Edit: Lune
Trong giấc mơ chập chờn, trán Nha Thấu đẫm mồ hôi thấm ướt cả tóc mai. 001 nghe tiếng động bên ngoài mà sốt ruột không biết làm sao, còn Nha Thấu thì hệt như bị bóng đè, gọi kiểu gì cũng không mở mắt ra được.
Rõ ràng ý thức đã tỉnh táo nhưng suy nghĩ lại lan man, không điều khiển được cơ thể, ngay cả việc mở mắt cũng không làm nổi.
Hệ thống Tình Yêu không nói gì mà lặng lẽ tìm cục bông trắng trong biển ý thức, duỗi bàn tay hơi mờ ra vỗ cậu:【Nha Nha, tỉnh dậy đi.】
001 sững sờ như thể vừa nhận ra điều gì đó, nhưng thứ kia lại hệt như sao băng, lướt nhanh qua màn đêm rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Cục bông trắng cau mày khẽ cựa quậy, sau cái vỗ của Hệ thống Tình Yêu cuối cùng cũng hé mắt ra được.
Nha Thấu bỗng bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, thở dồn dập, 001 mừng rỡ nói:【Ký chủ, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi!】
Cậu không kịp trả lời 001, tiếng động bên tai lớn đến mức khiến màng nhĩ cậu đau nhức.
Thứ bên ngoài kia sau khi đục xong thì dùng móng tay cào tường, từng chút một khoét ra một cái lỗ.
Ngay khoảnh khắc mở mắt, cảm giác nguy hiểm tựa như mũi kim đâm vào da thịt, Nha Thấu không kịp nghĩ ngợi, phản xạ bịt tai lại rồi lăn người khỏi chỗ đang nằm.
Vì bị thúc dậy đột ngột nên tim cậu đập rộn mất kiểm soát, cảm giác như sắp chết đến nơi vậy.
Nha Thấu vừa lăn ra khỏi chỗ nằm thì trên bức tường bỗng xuất hiện một ngón tay!
Móng tay dài ngoằng màu đỏ chót, trên móng tay còn dính vụn gạch, nó chọc thủng tường tạo thành một cái lỗ nhỏ.
Mà vị trí nó đang nhắm đến lại chính là chỗ Nha Thấu vừa nằm.
Nha Thấu che miệng mình lại, sợ tiếng thở dốc sẽ lộ ra ngoài, cậu thấy cái móng tay đỏ chót kia rụt lại chưa đầy một giây rồi lại đâm tới lần nữa!
Mà lần này lại có thêm một ngón tay! Hai ngón tay chậm rãi xoay tròn, hiển nhiên là muốn khoét rộng cái lỗ trên tường ra.
Thứ, thứ gì vậy?
Nha Thấu nằm nghiêng trên giường, cắn chặt tay mình, cậu muốn bò dậy xuống giường nhưng tay chân bủn rủn vô lực hết cả, không nhúc nhích nổi.
Thứ kia lại rút ngón tay về, căn phòng càng lúc càng lạnh khiên Nha Thấu run rẩy không ngừng.
Nhìn qua cái lỗ trên tường ngày càng bị khoét rộng ra, cậu thấy một đôi giày thêu màu đỏ ở đó.
Giường của Nha Thấu cách mặt đất một khoảng, mà đôi giày thêu kia lại xuất hiện ở ngay cái lỗ, rõ ràng là thứ bên ngoài đang lơ lửng giữa không trung.
【Phó bản bắt đầu thú vị rồi đấy, một ngày gặp những ba đợt tấn công, đây là cường độ vốn có của phó bản B à?】
【Hay phó bản dính bug rồi? Dù sao cũng lâu như thế không mở ra vận hành rồi, không duy tu thì kiểu gì chẳng dính bug.】
【Vợ vợ, em đừng sợ! Hệ thống Kinh Dị chết tiệt, dọa vợ ông sợ chết khiếp thì phải làm sao? Không đối đãi ngoại lệ được à?】
Ý nghĩ bất chợt xuất hiện khiến Nha Thấu cảm thấy rợn hết tóc gáy.
Tay sắp bị cắn chảy máu đến nơi, Nha Thấu cố gượng mấy lần, cuối cùng khi thứ kia luồn ngón tay thứ tư vào cậu mới bò được dậy.
Nhưng mới nhổm người dậy thì trước mắt đã tối sầm, tí thì ngã từ trên giường xuống.
001 quýnh lên:【Ký chủ đừng sợ! Có tôi đây rồi!】
Mắt thiếu niên ươn ướt, cậu xoay người ngồi dậy, để chân xuống sàn. Vừa ra khỏi ổ chăn ấm áp thì bị nhiệt độ bên ngoài làm cho rùng mình.
