Edit: Lune
Hôm qua nhóm thiếu niên thức đêm trông coi linh đường nên sáng được cho về nghỉ ngơi.
Chẳng qua tới giờ ăn trưa lại thấy mỗi Đỗ Nguyên Tu với Đỗ Bạc Xuyên đến chứ không thấy nhóc con mắt lam kia đâu.
Giữa tiếng ồn ào xung quanh, đôi mắt ướt át như mặt hồ gợn sóng, còn cả chóp mũi đỏ ửng vì lạnh của người nào đó, hắn chỉ ngồi yên một lúc thôi mà những hình ảnh ấy đã lặp đi lặp lại hàng chục lần trong đầu rồi.
Đỗ Vọng Tân tự dưng thấy hơi bực, cánh tay khoác hờ ở mép bàn, ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn không theo quy luật nào.
Quan hệ giữa các hộ trong thôn họ Đỗ rất thân thiết, nhà nào mà có người mất thì gần như cả thôn sẽ đến hỗ trợ.
Còn có người phụ trách chuẩn bị cơm nước cho mọi người nữa.
Mà đến khi chỉ còn lác đác mấy người, Nha Thấu vẫn không đến.
Động tác gõ mặt bàn dừng lại, Đỗ Vọng Tân hờ hững đứng dậy đi về phía nhà bếp.
Hơn mười phút sau, hắn mới xách một cái hộp giữ nhiệt từ bên trong đi ra.
"Này, Đỗ Vọng Tân."
Đỗ Nguyên Tu khoanh tay đứng tựa vào tường, gọi hắn lại.
Đỗ Vọng Tân liếc mắt: "Không biết phép tắc à? Theo vai vế thì tôi là chú của cậu đấy."
"Đừng lôi vai vế ra đè người." Đỗ Nguyên Tu nhăn mày: "Anh định đi đâu?"
Đỗ Vọng Tân không sống trong thôn, chỉ khi nào phó bản mở ra thì hắn mới trở về, thứ duy nhất hắn có vẻ hứng thú hiện giờ dường như chỉ có...
"Đừng bảo là anh đi tìm người ta nhé?"
Khóe miệng Đỗ Vọng Tân thoáng giật giật: "Cậu thích xen vào chuyện của người khác từ khi nào thế?"
Không phủ nhận, cũng không thừa nhận, Đỗ Nguyên Tu đoán bừa thế mà lại trúng đáp án thật.
Đỗ Nguyên Tu buông hai tay xuống, nói: "Người ta đâu có ưa gì anh."
"Anh đi tìm người ta làm gì? Anh còn nhớ mình từng nói sẽ không bao giờ thích người ta không? Loại người như anh..."
Hắn còn chưa nói xong đã bị Đỗ Vọng Tân cắt ngang.
Giọng điệu Đỗ Vọng Tân lúc này không tốt lắm, nghe hơi mỉa mai: "Vừa tồi vừa nóng nảy."
"Cậu thì tốt hơn chỗ nào?"
"Cậu tưởng người ta thật sự thích cậu chắc?"
...
Cuối cùng sau khi giải quyết xong, hộp giữ nhiệt vẫn còn ấm.
Đỗ Vọng Tân lau vệt máu bên môi, mặc kệ vết thương trên tay do đánh nhau với Đỗ Nguyên Tu để lại, mặc kệ luôn Đỗ Nguyên Tu đang bị nhốt rồi cứ thế bỏ đi.
Tâm trạng bực bội khiến vết máu rỉ trên tay trông càng gai mắt, ham muốn giết chóc không ngừng bành trướng trong lòng hắn.
Nhưng ngay khoảnh khắc cánh cửa mở ra, mùi hương ngọt ngào tràn vào xoang mũi thì mọi cảm xúc tiêu cực trong lòng hắn lập tức bị đè xuống.
Thiếu niên mặc áo ngủ màu vàng ấm, đôi mắt mở to vừa ngạc nhiên vừa cảnh giác nhìn hắn.
Tóc rối vểnh lung tung, trông dáng vẻ rõ là mới ngủ dậy, làm thiếu niên trông càng giống chiếc bánh bông lan mới ra lò đang tỏa mùi thơm ngọt hơn.
Chân cậu xỏ dép bông, đang muốn đóng cửa lại thì Đỗ Vọng Tân đã đi tới ngăn lại.
