Edit: Lune
"Em buồn ngủ quá, muốn về đi ngủ."
Lúc nói lời này, mấy ngón tay của cậu quíu vào với nhau, môi mím lại, mắt thì liếc sang một bên.
Thật ra cậu không thấy buồn ngủ lắm, đơn giản là vì cảm thấy bầu không khí hơi là lạ nên mới nói vậy thôi.
NPC đứng vây xung quanh, như bị thứ gì đó dọa nên không dám lại gần mà chỉ dám thì thầm to nhỏ ở xa.
Bọn họ có vẻ rất sợ Lâm Nam.
Tám cái xác người chơi bị dồn cùng lại một chỗ như để cảnh cáo ai, trên cửa sổ còn lưu lại dấu tay máu khi họ giãy giụa.
Ngay khi Nha Thấu nói xong câu này, một ông lão mặc đồ đen xách hai cái túi dứa màu vàng chống gậy xuất hiện, lão run rẩy bước từng bước tới trước cửa rồi chậm rãi đi vào trong.
Cửa chính với cửa sổ đều mở toang, lão ở bên trong cầm gậy chọc chọc vào mấy cái xác chết dưới đất, giày vải màu đen giẫm vào vũng máu lại như không hay biết.
Lão trông có vẻ rất ghét mấy mảnh thi thể này nhưng lại không thể không đến, miệng lẩm bẩm thứ tiếng địa phương mà Nha Thấu nghe không hiểu.
Xung quanh toàn ruộng đồng lẫn đất hoang, trời mùa Đông sáu giờ đã tối om, theo phán đoán sơ bộ thì nơi đây hẳn là một thôn làng nằm ở vùng trung nam bộ. Vấn đề tiếng địa phương thì đã được Hệ thống Chủ cài đặt sẵn để nhóm người chơi bọn họ có thể thuận lợi nhập vai rồi, lúc giao tiếp bình thường thì không thấy có vấn đề gì, thế mà lúc này Nha Thấu lại chỉ nghe rõ từng chữ ông lão nói thôi chứ hoàn toàn không hiểu gì.
Ông lão kia dùng gậy gạt một cái đầu lâu ra, do mắt kém nên phải gảy nó ra tới cửa, mượn ánh sáng bên ngoài mới nhìn rõ nó là cái gì được.
Sau đó lão giơ cao cái gậy trong tay lên, chọc mạnh vào hốc mắt của cái đầu lâu rồi nhấc nó vứt vào túi dứa một bên tay.
Cái túi dứa vốn có màu vàng chẳng mấy chốc đã thấm đẫm máu tươi ở đáy túi.
Lâm Nam đứng chắn trước mặt Nha Thấu, anh ngoái đầu nhìn qua sắc mặt dần tái nhợt của thiếu niên.
Tuy anh không nói gì nhưng chẳng hiểu sao Nha Thấu vẫn hiểu được ý anh muốn biểu đạt: Đừng nhìn nữa.
Cứ như phân loại rác vậy, đống tay chân cụt dưới đất được chia ra ném vào hai cái túi dứa khác nhau.
Xong xuôi ông lão mới bước ra ngoài, cả người nồng mùi máu.
Hai cái túi chứa đầy các mảnh thi thể của lão kéo lê trên mặt đất để lại vệt máu dài phía sau.
Nha Thấu che mũi mình lại, cảm giác dạ dày lại bắt đầu nôn nao.
Cậu nhận ra cái đầu lâu mà ông lão kia chọc lên đầu tiên.
Đó là người chơi luôn nói cười lớn tiếng trong lúc làm lễ chiều qua, giữa chừng còn bất cẩn làm ngã một đứa bé đang chạy nô đùa, bị mẹ của đứa bé kia mắng cho đỏ hết cả mặt, nhưng ngặt nỗi e dè đối phương là NPC nên không dám cãi lại, chỉ luôn miệng nói xin lỗi.
Nhưng dù thế thì hôm nay vẫn chết.
Anh ta đã kích hoạt điều kiện tử vong nào nhỉ? Nha Thấu nghĩ mãi không ra.
Lâm Nam trầm giọng nói: "Em về ngủ trước đi."
Nha Thấu níu tay anh lại: "Thế anh đi đâu?"
"Đi theo xem ông ta định làm gì."
