còn khàn hơn lúc nãy nhiều, cổ họng đau rát, từng chữ đều như cố gạt ra: "Đừng đối xử như thế với ta được không..."
Nha Thấu không nói gì, trái lại giọng Hàn Lĩnh lại vang lên ngay bên ngoài: "Tiểu thiếu gia đang tắm à?"
"Tôi xong giờ đây." Nha Thấu vội vàng đáp lại.
Hàn Lĩnh "Ừ" một tiếng: "Bên trong chỉ có mình cậu thôi à?"
Lúc này chắc hắn đang đứng ngay ngoài cửa phòng tắm nên tiếng hắn nói mới như thể vang ngay bên tai, chỉ cần hắn mở cửa ra là có thể nhìn thấy người cá đuôi bạc ở bên trong.
Nước từ vòi hoa sen xối xuống bắn tung tóe làm ướt ống quần cậu. Nha Thấu vẫn đang gỡ tay Criller ra, nhịp tim dồn dập, tay cậu hơi run run, nhỏ giọng đáp lại.
May mà chỉ cần "Ừm" một tiếng, nghe có vẻ không khác bình thường là bao, Hàn Lĩnh rút tay về: "Tôi đợi cậu ở bên ngoài."
"Ừ."
Vì căng thẳng quá mà chóp mũi toát mồ hôi, dép bông cũng bị nước tràn ra từ bồn tắm làm ướt chút xíu phần ngoài.
Môi châu nhỏ nhắn nổi bần bật, cậu cất giọng hỏi: "Criller, anh thích tôi à?"
Sợ Hàn Lĩnh nghe thấy nên thiếu niên nói cực kỳ nhỏ, khoảng cách quá gần khiến hai người như đang trao đổi hơi thở của nhau.
Criller hôn cậu rất nhiều lần rồi, mỗi lần hôn, môi thiếu niên sẽ từ màu hồng chuyển thành màu đỏ thẫm, càng nhiều lần về sau lại càng thành thạo hơn, lúc này hắn thấy thiếu niên sát lại gần mình nhưng lại chẳng làm gì cả.
Hắn nhắm mắt lại, khàn giọng "Ừ" một tiếng.
Hệ thống Tình Yêu đã thông báo điểm thiện cảm của hắn là 100, điều này không cần phải nghi ngờ thêm nữa, nhưng nghe hắn chính miệng thừa nhận vẫn khiến Nha Thấu thấy hơi ngượng ngùng.
Hơn nữa...
"Anh thật sự thích tôi sao?"
Cơ thể mềm mại liên tục tỏa mùi hương quyến rũ, mê hoặc Criller muốn tiến tới.
"Chuyện tôi không muốn nhưng anh lại bắt ép tôi làm, tôi không cảm nhận được anh thích tôi."
"Xuất phát từ ham muốn chiếm hữu thì không phải là tình cảm thuần khiết, nên đương nhiên cũng không phải là tình yêu thuần khiết."
Nha Thấu biết Criller rất mạnh, nếu mà xét ở phương diện phải đánh bại hắn mới có thể vượt ải được thì cậu chắc chắn đánh không lại. Nhưng nếu cậu đổi sang một góc độ khác, thích hay là yêu...
"Trước hết phải tôn trọng tôi chứ."
Con mồi ban đầu biến thành thợ săn, khuôn mặt xinh đẹp của Nha Thấu thoáng lộ vẻ bất đắc dĩ, nhân lúc Criller mất tập trung thì rút tay mình ra, không chờ hắn trả lời.
"Criller, bình tĩnh lại rồi suy nghĩ cho rõ ràng đi."
...
Nha Thấu nhanh chóng mở cửa rồi lại nhanh chóng đóng cửa, nói với Hàn Lĩnh đang ngồi trên sô pha: "Chúng ta đi thôi."
Cố gắng nói với giọng bình thường: "Vừa rồi tôi không nghe thấy tiếng anh, để anh phải chờ lâu rồi."
Hàn Lĩnh đứng dậy, xua tay: "Không sao không sao, chúng ta đi thôi."
Nha Thấu thấy mừng là vì lần này người đến là Hàn Lĩnh thật chứ không phải Trình Tư Niên ngụy trang, nếu không đối đầu với Trình Tư Niên lắm mưu mô thì có cho cậu thêm tám cái miệng cũng không bịa nổi.
