Bàn tay của người đàn ông trước mặt rất đẹp, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài hơi cong.
Mà ác ý nhằm vào mình cũng rất lớn.
Đỗ Vọng Tân giương mắt nhìn, cũng duỗi một tay ra: "Chào anh, tôi là Đỗ Vọng Tân."
Hai bàn tay nắm nhẹ một cái rồi nhanh chóng tách ra luôn, Đỗ Vọng Tân đang định lấy khăn ra lau tay thì thấy Lâm Nam lấy giấy ra trước cả mình, chậm rãi lau tay tỉ mỉ.
Ánh mắt của mọi người xung quanh gần như dồn hết lên người Lâm Nam, ngay cả Hứa Tri Nam cũng quay sang nhìn, mày hơi nhíu lại.
Lau tay xong, Lâm Nam cũng không nói thêm gì nữa, như thể vừa rồi chỉ nhất thời tò mò với Đỗ Vọng Tân nên đi tới hỏi cái tên thôi vậy, sau đó lại về chỗ mình đứng ban đầu.
Hành động của anh ta quá đột ngột, mục tiêu lại chỉ mình Đỗ Vọng Tân nên các thôn dân ở đây đều chưa kịp phản ứng.
Đỗ Khánh Nghiêm lên tiếng phá vỡ bầu không khí gượng gạo: "Tri Nam, lần này em về với mấy người?"
"Ba người." Hứa Tri Nam nói: "Lâm Nam là đồng nghiệp ở công ty em, khi về em có nói với anh rồi."
Lời Đỗ Khánh Nghiêm ẩn ý sâu xa, Hứa Tri Nam nhân cơ hội này giải thích rõ thân phận của Lâm Nam luôn.
"Vậy à." Đỗ Khánh Nghiêm gật đầu: "Thế còn người nữa đâu?"
Hứa Tri Nam: "Đi vệ sinh rồi."
Đỗ Khánh Nghiêm không truy cứu vấn đề này nữa, lâu rồi không gặp em trai khiến hắn có hơi bàng hoàng.
"Lần trước anh gặp em, mẹ vẫn còn, lần này ba anh em chúng ta tụ họp đông đủ lại là ở đám tang của mẹ." Giọng Đỗ Khánh Nghiêm nặng trĩu, mỗi lần nhắc đến chữ "mẹ" đều nghẹn ngào, cuối cùng không kiềm chế được nữa mà chảy nước mắt.
Hứa Tri Nam đi tới đỡ hắn đứng thẳng dậy, thoáng im lặng rồi cũng chẳng nói gì.
Nha Thấu ngồi ở một góc trong lều dựng, lấy tay che nửa khuôn mặt mình lại.
Số lần cậu gặp Hứa Tri Nam không nhiều lắm.
Lần đầu tiên là lúc cậu mới ra khỏi [Người cá Biển Sâu], Hứa Tri Nam đang ngồi một mình trong sảnh chờ hút thuốc. Mà lần thứ hai là lúc đứng ngoài cửa Cực Quang không dám lên tầng, hắn đi trước dẫn mình lên.
Qua hai lần tiếp xúc ngắn ngủi thì có vẻ Hứa Tri Nam là một người khá lạnh lùng.
Không phải lạnh lùng kiểu vô tình, cũng không phải kiểu xa lánh mọi người mà là cảm giác như mọi thứ trong mắt hắn đều chẳng có gì khác nhau, không có người hay việc gì đặc biệt khiến hắn quan tâm cả.
Hắn tới đỡ Đỗ Khánh Nghiêm, tuy không nói gì nhưng nỗi đau khổ trong mắt cứ y như thật vậy.
Lều tập trung ăn uống cách nhà tang lễ một khoảng, Đỗ Khánh Nghiêm lau sạch nước mắt, bắt đầu hỏi han tình hình của em trai: "Đi đường gần hai ngày rồi có đói không? Có muốn ăn chút gì không?"
"Em ăn trên đường rồi." Hứa Tri Nam khẽ nói: "Đi thăm mẹ trước đi."
Đỗ Khánh Nghiêm: "Được."
Diễn xuất giỏi thật, đúng là lãnh chúa có khác, Nha Thấu dời mắt.
Ngoài Hứa Tri Nam ra thì còn người tên Lâm Nam kia nữa.