Môi Nha Thấu mấp máy, vừa định nói mình cũng đi thì lại nghe thấy giọng nói có phần nghiêm khắc của Lâm Nam: "Nghe lời, về ngủ đi."
Giọng điệu quá mức quen thuộc, nghe như hai người đã quen biết nhau lâu lắm rồi.
Hứa Tri Nam cũng giương mắt, nói: "Khi nào có manh mối sẽ nói cho cậu biết."
Rõ ràng là hai người họ không cho cậu đi cùng, Nha Thấu bĩu môi, ấm ức "vâng" một tiếng.
"... Thôi được rồi."
...
Nếu vừa nãy Lâm Nam còn khá ôn hòa khi ở cùng thiếu niên thì bây giờ có thể nói là cực kỳ khó gần.
Sau khi bóng dáng thiếu niên khuất hẳn khỏi tầm mắt, Lâm Nam mới xoay người lại, nhấc chân đi về phía ông lão kia rời đi.
Hứa Tri Nam cũng đi theo phía sau, trông có vẻ rất ung dung, không biết đang nghĩ gì.
Trong phần cốt truyện mở đầu, hắn với Lâm Nam ở cùng một nhóm.
Bọn hắn không phải nhóm người chơi đầu tiên, ngày thứ hai mới tới thôn họ Đỗ, điều này có nghĩa là cốt truyện ban đầu của bọn hắn khác với nhóm đầu tiên.
Cốt truyện ban đầu của bọn hắn bắt đầu trên một xe khách rất bình thường, tuy chạy hơi chậm nhưng mọi thứ cũng coi như khá ổn.
Trong giai đoạn đầu, Lâm Nam không có biểu hiện gì khác thường cả, ngủ suốt trên xe.
Hoặc là nói trong giai đoạn đầu Hứa Tri Nam chưa từng chú ý tới anh ta.
Mãi tới khi đi được nửa đường, lúc sắp phải xuống xe để đổi chuyến thì gã đàn ông đội mũ vẫn luôn ngồi ở hàng cuối đột nhiên lao tới, có điều giữa chừng lại đổi hướng tấn công người khác.
Nếu không đổi hướng thì mục tiêu ban đầu của gã là Lâm Nam.
Hứa Tri Nam là người cuối cùng xuống xe, trước khi xuống hắn có quay đầu nhìn qua tình hình trong xe, thấy vẻ mặt ai cũng tỏ ra kinh hãi.
Chiếc xe dừng trước bọn hắn thì đầy tiếng gào thét chói tai, còn xe của bọn hắn thì chẳng có bất cứ tiếng gì cả, chỉ toàn những gương mặt không biết trông thấy cái gì mà lộ vẻ kinh hoàng tột độ.
Đúng là Lâm Nam không làm gì hết, dù là trên xe khách đường dài hay trên xe taxi cũng không một biểu cảm khác thường.
Bọt máu bắn tung tóe trong xe taxi, hộp sọ ven đường, hay kể cả sự dị thường trên con đường nhỏ dẫn vào thôn cũng thế, dường như chẳng có gì có thể thu hút được sự chú ý của anh ta.
Quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không giống một người chơi bình thường.
Quan trọng hơn nữa là anh ta không mở livestream.
Có mục đích rất rõ ràng, anh ta đến vì điều gì đó.
Ngay vừa rồi, Hứa Tri Nam đã xác định được mục đích của anh ta là Nha Thấu.
Hứa Tri Nam kẹp điếu thuốc đưa lên, tay còn lại bật lửa, đôi mắt màu ngọc lam lúc này trông hệt như mắt rắn đang trườn trong bụi cỏ, động vật máu lạnh không chút cảm xúc chập trùng, chỉ có quan sát và đánh giá.
Hắn tắt livestream: "Lâm Nam."
Lâm Nam dừng bước, ngoái đầu lại nhìn, trong ánh sáng ngược, đôi mắt anh thoáng ánh lên màu lam.
Hứa Tri Nam bỏ điếu thuốc xuống, giương mắt hỏi:
"Rốt cuộc anh là ai?"
...
Nha Thấu mải nghĩ đến tám người chơi đã chết kia, lúc về tới nhà mới nhớ ra tường trong phòng ngủ của mình đêm qua mới bị đục cái lỗ to đùng, còn cả con ma không biết tên kia nữa.