Nha Thấu cảm thấy có cơn gió lạnh lẽo thổi qua lưng mình, thứ kia như bị ai đó kéo đi, sau đó là tiếng thét thảm thiết của nó.
"Á á á——"
Nha Thấu quay đầu lại, thấy chỗ cái lỗ vừa bị đục thủng ra kia giờ chẳng có gì nữa, dù là đôi giày thêu hay móng tay đỏ chót cũng vậy, tất cả đều biến mất không còn dấu vết sau tiếng kêu thảm thiết nọ.
Hệ thống Tình Yêu:【Thiếu chủ, lệ quỷ đi rồi, đừng sợ. 】
001 kiểm tra xong cũng nói theo:【Đúng thế, nó đi rồi.】
Dù cho bọn nó đã nói thế rồi nhưng cậu vẫn chưa thể bình tĩnh ngay được sau sự khiếp đảm ban nãy.
Nha Thấu ngồi phịch xuống giường, đờ đẫn nhìn chằm chằm vào bức tường bị đục thủng lỗ kia.
Căn phòng này không ngủ tiếp được nữa rồi, trong nhà còn một phòng nữa nhưng mà là phòng của Đỗ Tương Ngô.
Hai chồng chồng mới lấy nhau mà lại chia phòng ngủ đúng là lạ thật, dù là chuyện lấy vợ nam hay chuyện chia phòng ngủ thì thiết lập mà hệ thống đưa ra đều khiến Nha Thấu cảm thấy khó hiểu.
Nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống, Nha Thấu thoáng nổi da gà, sực nhớ ra vấn đề mình đã bỏ qua.
Nơi đây là trò chơi vô hạn lưu, là khu Trốn thoát Kinh Hoàng, ngay cả phó bản cấp thấp như phó bản cấp B thì cũng không thể nào có chuyện một con lệ quỷ đang tấn công lại rút lui giữa chừng được.
Hơn nữa nghe cái tiếng thét thảm thiết sau cùng của nó kia thì rõ ràng là nó đã bị thứ gì đó đánh.
—— Có thứ gì đó đã ngăn nó lại.
Hơn nữa thực lực của "thứ đó" còn mạnh hơn cả con lệ quỷ kia, có thể dễ dàng khống chế lệ quỷ, khiến lệ quỷ không thể thoát được khỏi bàn tay của "nó".
Nha Thấu lúc này chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ, cơ thể mỏng manh run nhẹ khi cảm nhận được hơi lạnh áp sát sau lưng mình, hàng mi dày cong cong cũng vì thế mà run rẩy.
Liệu nó có giết mình không?
Trong thông tin mà hệ thống đưa ra chỉ nói trong thôn có kẻ sát nhân chứ không nói "kẻ sát nhân" này là người hay ma.
Rõ ràng đằng sau chẳng có gì cả nhưng Nha Thấu lại cảm thấy có cái gì đó để lên vai mình.
Cảm giác giống như một bàn tay to, nó sờ dần từ vai đến cổ, dừng lại rồi vuốt ve làn da mịn mạng ở đó.
Như thể đang băn khoăn xem có nên xuống tay từ chỗ này không vậy, chẳng hiểu sao Nha Thấu lại nảy ra ý nghĩ này, cậu cắn môi, trên hàng mi vẫn còn đọng nước mắt.
"Con ma" khựng lại, đoạn duỗi tay muốn lau nước mắt cho thiếu niên, nhưng lại thấy thiếu niên ngước mắt lên, môi tái nhợt, từng chữ thốt ra như bị gạt khỏi cổ họng.
"Đừng chạm vào tôi."
...
Không biết con ma đó nghĩ gì, nhưng từ sau khi cậu run rẩy nói ra câu đó thì hơi lạnh đó vẫn dừng trên má cậu, không có động tác nào tiếp theo.
"Cộc cộc cộc!"
Tiếng gõ cửa dồn dập, trên mặt Nha Thấu vẫn còn dính đầy nước mắt, cậu nghe thấy 001 hạ giọng nói:【Là Đỗ Nguyên Tu.】
Cậu không biết tại sao Đỗ Nguyên Tu lại sang đây lúc nửa đêm, nhưng việc Đỗ Nguyên Tu đến lúc này rõ ràng đã cứu cậu.
Đối diện với một "con ma" không rõ lai lịch, không biết được điểm thiện cảm, Nha Thấu thà giao tiếp với con người còn hơn.