Từ góc nhìn của cậu thì chỉ trông thấy nửa khuôn mặt nghiêng của anh ta, rõ ràng là khuôn mặt cậu chưa gặp bao giờ nhưng trong lòng lại luôn có cảm giác rất đỗi quen thuộc.
Khoảng cách xa quá nên cậu không kiểm tra được điểm thiện cảm của anh ta, cậu đang nghĩ xem có nên tới gần người tên Lâm Nam này không.
Trong lúc cậu đang nghĩ ngợi thì người tên Lâm Nam bị cậu nhìn chằm chằm đột nhiên quay lại nhìn về phía cậu bên này.
Nha Thấu giật thót, vội vàng cúi đầu tránh né.
Xong rồi, cái cảm giác chột dạ này cũng quen thuộc nữa.
Đỗ Nguyên Tu vẫn luôn ngồi bên cạnh Nha Thấu, thấy hai người liếc mắt đưa tình với nhau thì khó chịu cực kỳ, hắn tính nắm lấy tay Nha Thấu thì lại bị thiếu niên đang chột dạ vô thức tránh né.
Nha Thấu nói nhỏ: "Đang ở bên ngoài mà."
Rõ ràng là muốn tránh hiềm nghi với mình, nhưng đêm qua còn ngủ chung với hắn mà, sự tương phản trước sau này khiến Đỗ Nguyên Tu bực điên.
Thiếu niên ngước mắt nhìn hắn, do căng thẳng mà còn vô thức liếm môi.
Đỗ Nguyên Tu nghiến răng, rất muốn mút lấy đầu lưỡi của cậu ngay trước mặt mọi người, nhưng cuối cùng chỉ hít sâu một hơi, ngoan ngoãn rút tay về.
"Tối nay anh muốn hôn em."
Đỗ Nguyên Tu thẳng thắn biểu đạt nhu cầu của mình rồi chăm chú nhìn cậu.
Nha Thấu bị nhìn mà nổi hết cả da gà, cậu quay đầu lại thì thấy Lâm Nam không còn nhìn mình nữa mà đang nhìn Đỗ Nguyên Tu bên cạnh.
Trong thoáng chốc, cậu cảm giác tâm trạng của Lâm Nam có vẻ không được tốt lắm.
...
Ba người con trai của bà Đỗ cuối cùng cũng có mặt đông đủ, trong linh đường chật kín người, tiếng khóc kéo dài không dứt.
Những người từng được bà Đỗ lúc sinh thời giúp đỡ cũng gào khóc thảm thiết trước quan tài.
Bà Đỗ có ba người anh trai, một người em gái, tất cả đều là dân làm nông mộc mạc chất phác, lúc này ai nấy đều khóc đến mức tan nát cõi lòng, tiếng khóc còn át cả tiếng Chú Đại Bi.
Hứa Tri Nam là người tới muộn nhất, hắn quỳ gối trước quan tài, tay cầm giấy vàng, cúi đầu nhìn ngọn lửa dần nuốt chửng tờ giấy.
Hắn làm lãnh chúa nên khuôn mặt có độ nhận diện cao hơn Nha Thấu nhiều.
Cho nên từ khi Hứa Tri Nam xuất hiện, người chơi trong đám đông lập tức xôn xao.
Trên đường từ chỗ lều ăn uống tới bên này, do có nhiều người muốn tiếp cận Hứa Tri Nam nên Nha Thấu cũng nhận ra được kha khá.
Mà bây giờ Hứa Tri Nam đang quỳ trong linh đường, có một số người chơi muốn lôi kéo hắn không ngừng lấn NPC xung quanh, cố gắng chen vào bên cạnh Hứa Tri Nam.
Linh đường nhỏ mà người thì đông, giờ đang đốt giấy vàng nên trong phòng khói mù mịt, người chơi nữ bên cạnh Nha Thấu còn bị mùi khói làm cho sặc chảy nước mắt.
Lần đầu bước vào linh đường Nha Thấu đã khóc, lúc này xung quanh vang lên tiếng khóc không ngớt, tới khi nước mắt nhỏ xuống tay, cậu mới nhận ra mình lại khóc.
Khóc không có lý do, đây đã là lần thứ hai rồi.
Nha Thấu muốn lau nước mắt nhưng càng lau nước mắt càng tuôn, cả bàn tay đều ướt đẫm.