Cậu nấn ná ở cửa không dám đi vào, đoạn hỏi 001: "Nó còn ở bên trong không?"
001 kiểm tra một lượt:【Không đâu, vào đi.】
Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh nắng ấm áp.
Dường như chỉ có hôm bà Đỗ mất là trời đổ mưa to thôi, còn thời tiết sau đó đều rất đẹp.
Nha Thấu mím môi, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Nguyên ngày nay cậu chưa về lại đây, Nha Thấu đi kiểm tra cái lỗ trong phòng ngủ của mình trước.
Bức tường nguyên vẹn không có bất cứ dấu vết nào khác lạ, như thể mọi chuyện trước đó chỉ là ảo giác của cậu thôi vậy.
Nha Thấu khựng lại, không biết nên dùng cách gì để giải thích tất cả chuyện này nữa, cuối cùng chỉ có thể hỏi một câu: "... Chỗ này an toàn không?"
【Ban ngày thì an toàn.】
Thôn họ Đỗ đêm nặng âm khí, ma quỷ lại e ngại ánh nắng, cho nên buổi tối mới là thời gian thích hợp để chúng hoạt động.
001:【Buổi tối ngài có thể đến tìm Đỗ Nguyên Tu, tiện thể làm nhiệm vụ luôn.】
【Nhiệm vụ cá nhân 1: Trước khi "Đêm đó" đến, cố gắng tìm được người bảo vệ mình.】, đến giờ cậu vẫn chưa làm xong nhiệm vụ này.
"Ừm ừm." Cậu còn muốn cầm quần áo của mình về nữa.
Ngoài nhiệm vụ cá nhân 1 này ra thì còn phần "Hoàn thiện thiết lập nhân vật" trong nhiệm vụ chính.
Thiết lập nhân vật hiện giờ của cậu là "Góa phụ xinh đẹp vì muốn tìm kiếm sự che chở nên chủ động quyến rũ người khác, đang trong quá trình chọn lựa đối tượng", không đề cập gì đến tính cách, cuộc đời cũng không luôn, cứ như là tiện tay thêm vào, dán một cái nhãn lên người cậu thôi ấy.
Hầu hết người chơi sau khi vào phó bản sẽ bị đổi thành họ Đỗ, ví dụ như Hứa Tri Nam đổi thành Đỗ Tri Nam, hoặc như An Vận Thông đổi thành Đỗ Vận Thông.
Còn kiểu không bị đổi thì giống như Lâm Nam vốn không phải người của thôn họ Đỗ.
Hoặc như Nha Thấu.
Trong phó bản này cậu là vợ Đỗ Tương Ngô cưới khi còn sống, là ở bên ngoài gả tới cho nên không sửa họ.
Ở bên ngoài là người thế nào, hay "Nha Thấu" quen biết những ai, cậu không có thông tin cặn kẽ, cũng chẳng có cách nào kiểm chứng được.
Ngoài những điều đó thì chỉ còn việc "Nha Thấu" đã làm những gì sau khi được gả vào thôn.
Lần trước xem qua căn nhà là vào nửa đêm, hơn nữa còn hơi vội, giờ đang nắng đẹp nên Nha Thấu quyết định đi xem toàn bộ căn nhà kỹ lưỡng một lượt.
Củi trong bếp bị ướt, nguyên một đống đều không dùng được, trên bếp thì coi như khá sạch sẽ.
Có hai phòng ngủ, một là của cậu, còn một là của Đỗ Tương Ngô.
Trong phòng ngủ của Đỗ Tương Ngô không có gì cả, trong tủ cũng chỉ treo lác đác mấy bộ quần áo, còn đâu thì chắc là mang đi đốt hết rồi.
Phía trước là phòng khách với phòng chứa đồ, trong phòng chứa đồ để đủ các loại công cụ làm nông như liềm hay xẻng gì đó.
Phủ đầy bụi, ngoài kính còn tạm xem là khá sạch sẽ ra thì những thứ khác dường như đã lâu lắm rồi không có ai đụng vào.
Sau khi xem xét cẩn thận xong, Nha Thấu ngồi xổm trong phòng mình, nhìn đống quần áo mà nhíu mày.
Quần áo đều rất mới, bên ngoài lại không ai dọn dẹp.