Vừa rồi nói một hồi với Criller không biết hắn có nghe lọt tai không nữa, lúc đi Nha Thấu còn ngoái đầu nhìn qua phòng tắm rồi quay lại luôn trước khi Hàn Lĩnh quay đầu lại, sau đó đi theo hắn lên quả cầu bay.
Ngồi lên cầu bay rồi, 001 lập tức giơ ngón cái với cậu:【Lúc ký chủ nói chuyện với Criller ấy vừa rồi ấy, số lượng bình luận lẫn quà tặng trong phòng livestream đều cán mốc cao kỷ lục luôn, ngài có cần tôi đọc cho nghe vài từ khóa không?】
"Không cần." Nha Thấu xoa mặt mình cho nhiệt độ hạ xuống.
Hàn Lĩnh mang đồ ăn sáng tới cho cậu, còn cả cà phê không thể thiếu cho những người thành đạt nữa, Nha Thấu giả vờ nhấp cà phê, nhưng sự chú ý vẫn tập trung trên người Hàn Lĩnh.
Hôm qua Trình Tư Niên ngụy trạng hắn bị thương nặng hôn mê bất tỉnh giờ chưa rõ tung tích, vậy Hàn Lĩnh thật hôm qua đã đi đâu?
Liệu hắn có biết chuyện Trình Tư Niên đã thay thế mình không? Hoặc có biết cái người tên Trình Tư Niên này không?
Hơn nữa hôm qua lúc bị thương, Trình Tư Niên vẫn dùng vẻ ngoài của Hàn Lĩnh, cho nên trong mắt người khác thì chính là Hàn Lĩnh bị thương nặng, hồi phục nhanh như thế mà không ai nghi ngờ hả?
Cậu bèn đổi cách hỏi dò: "Người anh thế nào rồi? Vết thương hôm qua nghiêm trọng không?"
Hàn Lĩnh lập tức đáp: "Không nghiêm trọng, gần khỏi hẳn rồi."
Câu trả lời này tiết lộ rất nhiều thông tin, rõ ràng người bị thương không phải hắn, vậy mà hắn lại giúp che giấu chuyện hôm qua, xem ra Hàn Lĩnh và Trình Tư Niên có quen biết nhau.
Bàn tay nắm chặt thân cốc, Nha Thấu cố nặn ra ý cười: "Vậy thì tốt rồi."
Hai người tán gẫu câu được câu chăng, cứ vậy đến căn cứ.
Hàn Lĩnh dẫn cậu đến nơi rồi đi bận việc riêng, Nha Thấu đeo thẻ công tác của mình vào, đi về phía phòng nghiên cứu được xếp cho trong khu B.
Lần này cậu đi rất chậm, cố gắng tìm xem có người chơi nào trong căn cứ không, nhưng tìm cả vòng cũng không thấy một ai.
Cùng lúc đó, rất nhiều khán giả có ID lạ tràn vào phòng livestream của cậu.
【Ôi, tìm cả buổi cuối cùng cũng thấy mầm độc đinh, sao cảm giác toàn quân sắp bị diệt tới nơi rồi vậy.】
【Cảm giác không ổn tí nào, tay chân lèo khèo thế kia liệu làm được gì không?】
Mấy cái bình luận bất thường lẫn giữa bão bình luận trong phòng livestream nên Nha Thấu không thấy.
Sau khi xác thực thân phận xong, cậu đẩy cửa phòng nghiên cứu ra, thấy mấy nghiên cứu viên kia đang vây quanh trụ quan sát của mình. Cedles vốn đang nhe nanh hầm hè, vừa thấy cậu vào liền thu ngay nanh lại, nép sát người vào vách thủy tinh, mắt lom lom nhìn cậu đi tới.
Tuy hôm qua ra biển về hơi vội nhưng cũng bắt được khá nhiều thứ, trụ quan sát của bọn họ đều đã thay sang sinh vật biển mới.
Là một loài Nha Thấu không biết, đang nhe nanh húc điên cuồng vào vách thủy tinh.
Thấy Nha Thấu đến, bọn họ chào hỏi xong rồi về trước trụ quan sát của mình.