Một tờ khăn giấy đưa tới trước mặt cậu: "Lau đi."
"Cảm..."
Nhận lấy tờ khăn giấy, Nha Thấu đang định nói lời cảm ơn, nhưng khi trông thấy gương mặt kia thì lời nói lại nghẹn ở cổ họng.
—— Là Lâm Nam.
Lâm Nam rút tay lại, đi về chỗ đứng ban đầu để mình Nha Thấu ngẩn người tại chỗ.
Người này... kỳ lạ thật.
Hôm nay là ngày thứ hai, hôm nay và ngày mai cần mời thầy cúng đến làm lễ cầu siêu, mục đích là để siêu độ người chết, giảm bớt tội nghiệt trên người người chết để lúc qua Quỷ Môn quan nhẹ nhàng hơn, sớm ngày luân hồi đầu thai.
Hơn nữa còn để loại trừ vong hồn ác quỷ trên đường người chết tới Âm Phủ, để trên đường Hoàng Tuyền cũng được bình an.
Thầy cúng nghỉ ngơi ngay phía sau linh đường, bấy giờ ông ta mặc đạo bào màu vàng đi ra: "Tôi tính rồi, e là bà Đỗ chưa thể mai táng sớm vậy được."
Lời ông ta vừa thốt ra, Đỗ Thanh Dương vốn đang ngồi yên bên cạnh quan tài sững lại rồi chậm rãi ngẩng đầu lên: "Ông nói cái gì?"
Trong linh đường ngoài tiếng Chú Đại Bi ra thì còn có tiếng kêu khóc của bạn bè thân thích, thế nhưng Nha Thấu vẫn có nghe thấy rõ câu nói kia của Đỗ Thanh Dương, hơn nữa cậu còn cảm thấy giọng điệu của Đỗ Thanh Dương lúc này lạnh lẽo cùng cực.
Thầy cúng giật nảy mình, lặp lại lời vừa nói lần nữa: "Tôi nói bà Đỗ chưa thể mai táng sớm vậy được."
Đỗ Khánh Nghiêm nghe xong cũng không hài lòng: "Nhưng ngày mai táng đã định sẵn rồi, sao có thể tùy tiện thay đổi được?"
"Tôi cũng không muốn đổi ngày đâu, nhưng tôi vừa mới tính lại, ngày thứ tư đưa tang là đại hung!" Thầy cúng nhấn mạnh hai từ cuối cùng.
Đỗ Thanh Dương đột ngột đứng phắt dậy, lạnh lùng đi tới trước mặt thầy cúng, chẳng biết nói gì mà thầy cúng cứng cổ gào lên: "Tôi nói đều là sự thật! Tôi đã làm nhiều tang lễ như vậy rồi mà tôi còn lừa các cậu à? Nếu không tin thì cứ làm vào ngày đó đi! Xem sau này có gặp báo ứng không!"
Thầy cúng này không phải người thôn họ Đỗ mà thường đi khắp các thôn để chủ trì tang lễ và làm lễ cầu siêu cho người đã khuất thôi.
Dù sao đây cũng là tang lễ của bà Đỗ, Đỗ Khánh Nghiêm là con trai nên không muốn làm hỏng tang lễ của mẹ mình, đành phải đi tới kéo Đỗ Thanh Dương lại: "Em bình tĩnh đi, thầy cúng sẽ không nói dối đâu."
Nói xong, hắn quay sang nói với ông thầy cúng kia: "Vậy mẹ tôi mai táng vào lúc nào là thích hợp nhất?"
"Nửa đêm ngày thứ năm."
Đỗ Thanh Dương nghiến răng.
"Em đừng nổi giận, em là đứa con mà mẹ yêu thương nhất, giờ em không vui thì mẹ cũng sẽ đau lòng đấy." Đỗ Khánh Nghiêm nhẹ nhàng vỗ lưng Đỗ Thanh Dương: "Hơn nữa mấy ngày này phải kiêng kỵ cãi vãi, đừng để mẹ ra đi không thanh thản."
Sắc mặt Đỗ Thanh Dương thoáng thay đổi, cuối cùng hất tay ngồi xuống chỗ cũ.
Nghe thấy "nửa đêm", sắc mặt những người chơi có mặt ở đây đều không tốt lắm.