Cậu lau sạch nước mắt, xuống khỏi giường rồi nhanh chóng chạy ra ngoài cửa.
Cửa vừa mở ra, cậu đã nhào vào lòng Đỗ Nguyên Tu, nghẹn ngào nói: "Đưa em đi."
Đỗ Nguyên Tu bị thiếu niên nhào vào ngực, ôm rồi mới biết người thiếu niên mềm mại nhường nào, lúc này Nha Thấu không khoác áo ngoài, khoảng cách quá gần nên hắn có thể cảm nhận được ngay cơ thể dưới lớp áo mỏng đang run rẩy.
Không kịp nghĩ nhiều, Đỗ Nguyên Tu kéo áo khoác ngoài ra bọc thiếu niên vào.
Hắn lập tức đỡ một tay dưới mông thiếu niên bế cậu lên, tay còn lại thì khóa cửa.
Ngay lúc đóng cửa, Đỗ Nguyên Tu trông thấy di ảnh của Đỗ Tương Ngô mà Nha Thấu để trong phòng khách.
Ánh mắt trong tấm di ảnh kia lạnh lẽo cùng cực, lẳng lặng nhìn hắn chòng chọc cho tới khi cửa đóng lại hoàn toàn.
...
Sau khi đến nhà Đỗ Nguyên Tu, Nha Thấu được hắn nhét vào trong chăn, còn Đỗ Nguyên Tu ra ngoài đun nước cho cậu.
Khuôn mặt của thiếu niên tái nhợt, bờ môi cũng bị răng cắn chặt, trên mặt thì đẫm nước mắt từ lúc nào.
Trong lúc chờ nước sôi, Đỗ Nguyên Tu lấy khăn giấy lau nước mắt cho cậu.
Khăn giấy hơi ráp, lực tay của Đỗ Nguyên Tu lại lớn, kể cả hắn đã cố gắng nhẹ tay lắm rồi nhưng mặt thiếu niên vẫn bị mài đỏ.
Hắn nhìn mà thấy phức tạp không thôi, đoạn thở dài nói: "Sao da em non thế?"
Nha Thấu hít mũi, không thèm để ý tới hắn.
Sau khi lau sạch sẽ cho Nha Thấu xong, Đỗ Nguyên Tu bưng chậu nước ấm vào, hỏi: "Cần anh rửa giúp em không?"
Nha Thấu chống người ngồi dậy, lắc đầu: "Em chỉ ngâm chân thôi là được."
Cậu chỉ bị dọa thôi chứ có phải lăn lộn dưới đất đâu, Nha Thấu liếc nhanh Đỗ Nguyên Tu một cái rồi lập tức cúi đầu xuống.
Khoác áo của Đỗ Nguyên Tu vào, Nha Thấu dịch mông tới mép giường, thả hai chân vào chậu nước ấm.
Tới khi hơi ấm hoàn toàn xua tan bóng tối, cậu mới cảm thấy mình đã thoát hẳn khỏi sự bàng hoàng sợ hãi ban nãy.
Đỗ Nguyên Tu ngồi ghế bên cạnh, mắt nhìn đăm đăm vào bắp chân của Nha Thấu.
Thiếu niên khác hẳn với bọn hắn dù mặc mỗi đồ ngủ, ống quần vén lên một đoạn lộ ra bắp chân thon thả chẳng hợp với hoàn cảnh xung quanh chút nào.
Ánh mắt Đỗ Nguyên Tu tối dần xuống, tiếng hít thở cũng ngày một nặng hơn, hắn thình lình đứng dậy đi đến trước mặt Nha Thấu.
Nha Thấu bị động tác đột ngột của hắn làm giật mình, cậu thấy Đỗ Nguyên Tu ngồi xổm xuống, nhéo nhép bắp chân của mình.
Thịt mềm đầy lòng bàn tay, cậu muốn rụt chân về nhưng lại bị Đỗ Nguyên Tu ghìm chặt tại chỗ.
"Anh đang làm gì đó?"
Sắc mặt Nha Thấu hơi mất tự nhiên, bị nắm bắp chân thế này khiến cậu thấy khá khó chịu.
Đỗ Nguyên Tu: "Anh đang nghĩ xem tí nữa ngủ thế nào."
"Nhà anh không giống nhà Đỗ Tương Ngô, chỉ có một cái giường thôi."
Đỗ Nguyên Tu sống một mình nên chỉ chừa một phòng làm phòng ngủ, còn đâu thì dùng để chất đồ linh tinh với đồ dùng sinh hoạt hết.