Một chân của Đỗ Vọng Tân đã bước vào bên trong cửa, dù Nha Thấu đã lùi về sau một bước rồi nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn bị kéo lại rất gần.
Mới ra khỏi ổ chăn nên cả người thiếu niên vẫn còn rất ấm áp, do hắn thình lình xáp lại gần nên khuôn mặt cậu nhanh chóng ửng đỏ rồi lan dần xuống tận cổ.
Cậu dữ dằn nói: "Anh đến làm gì?"
Khác hẳn với trước đó, phối hợp với mái tóc rối trông càng giống con mèo con xù lông hơn, chẳng khiến người ta thấy sợ chút nào mà còn làm người ta muốn vò cho rối thêm.
Trông thái độ kháng cự mình tới gần, Đỗ Vọng Tân khó tránh khỏi nhớ đến câu nói của Đỗ Nguyên Tu.
-- "Người ta đâu có ưa gì anh."
Đỗ Vọng Tân lại gần Nha Thấu rồi cười khẽ một tiếng, sự bực bội vừa đè xuống ban nãy lại trỗi dậy.
"Chẳng phải em nói anh đến nhà em cũng được à?"
Lời nói khá là ý vị, Nha Thấu bỗng nhớ lại "Lời nói hùng hồn" của mình trước mặt Đỗ Vọng Tân hôm qua.
-- "Vậy hôm nay em đến nhà anh được không?"
-- "Hoặc anh đến nhà em cũng được."
Còn câu sau cùng là gì ấy nhỉ?
-- "Dù sao anh cũng nói em thích quyến rũ người khác mà, không phải ư?"
Nhớ lại tình cảnh lúc đó, đầu Nha Thấu như muốn nổ tung, mặt đỏ đến mức nhỏ ra máu tới nơi, tay cậu nắm cửa siết chặt lại.
Đỗ Vọng Tân đến tìm cậu lúc này, còn cố ý nói câu kia nữa, chẳng lẽ muốn làm gì thật.
Nha Thấu dời mắt, lắp bắp nói: "Này, này đang... là ban ngày mà."
Đỗ Vọng Tân: "Ban ngày cũng làm được chuyện này."
【Làm chuyện đồi bại giữa ban ngày??? Từ bao giờ mà phong tục ở thôn các anh lại táo bạo vậy? Đỗ Vọng Tân, anh bị ma nhập rồi à (lắc điên cuồng)!】
【Vợ tôi hãi đến mức sắp ngốc rồi kìa! Đù má, di ảnh của chồng cũ vẫn còn để ở phòng khách, này là định đè vợ tôi trước mặt chồng cũ của ẻm hả?】
【Không ngờ Đỗ Vọng Tân lại là người ra tay đầu tiên.】
【Nếu Đỗ Vọng Tân không đứng chặn cửa thì chắc Nha Nha chạy luôn rồi. Vừa bị chồng ma sờ eo, giờ lại sắp bị đè, sao vợ tui lại khổ thế này, nhưng mà tui thích xem lắm, lần sau cứ thế nha.】
【Ui tôi sốc đờ người từ nãy tới giờ luôn, chẳng phải Đỗ Vọng Tân không thích vợ tui à? Sao giờ đến làm gì!? Má nó, đừng bảo là anh định đè vợ tôi ra làm này làm kia thật nhé?】
【Ngoan, cậu không hiểu được thế giới của người trưởng thành đâu.】
Tuy vừa rồi Đỗ Vọng Tận có cười nhưng mặt hắn chẳng có biểu cảm gì cả nên Nha Thấu vẫn thấy hơi sợ hắn.
Mà lại khóe môi hắn còn vết máu chưa lau sạch kìa, trông như mới đánh nhau với ai ấy.
Nha Thấu đang mải nghĩ xem nên làm sao để Đỗ Vọng Tân bỏ cái ý định kia đi thì nghe hắn nói: "Không mời anh vào nhà à?"
Thì đúng là cậu không muốn cho Đỗ Vọng Tân vào mà.
Nha Thấu mím môi, nghĩ hết cách để kéo dài thời gian: "Chờ... chờ đến tối được không?"
Hai chữ cuối như bị ép ra từ cổ họng, càng nói càng nhỏ, vành tai cũng đỏ rực.