Củi dưới đáy trong bếp đã bị ẩm hết, loại củi này căn bản không thể nhóm lửa được, đây là điều mà cậu vẫn luôn thắc mắc.
Bởi vì ở thôn họ Đỗ nấu ăn với đun nước đều phải dùng củi, mà Đỗ Tương Ngô đã qua đời hơn nửa năm rồi, vậy thì trong suốt khoảng thời gian đó "Nha Thấu" rốt cuộc đã sống thế nào?
Nha Thấu đứng dậy, đi ra ngoài phòng khách, sờ lớp bụi trên ngăn tủ.
Trong nhà không có vết tích sinh sống, trong tủ quần áo lại treo toàn quần áo mới tinh, như thể "Nha Thấu" chưa từng sống ở đây vậy.
Hoặc là "Nha Thấu" lười biếng nên mới không chịu dọn dẹp nhà cửa.
Nha Thấu khẽ xoa ngón trỏ với ngón cái, lúc đối diện với đôi mắt của Đỗ Tương Ngô trong di ảnh thì ngẩn ra.
Đỗ Vọng Tân tiết lộ rất nhiều thông tin, hắn có thể đoán chính xác ra khu Chinh phục Tình Yêu thì hẳn là đã từng có liên hệ với bọn họ.
Nếu Đỗ Tương Ngô thực sự thích một NPC bên ấy, vậy hắn cưới cậu làm gì? Chẳng lẽ vì trông giống nhau?
Nếu giọng nói mà cậu nghe thấy đêm trước là của Đỗ Tương Ngô, vậy câu "Em lấy đâu ra vợ" của hắn có ý gì?
Thông tin quá nhiều, chỉ dựa vào một mình Nha Thấu thì không thể gỡ rối được, hơn nữa đêm qua còn thức trắng nên giờ Nha Thấu uể oải cực kỳ.
【Đi tắm rồi đi ngủ đi.】Hệ thống Tình Yêu nói.
Nha Thấu rưng rưng nước mắt: "Ừm."
...
Củi lấy bên chỗ Đỗ Nguyên Tu vẫn còn dư nhiều, thoải mái đun nước nóng.
Chuyện xảy ra trong phòng tắm lần trước không tốt đẹp gì, Nha Thấu đứng ngoài cửa mãi không dám vào, mãi đến khi 001 và Hệ thống Tình Yêu đều xác nhận bên trong không có vấn đề gì thì cậu mới chần chờ nhích lại gần cửa.
Nghiêng người nhìn vào, xác định không có gì khác thường mới vào trong.
Mặc dù vào rồi nhưng Nha Thấu không muốn rửa ráy trong đây nên định lấy khăn xong thì ra ngoài luôn.
Nhưng khi thấy giá treo thì cậu lập tức sững sờ tại chỗ.
Hôm qua cậu đã giặt sạch ba cái khăn, vắt khô rồi treo lên giá, thế mà giờ trên giá không còn cái khăn nào cả.
Sau thoáng ngẩn ngơ, cảm giác ớn lạnh xông thẳng lên, mặt hết đỏ lại trắng, Nha Thấu cắn môi không nói gì.
Có người vào nhà cậu, đã vậy còn lấy hết khăn đi nữa.
【Khăn bị chôm hết rồi à? Chôm làm gì? Phắc, biến thái thật. Không để lại cho Nha Nha cái nào luôn?】
【Lấy một cái là lấy, lấy hai cái cũng là lấy, đằng nào cũng bị phát hiện, lấy thêm thì làm sao? Anh giai trộm khăn ơi, em muốn thương lượng với anh tí, cho em một cái khăn đi, anh muốn cái gì em cũng đổi cho.】
【Lau mặt lau chân lau cả bé ciu của Nha Nha còn có... không nói, ông ăn trộm biến thái thật đấy.】
May mà hôm kia lúc tắm Nha Thấu đã tắt bỏ livestream, nếu không để bọn họ biết có người lén nhìn trộm bên ngoài, còn thấy rõ cảnh thiếu niên đang mặc quần từ phía sau mồn một thì lại loạn cả lên cho xem.
Nha Thấu tức đến mức mặt đỏ bừng, đôi mắt lam đầy xấu hổ lẫn tức giận, trừng mắt nhìn khe hở giữa mấy tấm ván gỗ như thể chỗ đó chính là nơi kẻ hôm kia đã nhìn trộm mình rồi làm mấy chuyện kia vậy, nhìn như muốn thùng chỗ đó luôn.