Trước đó hắn đến chỗ của bé góa phụ với mục đích không trong sáng, giờ bé góa phụ đã chủ động theo hắn về nhà, Đỗ Nguyên Tu không muốn bỏ qua cơ hội này.
Đỗ Nguyên Tu nói: "Hay chúng ta ngủ chung nhé?"
"Được."
Tiếng trả lời tuy nhỏ nhưng dứt khoát cực kỳ khiến Đỗ Nguyên Tu cũng phải giật mình.
Hắn ngẩng đầu lên, trông thấy đôi mắt màu lam lóng lánh dưới ánh đèn vàng: "Hôm nay em bị hoảng sợ, mấy chuyện kia để sau này hẵng làm được không?"
Giọng điệu như đang trao đổi nhưng giọng của người nói lại mềm mại đến lạ, Đỗ Nguyên Tu cảm thấy có một luồng nhiệt nóng bỏng dồn thẳng xuống phía dưới.
Chuyện kia là chuyện gì? Là chuyện mà hắn đang nghĩ tới hả?
Trong đầu Đỗ Nguyên Tu chỉ lặp đi lặp lại mỗi cảnh tượng ấy, chỉ muốn lập tức nhảy luôn đến "sau này" rồi ôm chặt thiếu niên vào lòng mình, điên cuồng hít lấy mùi hương trên người cậu.
Để rồi từ trong ra ngoài đều là của hắn.
Xóa sạch mọi dấu vết mà Đỗ Tương Ngô để lại, khiến thiếu niên hoàn toàn trở thành người của mình.
Nha Thấu nhìn chằm chằm Đỗ Nguyên Tu, lúc vô thức liếc xuống thì thấy chỗ nào đó gồ lên, sắc mặt cậu tức khắc cứng đờ, vội vàng lau khô chân rồi xoay người lên giường.
Đỗ Nguyên Tu buồn cười: "Có phải em chưa thấy đâu."
"Anh ra ngoài đi!"
Đỗ Nguyên Tu bưng chậu nước đi ra ngoài.
Đợi Đỗ Nguyên Tu ra ngoài đổ nước rồi, Nha Thấu mới ló đầu ra khỏi chăn, khuôn mặt đỏ ửng, tay nắm chặt mép chăn.
Tính tình Đỗ Nguyên Tu không tốt lắm nên phải vừa câu vừa nhử, cho tí kẹo vào thời điểm thích hợp thì mới không nổi điên.
Nhưng cũng chính bởi cái tính thiếu kiên nhẫn ấy nên con cá khi giãy mạnh quá cũng sẽ dễ bị đứt dây câu, Nha Thấu chỉ có thể chắc chắn rằng nó sẽ không đứt trong một khoảng thời gian ngắn thôi.
Ngày đầu tiên đã nguy hiểm như vậy, không biết sau này còn xảy ra chuyện gì nữa không.
Đặc biệt là "đêm ấy", có khi nào nó ám chỉ đêm đầu thất hồi hồn không nhỉ? Nếu đúng thế thì liệu đêm đó sẽ xảy ra chuyện gì?
Trên danh sách, ngoài Đỗ Nguyên Tu ra thì chỉ còn Đỗ Vọng Tân và Đỗ Bạc Xuyên.
Cứ nghĩ đến Đỗ Vọng Tân là cậu lại nhớ tới -10 điểm thiện cảm kia cùng cả khuôn mặt vô cảm của hắn lúc đứng lau tay trước cửa hàng đồ mã.
Chắc hắn ghét mình lắm, Nha Thấu do dự tự nhủ.
Còn Đỗ Bạc Xuyên thì cậu chưa tiếp xúc nhiều lắm, qua những lần tiếp xúc ít ỏi thì có vẻ như hắn là một người chất phác hiền hậu.
Ít nhất là biết lễ nghĩa liêm sỉ, biết giữ khoảng cách với người mang thân phận góa phụ như cậu.
Nếu Đỗ Nguyên Tu thoát khỏi sự kiểm soát của cậu thì Đỗ Bạc Xuyên sẽ là lựa chọn tốt nhất.
Nha Thấu thì thầm: "Ta thế này giống cặn bã thật đấy."
【Đó gọi là tùy cơ ứng biến.】Lời lẽ 001 cực kỳ đanh thép.
Nha Thấu bừng tỉnh vỡ lẽ, Nha Thấu bị thuyết phục.
001:【Nhưng ngài vẫn phải cẩn thận đấy. 】
Rõ ràng là 001 cực kỳ khó chịu với mấy tên đàn ông này, nhìn bắp cải nhà mình bị một đống bu vào ủi khiến tâm trạng của nó bực bội vô cùng:【Cố gắng đừng để lộ thân phận của mình.】
"Ừm ừm."