"Tối thì cơm nguội hết rồi."
Đỗ Vọng Tân không nói thêm câu nào với Nha Thấu nữa, đi vượt qua cậu vào bên trong, sau đó đặt hộp giữ nhiệt lên trên bàn: "Lại đây."
Vì vừa mở cửa đã thấy mặt Đỗ Vọng Tân nên Nha Thấu sốc quá không để ý đến những thứ khác, giờ cậu mới thấy hắn còn xách theo cả hộp giữ nhiệt.
Thôn họ Đỗ tuy hẻo lánh nhưng thỉnh thoảng cũng lên huyện hay thị trấn mua đồ, hơn nữa Đỗ Vọng Tân vốn không sống trong thôn nên có hộp giữ nhiệt cũng chẳng lạ.
Bấy giờ Nha Thấu mới vỡ lẽ câu nói ban nãy của Đỗ Vọng Tân có ý gì.
Ăn cơm thì đương nhiên ban ngày cũng được rồi.
Nha Thấu hơi lúng túng, cố phản kháng lần cuối: "Tí nữa em ăn."
Đỗ Vọng Tân: "Lúc nữa anh còn phải mang hộp giữ nhiệt về."
Xem ra hắn quyết tâm ngồi ở đây rồi.
Cửa lớn mở toang, nắng chiếu vào, chỉ cần đi ngang qua là có thể trông thấy cảnh tượng bên trong.
Tuy chỉ là ăn cơm nhưng hai người ở riêng thế này mà để truyền ra ngoài thì cũng chẳng hay ho gì.
Đầu Nha Thấu bốc khói, cậu chột dạ đóng cửa lại, cứng nhắc đi đến ghế ngồi xuống.
Mặt ghế lạnh băng, cậu lại chỉ mặc mỗi cái quần ngủ mỏng dính nên vừa đặt mông xuống đã bị lạnh đến mức giật bắn người đứng dậy.
Áo bông vốn chỉ khoác hờ trên người, cậu đứng dậy đột ngột quá làm nó tụt luôn xuống.
Vai cậu run run, lúc cử động còn thấy lờ mờ đường cong ở eo.
Cổ tay trắng nõn trần trụi lộ ra ngoài, còn cả bóng tối miên man phía dưới xương quai xanh, cảm giác người thiếu niên mềm ơi là mềm, mùa đông lạnh mà ôm cậu ngủ thì chắc thích lắm.
Tay phải để chỗ lưng dưới đang hơi ưỡn vào, ấn nhẹ đã lõm vào thế thì chắc cũng rất mềm.
Rõ ràng đang ở nhà của mình, vậy mà cậu lại ngồi khép chặt đùi trông rõ câu nệ, gót chân hở ra ngoài dép bông còn bị lạnh đỏ cả lên, mong manh thật.
Đỗ Vọng Tân ngồi yên không nhúc nhích.
Thế cũng khiến Nha Thấu thở phào phần nào, cậu dè dặt ngồi lại xuống mép ghế, sau đó nhích mông dần vào phía bên trong.
"Ngồi ổn chưa?"
Nha Thấu gật đầu qua loa.
Ở riêng với Đỗ Vọng Tân khiến Nha Thấu cảm giác thời gian trôi chậm khủng khiếp, cậu mở nắp hộp giữ nhiệt ra.
Thơm cực kỳ, Nha Thấu nếm thử một miếng thì thấy vị không giống cơm tập thể mình ăn trước đó lắm.
Tuy không ngon lắm nhưng vẫn ngon hơn cơm tập thể nhiều, Nha Thấu nghi hoặc nhìn thoáng qua Đỗ Vọng Tân.
"Anh cố tình mang tới cho em à?"
Đỗ Vọng Tân: "Ừm."
Không ngờ hắn lại thừa nhận dứt khoát thế, Nha Thấu gật đầu, không nghĩ ra nhưng vẫn nhỏ giọng nói một câu cảm ơn.
Theo lý thì quan hệ của cậu với Đỗ Vọng Tân khá tệ, chuyện trong linh đường tối qua cũng chẳng vui vẻ gì cho cam, vậy sao Đỗ Vọng Tân lại mang cơm tới cho mình nhỉ.
Cậu khẽ lắc đầu, cố gắng gạt mấy ý nghĩ đó ra khỏi đầu.