"Vô liêm sỉ!"
Cậu gần như đã xác nhận đó là ai rồi.
Cửa chính vẫn cài then, ổ khóa không có dấu hiệu bị phá hỏng, vậy thì rất có khả năng là kẻ kia đã nhảy từ bên ngoài tường rào bao quanh sân vào.
Đây chính là điểm không tốt, tường xây không cao lắm, nếu đàn ông trưởng thành muốn trèo vào thì cũng không phải là không có cách.
Chỉ trộm khăn của cậu, những thứ khác đều không động đến, cho nên không phải đến để trộm tài sản.
Nha Thấu chỉ có thể nghĩ đến gã đàn ông rình mò ngoài tấm ván gỗ kia, ngoài kẻ đó ra thì làm gì còn ai biến thái như thế.
001 nhanh chóng tiếp một câu:【Còn Đỗ Nguyên Tu nữa.】
"..."
Nha Thấu tức ơi là tức, hơn nữa còn thấy sợ vì dây phải biến thái.
Mặt cậu đỏ ửng, chóp mũi nhỏ nhắn tròn tròn hơi hếch lên cũng đỏ nốt, bàn tay nắm chặt hận không thể đấm cho tên trộm khăn hai đấm.
Lần đầu tiên nhìn trộm cậu tắm rửa, lần thứ hai thì sao? Hoặc là sau lần thứ hai thì sao?
Nha Thấu không dám nghĩ tiếp, cố dằn nỗi xấu hổ lẫn bối rối xuống mà nhăn nhó khóa kỹ cửa phòng tắm lại, lòng bỗng nảy sinh ý nghĩ muốn bỏ chạy.
Đợi nước sôi rồi Nha Thấu mới xách ấm nước vào phòng ngủ của Đỗ Tương Ngô.
Bảo cậu ở trong căn phòng trước đó á, kể cả bây giờ có an toàn thì cậu cũng không dám ở, cậu ôm hết chăn với gối mang sang, trải xong xuôi mới chuẩn bị rửa ráy.
Khăn còn lại ba cái, nếu bị trộm nữa thì đúng là không còn gì mà dùng.
Lần này Nha Thấu không dám cởi hết quần áo ra, cậu chỉ kéo quần xuống chút xíu, vừa rửa ráy vừa để ý xung quanh, xong cái thì chạy về giường ngay.
Phòng livestream bị cậu tắt lúc nãy, lúc mở lại thì thấy đang cãi nhau um lên, bão bình luận lướt vùn vụt trước mặt.
Nha Thấu đọc một lúc mới hiểu họ đang cãi nhau vì chuyện gì.
Do ban nãy cậu phản ứng kịch liệt quá, lại liên tưởng đến việc tắt livestream lúc tắm hôm trước nên vài người thông minh đã lờ mờ đoán ra được điều gì.
Nhưng một nhóm khác lại kiên quyết cho rằng không có.
Hai quan điểm trái ngược hoàn toàn khiến hai bên cãi nhau kịch liệt.
【Chắc chắn hôm trước vợ gặp phải chuyện gì rồi, phắc, đừng bảo là có kẻ nào làm gì vợ ông rồi đấy nhé?】
【Lầu trên nghĩ tích cực chút đi, bé con nhà tôi không sao cả ok?】
【Thế sao vợ lại phản ứng mạnh thế, tôi cảm thấy vợ biết chắc cái gì rồi, không thì chẳng tức giận vậy đâu!】
Khán giả trong khu Trốn thoát Kinh Hoàng chưa bao giờ hiền, cùng lắm chỉ nhẹ nhàng với streamer mình yêu thích chút thôi, chứ còn những lúc khác thì toàn chửi nhau túi bụi, chủ yếu là không ai ưa ai hết.
Nha Thấu không hiểu cái này có gì đáng để cãi nhau, cậu lúng túng nắm chặt chăn, lặng lẽ ẩn livestream đi rồi chui vào trong chăn.
Giờ cậu cũng chẳng đáp lại được, mà dù có đáp thì biết nói gì?
Trong chăn như vẫn còn thoảng hương thơm nhè nhẹ, một bên má thiếu niên đè lên gối, cơn buồn ngủ ùa tới, giọng lúc nói chuyện nghe dinh dính như đang làm nũng.