Có vài người chơi kỳ cựu đã nắm sẵn kha khá tin tức từ trước khi vào phó bản: Người thôn họ Đỗ đều được mai táng trên núi, nửa đêm lên núi, e là không chết thì cũng gặp ma quỷ.
Bọn họ bắt đầu nôn nóng, liếc nhau trong đám đông, chờ lúc nữa ra ngoài sẽ bàn bạc cùng nhau.
001 thấy ký chủ nhà mình cứ ngó Đỗ Thanh Dương mãi thì thắc mắc:【Ngài có vẻ quan tâm tới Đỗ Thanh Dương nhỉ?】
"Không phải quan tâm, ta chỉ hơi tò mò thôi." Cả buổi sáng Nha Thấu chưa uống tí nước nào, giờ môi khô khốc làm cậu vô thức liếm môi.
Điểm thiện cảm ban đầu của Đỗ Thanh Dương với cậu là 70, giống hệt điểm thiện cảm của tài xế taxi chở cậu đến thôn họ Đỗ trong phần cốt truyện mở đầu.
"Hơn nữa giọng nói của anh ta..." Nha Thấu vừa nhớ lại chuyện đêm qua bỗng căng thẳng hẳn lên, cậu ngừng một lúc rồi nói tiếp: "Giọng anh ta hơi giống người đêm qua."
Trước đó Đỗ Thanh Dương trông rất xuống tinh thần nên giọng cũng khản đặc, nhưng vừa rồi anh ta gắt giọng nên âm sắc lại về như vốn có.
Đêm qua cậu nghe thấy hai giọng nói, mà giọng của người nói câu "Không thích à" lại giống hệt giọng bình thường của Đỗ Thanh Dương.
...
Buổi chiều làm lễ nhưng không yêu cầu toàn bộ mọi người phải vào quỳ lạy.
Trong linh đường chỉ còn lại ba người con, anh trai em gái của bà Đỗ cùng các con của họ ở trong quỳ lạy, còn kiểu "cháu dâu" như Nha Thấu thì ở bên ngoài.
Cả ngày hôm nay không mưa, hôm qua trời âm u, hôm nay lại quang đãng.
Có điều dù đã tạnh nhưng đường đất vẫn chưa khô hẳn, Nha Thấu đứng ngay ngoài cửa nhìn thầy cúng làm lễ trong nhà.
Những người đeo khăn tang trắng bên trong theo chỉ thị bước lên quỳ xuống.
Thi thể của bà Đỗ được phủ vải trắng sau khi các con trai nhìn mặt xong. Thầy cúng mặc đạo bào thì đi vòng quanh quan tài băng lẩm nhẩm những câu chú khó hiểu.
Nến với hương được trông coi cực kỳ cẩn thận, hai ngày qua chưa từng bị tắt.
"Ôi, khổ thân thật, bà Đỗ còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi như vậy."
Phía sau có tiếng nói chuyện vang lên, hai người kia nói chuyện oang oang, không để ý đến những người xung quanh, cho nên Nha Thấu không cần chú ý lắng nghe cũng có thể nghe rõ hết nội dung.
"Ừ, bà Đỗ vất vả cả đời, sinh được bốn người con trai mà mới có con trai cả với con trai thứ hai lấy vợ, đứa cháu nội duy nhất thì cũng mất rồi." Người nói chuyện thở dài não nề: "Đúng là số khổ thật."
"Cháu nội duy nhất" trong lời họ nói là Đỗ Tương Ngô, theo suy đoán thì chắc hắn là con của người con thứ hai, nhưng tới giờ vẫn chưa thấy về thì e là cha mẹ của Đỗ Tương Ngô cũng không còn trên cõi đời này nữa rồi.
Hai người sau lưng ngừng chốc lát lại bắt đầu buôn tiếp: "Nghe nói trước khi mất bà Đỗ bị ngã à?"
"Ừ, trước đó tuyết rơi đấy, bà đi đường bị trượt chân ngã. Chị biết đấy, người già toàn tiếc tiền không chịu đi bệnh viện, đến khi đau không chịu được nữa mới gọi cho Thanh Dương." Người kia nói nhanh một mạch: "Thằng bé Thanh Dương cũng hiếu thảo, bỏ việc về ngay nhưng bà Đỗ vẫn không chờ được."