Đuôi cá đen trắng của Cedles quẫy qua quẫy lại trong nước, hai tay áp vào vách trong. Trụ quan sát là dạng trụ tròn, Nha Thấu đi tới đâu thì nó sẽ xoay về hướng đó, nhỏ giọng gọi tên cậu, trông rất giống một con chó con đang mong ngóng chủ nhân của mình.
"Nha Nha."
"Hỏ?" Nha Thấu kéo cái thang sang cho mình, mở nắp phía trên cùng của trụ quan sát rồi để Tiểu Ngũ vươn cánh tay máy của nó ra vớt Cedles lên.
Cedles cứ liên tục gọi tên cậu, quá trình được cánh tay máy vớt lên bỏ vào quả cầu thủy tinh cũng không hề giãy giụa, đôi mắt vàng óng ướp nhẹp như mắt cún con, đáng yêu vô cùng, chỉ là không giống người cá cho lắm.
Vương người cá mà cậu gặp trước khi đến đây hoàn toàn trái ngược với Cedles, hắn có thể coi là đại diện điển hình cho tộc người cá, mà người cá nhỏ mặt mũi bầm dập trước mặt cậu đây còn có quan hệ máu mủ với hắn, nhưng chẳng biết sao lại biến thành bộ dạng này.
Điều này khiến động tác bôi thuốc của cậu nhẹ nhàng hơn rất nhiều, vừa bôi cậu còn vừa thổi nhè nhẹ cho nữa.
Nghiên cứu viên ra biển cùng cậu hôm qua thấy vậy thì rất khó hiểu: "Cậu bôi thuốc cho nó à?"
"Ừm." Nha Thấu gật đầu, tìm đại cái cớ: "Vết thương lành rồi mới tiện quan sát."
Nghiên cứu viên gật đầu, đoạn đưa cho cậu một quyển sổ: "Căn cứ không cho phép dùng thiết bị điện tử để ghi chép quan sát, cậu nhớ ghi vào cái này."
Nha Thấu đáp một tiếng, cảm nhận được ánh mắt nóng rực của người cá nhỏ bèn đưa tay xoa đầu nó, tiếp tục hỏi nghiên cứu viên kia: "Mà nay là ngày gì vậy? Tôi thấy hôm nay náo nhiệt ghê."
Cậu là trợ lý mới đến, không biết mấy chuyện này là bình thường.
Nghiên cứu viên cầm sổ ghi chép với sổ tay của mình: "Hội nghị học tập diễn ra mỗi lần một tuần, cũng là ngày công bố điểm số nữa."
Anh ta tiếp tục giải thích: "Trong căn cứ chú trọng điểm số lắm, ai đủ điểm thì có thể tăng một bậc, không đủ điểm sẽ bị đưa vào phòng trừng phạt, nên thường thứ tư là ngày náo nhiệt nhất."
Trực giác nói với cậu rằng hai thuật ngữ đặc biệt này rất quan trọng cho việc thúc đẩy nhiệm vụ chính.
Nha Thấu: "Ừm, thế khi nào chúng ta đi vậy?"
"Nghiên cứu viên với trợ lý sẽ chia nhóm đi theo từng đợt, chúng tôi sẽ đi trước, ba tiếng sau kết thúc thì đến lượt các cậu."
Nha Thấu gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.
Nghiên cứu viên đi tới cửa còn dặn một câu: "Một trợ lý có thể có ba đối tượng quan sát, cậu có thể chọn thêm hai cái nữa từ mấy thứ mang về hôm qua, như vậy thì ghi chép sẽ dễ đủ chữ hơn."
"Được rồi, tôi sẽ cân nhắc."
Vốn đang vui vẻ quẫy đuôi, Cedles nghe vậy thì sững người, tốc độ quẫy đuôi cũng chậm lại.
Tới khi Nha Thấu quay lại thì thấy người cá nhỏ đang bám tay vào mép quả cầu thủy tinh, trông có vẻ như muốn nói gì đó với cậu, sau đó lại thấy nó cúi đầu gảy gảy mấy cái vảy trên người mình.
Nha Thấu thấy Cedles chọn một cái vảy đen bóng đen nhất, mày cũng chẳng thèm nhíu mà nhổ một phát ra khỏi đuôi.