"001, khi nào có nguy hiểm nhớ gọi ta đó."
...
Ánh nắng rực rỡ, trong sân yên tĩnh, mãi tới khi có tiếng vật nặng rơi xuống phá vỡ sự yên tĩnh ấy.
Đôi ủng giẫm trên mặt đất bước từng bước về phía gian sau.
Hắn đi thẳng về phía phòng ngủ của Nha Thấu như đã điều tra kỹ càng trước đi đến, tiếng ủng đạp trên nền đất ẩm cũng không lớn.
Nhìn qua cửa sổ trong chốc lát, sau khi xác định thiếu niên không có trong phòng này thì khựng lại, sau đó mới chần chờ chuyển sang phòng bên cạnh.
Từ cửa sổ nhìn vào có thể thấy trong chăn nhấp nhô, Nha Thấu nằm gọn trong chăn, cả khuôn mặt gần như bị chăn che khuất, chỉ có thể thấy cái trán trắng nõn cùng hàng mi dày cong vút.
Ánh mắt tối xuống, hắn thử mở cửa nhưng lại phát hiện đã bị khóa trái.
-- Có lẽ là thiếu niên đã phát hiện ra sự tồn tại của hắn, hoặc cũng có thể là không, nhưng để đề phòng nên mới dùng cách này ngăn hắn tiếp cận.
Quả nhiên là việc trộm khăn đã đủ khiến thiếu niên sinh lòng cảnh giác.
Hắn duỗi tay đẩy cửa mấy lần, không đẩy được nên đành quay lại bên cửa sổ: "Nha Nha thông minh quá."
Thiếu niên trong phòng khẽ cựa mình, bỗng hừ một tiếng, không biết lẩm bẩm cái gì mà đạp tung chăn ra.
Cậu xoay người để lộ phần lưng.
Dù đã bị quần áo che kín nhưng vẫn có thể tưởng tượng được làn da bên dưới mềm mại trơn mịn thế nào.
Hai hõm eo nhỏ bị che khuất, ngón tay cái ấn phía trên, bốn ngón tay còn lại bao lấy phần thịt mềm bên dưới, mỗi khi cử động lại thấy nó khẽ gợn như sóng.
Hắn liếm môi, thở dốc một hơi.
Dục vọng lẫn sự hưng phấn cực độ không ngừng va chạm gần như muốn phá vỡ hàng rào, xông về phía con cừu nhỏ đang kêu.
Nhưng giây tiếp theo lại dừng lại.
Bên trong áo ngủ thoáng nhấp nhô, mơ hồ có thể thấy được hình dáng một bàn tay to lớn men theo đường cong thắt lưng trượt vào trong chăn rồi dừng ở eo thiếu niên.
Không, phải là từ dưới hông trượt lên cố tình cho hắn nhìn mới phải. Sau khi đạt được mục đích rồi thì giữ nguyên ở vòng eo thon mềm mại ấy.
Có lẽ là thiếu niên thấy hơi lạnh nên giãy giụa, sau đó được vỗ lưng vài cái lại mơ màng ngủ tiếp.
Mọi động tác như thể khiêu khích con sói đói đang rình rập con cừu ngoài kia, cũng hệt như tuyên bố chủ quyền.
Mà trong phòng thì chẳng có gì.
"Mẹ tên điên này."
...
Trong bóng tối như có ai đó nằm phía sau cậu, lưng cậu dán vào ngực người nọ, còn có thứ gì đó lạnh lẽo kề giữa hai chân nữa.
Hắn chẳng làm gì, chỉ đơn thuần ôm cậu ngủ, thỉnh thoảng không nhịn được thì sờ eo cậu, lại khiến thiếu niên giãy giụa mạnh hơn.
"Lạnh..."
Nha Thấu cảm giác như bị con chó bự ôm rồi không ngừng dụi dụi, hơi lạnh phả bên tai, vành tai mẫn cảm run rẩy.
Cậu kêu mấy tiếng lạnh thì khí lạnh kia mới miễn cưỡng rời đi.
Cụ thể lúc nào thì không rõ, khi Nha Thấu tỉnh lại thì đã gần chiều rồi, cậu uể oải chống người ngồi dậy, thấy eo hơi đau.