Người kia ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Chị nhớ hình như Thanh Dương không có công việc ổn định thì phải nhỉ?"
"Hình như là không. Lúc trước em nói chuyện với bà Đỗ nghe bảo thằng bé lái xe công nghệ gì đó? Em chịu không rành mấy cái này." Người kia bỏ qua luôn chuyện mình không hứng thú, nói tiếp: "Nói chung người có tuổi rồi ngã cái là khổ lắm, bà Đỗ mà đi viện ngay lúc ngã ấy thì có khi còn cứu được."
"Em nói vậy cũng đúng, không thì cứ để bà ở tiếp trong viện, thế thì có sao còn kịp thời cấp cứu được."
"Đấy, không thì hôm đó đừng để bà ra ngoài cũng được, Khánh Nghiêm còn kể trước khi mất bà có gọi cho thằng bé, nói chuyện thở không ra hơi, nhưng khi ấy bà mới từ viện về nên nó tưởng bác sĩ cho bà về tức là không sao rồi, ai mà ngờ."
Người kia tiếp lời: "Bà Đỗ đòi về à? Cái bệnh viện kia như ăn cướp ấy, ở có mấy bữa mà tốn tận mấy nghìn liền, bà Đỗ tiếc tiền, bà còn muốn dành dụm tiền cho hai đứa con trai cưới vợ nữa mà."
Nghe bọn họ nói chuyện với nhau, Nha Thấu khẽ rũ mắt.
May mà những người thực sự thương bà Đỗ không nghe thấy mấy lời này, mấy lời này ngoài việc khiến họ hối hận ra thì chẳng có tác dụng gì cả.
Bọn họ tưởng tượng ra đủ loại khả năng, cứ như thể chỉ cần bắt được một cái nút thắt nào đó là mọi chuyện sẽ khác đi vậy. Nếu những lời này tới tai người để tâm thì họ sẽ chỉ day dứt mãi rằng liệu có phải mình đã làm chưa đủ tốt hay không, rồi cứ thế tự dằn vặt bản thân mình suốt quãng thời gian sau này.
Cuối cùng đều hóa thành một câu — "Giá như nhận ra sớm hơn thì tốt biết mấy."
Nha Thấu rất ghét cái kiểu nói giá như này, cậu quay đầu lại nhìn chằm chằm vào hai người đang nói chuyện kia.
Hai người kia bị động tác quay đầu đột ngột của thiếu niên làm giật mình, đoạn lúng túng sờ mũi rồi quay đi nói chuyện khác.
Một số người chơi đã tụ tập lại, trao đổi tin tức muốn lập nhóm với nhau, trong khi đó những NPC khác thì cười nói vui vẻ về vụ mùa năm nay, hoặc bàn tán chuyện lợn nhà mình đẻ được mấy con, rồi nói tới chuyện vui thì cùng nhau cười phá lên.
Lũ trẻ con chạy qua chạy lại nô đùa, bọn chúng chưa hiểu khái niệm sống chết, trên mặt đều mang ý cười.
001 là trí tuệ nhân tạo, nó không phải là con người nên nó không hiểu nổi hành vi này:【Tại sao bọn họ lại cười trong đám tang vậy? Không phải bọn họ tới dự tang lễ à?】
Dữ liệu cho thấy không khí trong tang lễ thường rất ảm đạm và đau buồn, nói cười trong tang lễ của người khác là một việc cực kỳ không hay.
Hơn nữa tang lễ của bà Đỗ cũng không phải hỉ tang, lúc bà ra đi đâu phải không đau đớn không bệnh tật gì.
"... Bởi vì không liên quan đến bọn họ."
Chuyện sống chết, chỉ cần không liên quan đến bản thân bọn họ thì nó chỉ là một chuyện để bàn tán trong mắt người khác.
...
Khói trong linh đường càng lúc càng dày, Nha Thấu chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng người bên trong.
Hứa Tri Nam bảo có hai người về cùng mình, ngoài Lâm Nam đang đứng bên ngoài kia thì còn một người nữa đi vệ sinh tới giờ chưa quay lại.
Hầu hết người chơi xung quanh đều đã lập nhóm với nhau, nhóm nào cũng muốn lôi kéo Hứa Tri Nam vào nhóm mình.