Nhổ nhanh qua nên máu còn chưa kịp chảy ra.
Nha Thấu không sao ngờ được, vội vàng thò tay vào trong nước, kiểm tra chỗ vừa nhổ vảy, giọng cũng cao lên: "Em làm gì đó!?"
Cedles thấy quan sát viên của mình không vui, cái tay đang giơ lên thoán cứng đờ, trông như đứa bé vừa làm sai chuyện gì: "Cho anh, vảy."
Nó kế thừa huyết mạch của cha mẹ hai bên nên đuôi cá không thuần đen mà cũng không thuần bạc, phân bố không đều trông lại hơi giống kiểu mosaic.
Cái đuôi vốn đã bị thương khi bị đánh do bỏ trốn, những cái vảy đẹp nhất bị nứt hết rồi, cho nên sau lúc thiếu niên rời đi hôm qua, Cedles đã tìm xem trên người mình có cái vảy nào còn nguyên vẹn đẹp đẹp không.
Cuối cùng máu cũng chảy ra, nhưng Cedles lại như không cảm nhận được đau đớn, đoạn để cái vảy màu đen kia vào tay cậu.
Nha Thấu: "Cho anh vảy làm gì?"
Cedles cúi đầu, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên quan sát vẻ mặt của thiếu niên, nói năng cũng lắp bắp: "Có... có thể chỉ, chỉ làm, làm quan sát viên của mình em thôi..."
Càng về sau nói càng nhỏ, cuối cùng thì im bặt luôn.
Vừa rồi lúc nghiên cứu viên đáng ghét kia bảo Nha Thấu đi chọn thêm đối tượng quan sát khác, trong lòng nó bỗng nảy sinh nỗi hoảng sợ hiếm hoi.
Rõ ràng nghiên cứu viên quan sát nó lúc trước cũng cùng lúc có đối tượng quan sát khác, thậm chí còn nhiều nữa, nhưng nó chưa từng có tâm trạng như hiện giờ.
Ghen ghét, đố kị, còn tự dưng thấy tủi thân nữa.
Nó không muốn để thiếu niên xinh đẹp này làm quan sát viên của người khác.
Cedles nói xong thì mím môi lại, cánh tay bị bàn tay mềm mại của thiếu niên nắm lấy, căng thẳng chờ đợi câu trả lời của cậu.
Đại khái đã qua hai phút không nghe thấy thiếu niên nói gì, chỉ có tiếng hít thở đều đặn của đối phương chứng minh cậu vẫn còn ở đây thôi.
Vẫn còn ở đây nhưng không trả lời, đáp án như thể đã được xác định.
Nghĩ cũng phải, trong căn cứ ba tháng thay đối tượng quan sát một lần, ghi chép quan sát là cơ sở đánh giá cuối cùng, ghi chép được càng nhiều thì điểm càng cao, người bình thường sẽ chẳng ai đồng ý yêu cầu vô lý như vậy cả.
Dũng khí khó khăn lắm mới gom lại được lập tức bị chọc thủng rồi xẹp xuống, người cá nhỏ muốn rụt lại vào cái vỏ của mình.
Bàn tay nắm cánh tay nó khẽ cử động, giọng nói mềm mại truyền đến: "Được thôi."
【Hệ thống Tình Yêu thông báo: Điểm thiện cảm của NPC "Cedles" +10, tổng điểm thiện cảm: 95.】
【Có xem thông tin chi tiết ngay không?】
...
Trong phòng nghiên cứu chỉ còn lại tiếng những sinh vật biển kỳ lạ va chạm vào vách thủy tinh.
Sau khi nghe Nha Thấu nói đồng ý, Cedles duy trì biểu cảm ngơ ngác nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, cuối cùng mặt mũi còn đỏ bừng đến tận mang tai, ánh mắt bối rối liếc ngang liếc dọc.
Còn Nha Thấu thì nghĩ rất đơn giản, bản thân cậu chắc chắn sẽ không ở trong phó bản này ba tháng rồi, nói cách khác thì cuộc kiểm tra đánh giá lần sau chẳng liên quan gì đến cậu hết.