Còn 001 thì sầm mặt ngồi trong biển ý thức, trông có cảm giác như đang tự trách vậy.
Nha Thấu vén vạt áo ngủ lên.
Hai bên eo trắng mềm có dấu ngón tay nhạt, giống như bị tay ai bóp lấy rồi giày vò một hồi vậy. Quả thực rất nhạt, chẳng qua là do da trắng quá nên mới thấy thôi.
Nha Thấu còn đang lơ mơ, đầu óc chưa kịp phản ứng, một tay vén áo, một tay chống sau lưng, ngơ ngác nhìn chỗ đó.
"Ai nghịch ta thế?"
Hệ thống Tình Yêu:【...】
001:【...?】
Hệ thống Tình Yêu nhẫn nại:【Một con ma háo sắc.】
"Hỏ?" Nha Thấu ngơ ngác.
【Ngài kéo áo xuống trước đi đã.】
Nha Thấu chậm chạp "à à" hai tiếng, kéo áo xuống rồi ngồi xếp bằng trên giường.
Cậu mặc mỗi cái áo nên chưa được bao lâu đã bị lạnh rùng cả mình, ban nãy mới ngủ dậy nên đầu còn hơi đơ chứ giờ thì hoàn toàn tỉnh táo rồi.
001 trầm giọng:【Ký chủ, tôi có gọi ngài nhưng ngài không tỉnh.】
Mặt Nha Thấu hết đỏ lại trắng, cậu chui vào trong chăn kiểm tra chỗ khác xem, xác định chỉ có eo với tai thì không biết nên thở phào hay căng thẳng nữa.
Có ma vào nhà cậu.
【Còn là ma háo sắc.】Hệ thống Tình Yêu lặp lại, giọng không cảm xúc:【Không chỉ ma mà còn có cả người lẻn vào.】
Nha Thấu lập tức ngẩng đầu, da nổi gai ốc: "Khi nào?"
【Lúc ngài ngủ, gọi ngài mãi mà ngài không tỉnh.】
Mà lúc đó thiếu niên không tỉnh vẫn tốt hơn, chứ mở mắt ra mà thấy có người đứng lù lù ngoài cửa sổ thì chắc sợ chết khiếp.
Sắc mặt 001 nhăn nhó:【Cái phó bản này nhiều biến thái thật đấy.】
Nha Thấu run rẩy: "Vậy giờ bọn hắn còn ở đây không?"
【Cả hai đều không.】
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Nha Thấu khựng lại rồi hỏi câu cuối cùng: "Con ma kia... là Đỗ Tương Ngô à?"
【... Đúng vậy.】
【Chồng trước đã chết của ngài.】
Nha Thấu: QAQ
...
Nha Thấu khoác áo bông ra mở cửa, mở ra thì thấy Đỗ Vọng Tân đứng bên ngoài.
Trong tay hắn còn xách theo hộp giữ nhiệt, thấy Nha Thấu vội ra mở cửa thì thoáng ngẩn người.
Tóc tai rối bù, còn vểnh lung tung.
Vẻ mặt khi thấy mình hơi sững sờ, đôi mắt màu lam càng xinh đẹp hơn dưới nắng.
Gương mặt diễm lệ ngoan ngoãn ngẩng lên nhìn hắn. Trên người chỉ khoác hờ áo bông, nút áo ngủ trên cùng bung ra, xương quai xanh tinh tế, ngay hõm xương quai xanh còn có một nốt ruồi nho nhỏ.
Đỗ Vọng Tân đã quen với hình ảnh Nha Thấu lúc nào cũng ăn mặc kín đáo cẩn thận rồi, giờ lại bất ngờ xông vào tầm mắt hắn với dáng vẻ mềm mại, ánh mắt còn nhìn dán vào hắn nữa chứ, làm hắn không sao dời mắt nổi.
Nha Thấu toan đóng cửa thì bị Đỗ Vọng Tân đưa một tay qua chặn lại.
"Anh đến làm gì?"
Còn hung dữ nữa kìa, Đỗ Vọng Tân bước lên một bước, bàn tay duỗi ra chặn mép cửa thôi chứ không làm gì khác, thế mà Nha Thấu đẩy mãi không nổi.
Đỗ Vọng Tân cười khẽ một tiếng.
"Chẳng phải em nói anh đến nhà em cũng được à?"