Cậu liếc thấy Đỗ Nguyên Tu quay lại nên không nói chuyện phiếm với 001 nữa, ban đầu cậu định nằm sát tường cơ, nhưng nhớ lại cảnh móng tay khoét tường kia là cậu lại sợ, thế là lại nhích ra ngoài nằm.
Đỗ Nguyên Tu xốc chăn lên định ôm cậu nhưng bị Nha Thấu chặn vai lại, ý từ chối rõ ràng.
Đỗ Nguyên Tu cũng chẳng vội, dù sao Nha Thấu cũng đã đồng ý sẽ lấy hắn, sẽ làm chuyện đó với hắn rồi nên tâm trạng hắn bây giờ rất tốt, hắn nắm lấy ngón tay của thiếu niên mân mê không ngừng.
Mãi tới khi mân mê cho nó đỏ lên mới dừng lại: "Mềm ghê."
Nha Thấu lườm hắn, nói sang chuyện khác: "Lúc đó anh sang nhà em làm gì vậy."
"Đêm không trăng trời lặng gió thích hợp làm nhiều chuyện lắm, em đoán thử xem?"
Mặt Nha Thấu đỏ rực, xoay người vào trong không muốn để ý tới hắn nữa.
Cũng may Đỗ Nguyên Tu không làm gì khác, sau khi cảm giác an toàn bao trùm, cuối cùng Nha Thấu cũng chìm vào giấc ngủ.
...
Sáng hôm sau có rất nhiều người đến viếng, có cả người từ thôn xung quanh và những người cùng thôn hôm qua chưa đến, hoặc bạn bè thân thích hôm qua chưa về kịp, cuối cùng cũng lục tục tề tựu đông đủ vào buổi sáng.
Nha Thấu nhìn chằm chằm từng nhóm người vào trong linh đường bái lạy, biết có rất nhiều người chơi đang trà trộn bên trong.
Nhưng cụ thể là những ai thì cậu vẫn chưa phán đoán ra được.
Có lẽ là do người chơi tập trung hoặc ngày đầu tiên đã có quá nhiều đợt tấn công nên sáng hôm sau chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Hầu hết mọi người đều đến rồi nên đồ ăn cũng được chuẩn bị nhiều hơn, Nha Thấu ngồi trong lều tập trung ăn qua loa mấy miếng, thấy Đỗ Nguyên Tu đang ngó nghiêng tìm mình.
Cậu lặng lẽ quay mặt sang một bên thì thấy bên đó đang xôn xao gì đó.
Đỗ Khánh Nghiêm vốn đang ngồi ăn bên cạnh thì đứng bật dậy: "Chắc chắn là Tri Nam về rồi!"
Tri Nam...
Nha Thấu khựng đũa, cũng muốn đi theo Đỗ Khánh Nghiêm nhưng lại bị Đỗ Nguyên Tu nắm lấy cổ tay.
Đỗ Nguyên Tu nhíu mày: "Sao vừa nghe tên Đỗ Tri Nam, vẻ mặt em lại như thế?"
Như kiểu không chờ đợi được ấy, Đỗ Nguyên Tu nghiến răng, tự dưng thấy rõ bực bội.
Tên Hứa Tri Nam trong phó bản đã được đổi thành Đỗ Tri Nam, Nha Thấu cụp mắt, nói: "Thế anh cảm giác sai rồi."
Đỗ Nguyên Tu: "..."
Cậu nhìn về phía Đỗ Khánh Nghiêm đang đi tới, thấy một người đàn ông cao lớn bước ra từ đám đông xôn xao, người có đôi mắt màu xanh lục chính là Hứa Tri Nam.
Mà phía sau hắn còn có một người đàn ông cao tương đương đi theo.
Nha Thấu ngẩn ra, không nhịn được mà nhìn lâu hơn.
Mặc dù cậu không biết khuôn mặt kia nhưng chẳng hiểu sao lại cảm thấy rất đỗi quen thuộc.
Ngay lúc cậu đang ngẩn người thì người kia cũng quay đầu lại đây, giữa đám đông đối diện với ánh mắt cậu.
Người có cảm giác quen thuộc kia đi đến trước mặt Đỗ Vọng Tân đang đứng cạnh Đỗ Khánh Nghiêm, anh ta quan sát Đỗ Vọng Tân một lượt từ trên xuống dưới, trông mặt có vẻ không hài lòng lắm nhưng vẫn đưa tay ra:
"Chào cậu, tôi là Lâm Nam."