Đã vậy đối phương còn là Boss phó bản, chỉ là một yêu cầu nhỏ thôi, kẻ ngốc cũng biết cái nào nặng cái nào nhẹ.
Chỉ là không biết có phải do chưa chuyển đổi hình thái hay không mà Boss phó bản trước mặt cậu rất yếu, còn nghe như không biết tí gì về phó bản nữa.
001:【Một số Boss phó bản phải trải qua nút thắt then chốt mới có thể nắm quyền khống chế phó bản được.】
"Ồ." Nha Thấu đút cho nó một trái nho: "Vậy khi nào thì tới sinh nhật của Cedles vậy?"
【Chắc là trong mấy ngày này, sắp rồi.】
Vì là phó bản mới nên 001 không dám chắc.
Mắt người cá nhỏ đẹp vô cùng, nghe cậu nói được xong thì ngơ ra, hoàn hồn rồi thì sáng rực khiếp người.
Điểm thiện cảm của Cedles tăng dễ thật, cậu cảm giác mình chưa làm gì cả mà người cá nhỏ đã tự chủ động dán tới rồi ý.
Chẳng hiểu sao Nha Thấu có cảm giác tội lỗi lừa gạt người cá nhỏ cây thơ.
Nghĩ vậy, Nha Thấu lại bóc một trái nho đút cho nó, nhìn đôi mắt vàng óng kia mà ngẩn người.
Không biết có phải vì Criller đột nhiên lên bờ tìm mình, ở lại nơi ở của mình, hơn nữa hắn còn có quan hệ họ hàng với người cá nhỏ trước mặt nữa hay không mà Nha Thấu rất dễ nghĩ đến người cá đuôi bạc kia.
Hai người cá, một mất đi đôi mắt vàng óng vốn có, một cô độc lớn lên trên bờ.
Cậu chợt phát hiện những phó bản mình từng trải qua, các NPC quan trọng đều ít nhiều có quan hệ với nhau.
Thiếu niên nhìn nó, lại giống như nhìn một người khác xuyên qua nó vậy, nhận ra điều này, Cedles bỗng cảm thấy rất khó chịu.
"Nha Nha, anh đang... nghĩ... nghĩ gì vậy?"
Có lẽ là vì vừa rồi thiếu niên đã đồng ý chỉ làm quan sát viên của mình nó nên nó mới dám vượt ranh giới, chủ động hỏi mấy chuyện riêng tư này.
Nha Thấu hoàn hồn, không hề giấu giếm: "Nghĩ đến một người." Nói chính xác là một người cá.
"Anh ta vốn cũng có một đôi mắt vàng giống em."
Cedles sau này chắc chắn sẽ về biển, cũng sẽ gặp Criller, nhưng để một người ngoài nói ra mối quan hệ giữa hai người thì quả thật hơi kỳ quặc, cho nên cậu không nói.
Người cá nhỏ ngẩng đầu ngơ ngác, ngay cả đuôi cũng không quẫy nữa. Lúc này nó mới phản ứng được, Nha Nha đúng là rất thích nhìn chằm chằm vào mắt mình, mà lần đầu gặp còn sững sờ một lúc khi thấy đôi mắt màu vàng của nó nữa.
Trước kia nó như một quả bóng da bị đá qua đá lại giữa đám nghiên cứu viên, đám người đó gọi nó là "Con cá xấu xí", "Cá hề", nói rằng ngoài đôi mắt đẹp ra thì nó không có điểm nào phù hợp với đặc điểm của tộc người cá hết.
Cho nên ban đầu nó cứ tưởng rằng thiếu niên ngơ ngẩn là vì đôi mắt của mình, mà giờ nghĩ lại thì, liệu có phải vì... người đó không?
Cedles miễn cưỡng cười nói: "Là, người cá à?"
"Ừm."
Câu trả lời khẳng định khiến Cedles cảm thấy vết thương trên đuôi mình đau nhói, cảm xúc kỳ lạ cũng bắt đầu nhộn nhạo trong lòng.
Nó từng thấy những người cá khác bị bắt lên bờ, ai cũng rất xinh đẹp, vậy cái người mà quan sát viên của mình trông thấy kia chắc chắn cũng rất đẹp, biết đâu trước khi làm quan sát viên của mình, Nha Nha đã là quan sát viên của người khác rồi.