Dù sao cũng là lãnh chúa, có Hứa Tri Nam trong nhóm thì bọn họ nhất định có thể vượt ải dễ dàng.
Còn một số người chơi không hiểu rõ về Mai Táng, tự cho là có thể tự vượt ải được nên không mấy để ý đến Hứa Tri Nam.
Nha Thấu không muốn lôi kéo Hứa Tri Nam không phải là vì cậu tự tin vào bản thân mình, mà vì tính cách của Hứa Tri Nam, chủ động tiếp cận kiểu gì cũng sẽ khiến hắn bực mình.
Cậu không muốn để lại ấn tượng xấu trước mặt một lãnh chúa nữa đâu.
Nha Thấu: QAQ
"Này!"
Tiếng con gái phía sau kéo Nha Thấu về thực tại, giọng nói quen thuộc làm Nha Thấu quay người lại, quả nhiên trông thấy gương mặt của Tiểu Lộc.
Tiểu Lộc thấy là Nha Thấu thì vỗ ngực mình: "Em đã bảo rồi, nhìn bóng lưng biết ngay là anh."
Dù cả hai đã hơn một ngày chưa gặp nhau, trước đó cũng chỉ tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng giọng điệu thân thiết của Tiểu Lộc lại như thể hai người đã quen biết nhau rất lâu rồi vậy.
Nha Thấu chớp mắt: "Sao em lại ở đây?" Sau đó cậu kịp phản ứng lại: "Dựa theo thiết lập nhân vật ban đầu thì chúng ta không biết nhau đâu, anh không nói chuyện với em được."
Tiểu Lộc hiểu ra, hắng giọng một cái rồi giả vờ như mới quen, bắt đầu tự giới thiệu: "Chào anh, em là Tiểu Lộc."
"Anh là Nha Thấu."
【Chết cười, mấy nhỏ này buồn cười ghê.】
【Từ từ? Cô bé này là ai vậy? Hả?? Nha Nha, con thành thật khai báo đi, con quen người ta từ bao giờ đấy! Sao mẹ không biết bên cạnh con có người như vậy! 】
【Tui xem hết tất cả những lần nhỏ livestream, chiếu lại cũng xem hết rồi, tui chắc chắn cô bé này chưa từng xuất hiện!】
【Chắc là quen ở căn cứ người chơi hoặc trong phần cốt truyện bàn đầu? Được ở bên cạnh bé cưng của tui, ghen tị ghê.】
【Em gái này trông quen thế nhỉ? Mà cái cách bắt chuyện này...】
Sau khi tự giới thiệu ngắn gọn, Tiểu Lộc nói: "Thật ra không cần cẩn thận tới vậy đâu."
Nha Thấu nhỏ giọng trả lời: "Sẽ bị NPC phát hiện đấy."
Tiểu Lộc nhoẻn miệng cười: "Phát hiện thì giết luôn."
"... Hả?"
"Trêu anh thôi, em nói đùa ấy mà." Tiểu Lộc cười khúc khích: "NPC mạnh như thế khó giết lắm."
Nói khó giết nghe cứ như từng giết qua rồi vậy.
Nha Thấu nhìn cánh tay mảnh khảnh của Tiểu Lộc cùng cả mạch máu màu xanh nhạt dưới làn da kia, nghĩ bụng chắc cô nhóc đang lừa mình.
Hai người bị xếp vào cùng nhóm ban đầu khi mới vào đây nên cũng coi như đã biết rõ về nhau rồi, Tiểu Lộc nhìn khuôn mặt xinh đẹp không hề che giấu của thiếu niên, lo lắng hỏi: "Đẹp thế này, lỡ bị nhận ra thì phải làm sao?"
Dù không bị nhận ra nhưng bị ngấp nghé thì làm thế nào?
Trước đó từng bị nhận ra rồi, bây giờ người chơi đông hơn, không biết trong đám kia có ai nhận ra khuôn mặt của Nha Thấu không nữa.
Nha Thấu vừa định trả lời thì lại nghe Tiểu Lộc lẩm bẩm: "Không sao, em có thể ra tay giết bọn họ trước."
Nha Thấu sắp bị ptsd vì chữ "giết" này rồi, cậu ngập ngừng hỏi: "Lần này cũng là nói đùa thôi phải không?"
Tiểu Lộc đá viên sỏi dưới chân mình, khóe miệng cong cong.