"Vậy anh nấu hả?"
Động tác lau tay của Đỗ Vọng Tân khựng lại: "Không."
Nha Thấu khẽ "à" một tiếng, nhỏ giọng thầm thì: "Tại mùi vị hơi khác."
Tiếng nhỏ xíu nhưng nhà đóng kín cửa, trong phòng khách lại chỉ có hai người bọn họ nên Đỗ Vọng Tân vẫn nghe thấy rõ mồn một.
Đỗ Vọng Tân bình thường không thân thiện với Nha Thấu mấy, lúc nào cũng chưng cái vẻ như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay lúc này lại phản ứng hơi khác thường, trong tay hắn bùng lên ngọn lửa, đốt rụi tờ khăn giấy rồi mới hỏi: "Thế ngon hay không ngon?"
Nha Thấu suy nghĩ trong chốc lát, nếu bắt buộc phải chọn thì: "Khá ngon."
Đỗ Vọng Tân không đáp nhưng trông có vẻ vui hơn, có điều lại lập tức tỏ ra lạnh nhạt như khi mới vào.
...
Suốt quá trình đều khá là yên tĩnh, sáng Nha Thấu mới ăn một cái bánh, ngủ một mạch tới trưa nên bụng cũng xẹp lép, trong phòng khách chỉ có mỗi tiếng Nha Thấu ăn từng miếng nhỏ.
Đỗ Vọng Tân nhìn cậu, trong lúc cậu ăn không hề lên tiếng.
Hai má mềm mềm, khi nào mà ngậm nhiều thứ ăn trong miệng quá thì má sẽ hơn phồng lên. Sắc đỏ trên mặt dần nhạt xuống thành màu hồng, môi chúm chím, vì ăn đồ nóng nên môi đỏ hơn lúc đầu nhiều.
Thực sự là ở cùng một chỗ với Đỗ Vọng Tân thấy áp lực lắm luôn, nếu không phải 001 đã nói ai là Boss của phó bản [Mai Táng] thì chắc Nha Thấu đã đoán Đỗ Vọng Tân là Boss rồi.
Mỗi lần đối mặt với Đỗ Vọng Tân là cậu lại thấy hơi sợ, chẳng biết sao hắn lại mang cơm tới cho cậu nữa.
Không chỉ thế mà giờ còn ngồi nhìn mình chằm chằm nữa kìa.
Nha Thấu chỉ muốn đuổi hắn đi càng sớm càng tốt nên ăn một tí rồi giả vờ no.
Cậu vừa mới định để đũa xuống thì Đỗ Vọng Tân đã mở miệng: "Ăn có thế thôi à?"
"... Ừm." Cậu hơi chột dạ mà liếm môi.
Bờ môi đỏ mọng làm người ta muốn cắn một cái, mút môi châu rồi liếm mở khe môi luồn lưỡi vào.
"Hôm qua em đâu có ăn ít như vậy." Đỗ Vọng Tân nheo mắt.
【Hả?? Sao anh biết hôm qua bé con nhà tôi ăn bao nhiêu? Anh trả lời trung thực xem nào, có phải hôm qua anh nhìn trộm bé con nhà tôi không hả?】
【Hôm qua ăn cơm lúc sau khi Nha Nha khóc nhỉ, nghĩa là hôm qua Đỗ Vọng Tân đi theo ra ngoài đúng không?】
【Hình như thế, giữa chừng có nhờ ông chú kia để ý hộ một lúc, lúc ấy bé xinh đẹp đang ngồi với ai nhỉ.】
【Hôm qua vợ tôi ngồi cùng Hứa Tri Nam, giờ tự dưng nhắc ra làm gì? Má, đừng bảo là chuẩn bị nổi điên nhé?】
【Ngay từ lúc vào trông vẻ mặt của Đỗ Vọng Tân đã không ổn rồi, tôi còn tưởng các ông nhận ra rồi chứ.】
Nha Thấu ngạc nhiên, hỏi: "Hôm qua? Hôm qua anh nhìn em ăn cơm à?"
Đỗ Vọng Tân không trả lời, dù có đối diện với ánh mắt hắn thì Nha Thấu cũng không đoán được hắn đang nghĩ gì, Đỗ Vọng Tân lấy ra một đôi đũa khác, gắp miếng thịt lên.
"Há miệng."
...