Nha Nha có cá khác rồi.
Nha Thấu nhạy bén nhận ra tâm trạng của Cedles thay đổi, cậu lại gần: "Sao thế?"
"Không có gì." Cedles rầu rĩ nói, thình lình vươn tay về phía cậu: "Ôm em được không?"
Nha Thấu bế nó ra khỏi nước.
Cedles ôm lấy cổ thiếu niên, đuôi cá tự động quấn quanh chân cậu.
Với hình thể của một đứa bé 11 12 tuổi, lúc mới bế lên thì không sao, nhưng bế lâu thì hơi mệt.
Có điều dù hơi mệt nhưng vẫn có thể chịu được.
Bỗng có thứ gì đó lành lạnh rơi vào trong cổ áo cậu, trượt xuống rồi mắc ở bên trong.
Nha Thấu thò tay vào lấy ra thì phát hiện đó là một viên ngọc trai không được tròn lắm.
Chẳng lẽ chuyện nước mắt người cá hóa thành ngọc trai là thật hả?
Nha Thấu thả nó vào lại quả cầu thủy tinh, vừa hay nhìn thấy giọt nước mắt đọng trên khóe mắt kia trong tích tắc lăn dài xuống má đã biến thành một viên ngọc trai nhỏ xíu rồi rơi xuống đáy.
"..."
Nha Thấu sốc, Nha Thấu hoảng hốt, Nha Thấu bắt đầu tự vấn bản thân: "Sao em lại khóc?"
Cedles cúi đầu không nói gì, cũng cảm thấy hơi mất mặt nên mãi không chịu ngẩng đầu lên.
Nó đang rơi ngọc trai, rơi ngọc trai theo đúng nghĩa đen, cá con mới lúc nào còn hung hãn giờ lại cúi gằm mặt rơi ngọc trai.
Sau khi rơi được hai ba viên ngọc trai thì không rơi nữa, Cedles cũng trở lại bình thường như cũ, chỉ là không chịu nói cho cậu biết sau vừa rồi lại buồn thôi, cứ ôm lấy tay thiếu niên cọ qua cọ lại.
【Hệ thống Tình Yêu thông báo: Điểm thiện cảm của NPC "Cedles" +5, tổng điểm thiện cảm: 100.】
...
Mãi cho tới lúc cuối Nha Thấu vẫn không hiểu được tại sao Cedles lại rơi ngọc trai, cũng không rõ làm thế nào mà mình lại cày đầy điểm thiện cảm của đối phương nữa.
Ba tiếng nhoáng cái đã qua, nhóm nghiên cứu viên cũng đã trở lại, Nha Thấu cầm sổ ghi chép của mình lên, sắp đi thì bị Cedles kéo tay lại.
"Cẩn thận." Cedles nói: "Nguy hiểm."
"Hội nghị học tập rất nguy hiểm?" Nha Thấu ngẩn ra.
Cedles lắc đầu rồi lại gật đầu, lại cảm thấy từ nguy hiểm không đúng lắm: "Nhóm nghiên cứu viên và trợ lý em từng gặp sau khi ra ngoài rồi trở về đều rất lạ."
Vì gấp quá nên nói một mạch không cà lăm nữa luôn.
Nha Thấu gật đầu: "Anh sẽ cẩn thận."
"Ừm."
Nha Thấu đi theo nhóm người tiến vào một giảng đường rất rộng xếp ghế ngồi theo kiểu bậc thang.
Hội nghị học tập không cho phép nghịch điện thoại, yêu cầu toàn bộ phải nộp điện thoại lên, còn phải kiểm tra trên người xem có mang theo vật dụng nguy hiểm gì hay không.
Chờ Nha Thấu tìm chỗ ngồi xuống được chừng 5 phút thì hội nghị học tập chính thức bắt đầu.
Có người bước lên bục giảng, khi thấy rõ người kia, con ngươi trong mắt Nha Thấu bỗng co lại.
Vì người bước lên đó chính là ——
Tạ Thầm.
Tạ Thầm cong môi cười, tóc đen mắt đỏ phối hợp với bộ đồng phục trắng trông đứng dáng đẹp vô cùng, hơn hết, trước ngực hắn là một huy hiệu sáu góc màu vàng.