Vì Trượt Tay Nên Quay Vào Buff Nhan Sắc

Chương 154: Đỗ Nguyên Tu đến



Edit: Lune

Đỗ Bạc Xuyên đứng bên ngoài gõ cửa, Nha Thấu lấy đầu gối đẩy tay Đỗ Vọng Tân ra hiệu cho hắn đi trốn đi, thấy hắn không chịu nhúc nhích thì bắt đầu sốt ruột.

Nước mắt vẫn còn dính vệt trên mặt, đuôi mắt đỏ bừng, nhỏ giọng thúc giục hắn mau trốn đi.

Đã thế còn sợ người bên ngoài phát hiện nên giọng nhỏ xíu.

Cứ như yêu đương vụng trộm vậy.

Vẻ mặt Đỗ Vọng Tân hơi kỳ quái: "Sao anh phải trốn?"

Cửa thì đóng, cô nam quả nam ở chung một phòng, còn có thể vì nguyên nhân gì được?

Huống chi Đỗ Bạc Xuyên còn có mặt trong danh sách dự bị, nếu Đỗ Nguyên Tu vượt ngoài tầm kiểm soát thì Đỗ Bạc Xuyên chính là mục tiêu kế tiếp của cậu.

Nha Thấu không muốn để lại ấn tượng xấu với hắn.

Một chốc một lát không giải thích rõ ràng được, cậu đành duỗi tay đẩy vai Đỗ Vọng Tân, hạ giọng thương lượng với hắn: "Anh cứ trốn trước đi được không? Lúc nữa em giải thích với anh."

Giọng vừa mềm vừa gấp gáp, bị ép thêm tí nữa khéo lại khóc cũng nên, Đỗ Vọng Tân đứng dậy, hỏi: "Trốn vào đâu?"

Cũng may là Đỗ Vọng Tân, nếu đổi thành Đỗ Nguyên Tu thì e là không chịu đồng ý nhanh như vậy đâu.

Nha Thấu chỉ ra phía sau: "Anh trốn ra sau đi."

Nhìn thoáng qua cánh cửa đang mở, Đỗ Vọng Tân khẽ "ừ" một tiếng rồi đi về phía sau.

Sau khi thấy Đỗ Vọng Tân biến mất khỏi phòng khách, Nha Thấu mới thở phào nhẹ nhõm, cậu xoa hai má cố bày ra biểu cảm bình thường rồi mới đi tới cửa rút then cài ra.

Tiếp theo, chỉ cần không để Đỗ Bạc Xuyên đi ra phía sau là được.

...

Đỗ Bạc Xuyên đứng ngoài chờ một lúc mới thấy thiếu niên ra mở cửa.

Ngay lúc mở cửa, ánh nắng bên ngoài lập tức ùa vào căn phòng vốn hơi âm u.

Nơi đây là nhà của Đỗ Tương Ngô, bên trong cất giấu người vợ hắn cưới lúc sinh thời.

Trong ấn tượng của Đỗ Bạc Xuyên, thiếu niên ấy xinh đẹp vô cùng, lúc ánh nắng rơi trên người cậu giống như được dát thêm lớp viền vàng.

Nha Thấu trông thấy Đỗ Bạc Xuyên thì giả vờ ngạc nhiên nói: "Đỗ Bạc Xuyên?"

Đỗ Bạc Xuyên hoàn hồn: "Ừm."

"Anh có chuyện gì..."

Bé xinh đẹp trước mặt hắn mắt đỏ hoe, khóe mắt còn ươn ướt, trông như mới khóc qua vậy, Đỗ Bạc Xuyên sững sờ, ngắt lời cậu:

"Xảy ra chuyện gì rồi?"

Hắn trầm giọng hỏi: "Có ai bắt nạt em à?"

Thấy ánh mắt hắn cứ dán vào mặt mình, lại nhớ đến hồi nãy mình giả vờ khóc để moi manh mối, cậu lập tức hiểu ra hắn đang nói cái gì, chẳng biết sao Nha Thấu lại thấy hơi chột dạ: "... Không có ai bắt nạt em cả."

"Thế sao em lại khóc?"

Lúc nói lời này, mắt Đỗ Bạc Xuyên vẫn nhìn Nha Thấu chằm chằm không chớp mắt.

Lông mi ướt nhẹp dính lại với nhau, chắc là mới khóc vì mí mắt chưa thấy sưng.

Môi rất đỏ, nhưng may mà không có chỗ nào bị rách hết.

Hẳn là không ai làm gì ở đó.

Trong phút chốc Nha Thấu không nghĩ ra được lý do nào hợp lý để giải thích vì sao mình lại khóc, đoạn mím môi hỏi: "Anh quan tâm sao em lại khóc lắm à?"

Đỗ Bạc Xuyên nhìn cái miệng nhỏ xinh mở ra rồi lại khép vào lẩm bẩm nói tiếp:

"Nếu em nói với anh là ai bắt nạt em thì anh sẽ đánh người đó giúp em à?"

Nói xong, Nha Thấu còn nhích lại cửa, trông vừa bất lực lại vừa tủi thân, thấy Đỗ Bạc Xuyên vẫn nhìn mình chằm chằm thì cũng hơi căng thẳng.

"Ừ."

Đỗ Bạc Xuyên lên tiếng: "Anh sẽ."

Câu trả lời hoàn toàn ngoài dự đoán.

"... Ồ."

Nha Thấu cảm giác bầu không khí bỗng dưng hơi ngượng, Đỗ Bạc Xuyên lúc này hơi khác với lần đầu gặp, cậu không biết nói gì nữa bèn lúng túng sờ má, gượng gạo chuyển chủ đề.

"Anh đến tìm em có chuyện gì à?"

Bấy giờ Đỗ Bạc Xuyên mới nhớ ra: "Chiều nay tất cả đến linh đường quỳ lạy, sau đấy em phải đi thu thập quần áo bà Đỗ từng mặc khi còn sống."

Nha Thấu chỉ mình, thắc mắc hỏi: "Chỉ mình em thôi à?"

"Không." Đỗ Bạc Xuyên tạm ngừng: "Anh vào uống cốc nước được không? Anh mới chạy từ bên nhà tang lễ qua."

Nhà tang lễ cách đây rất xa, hôm nay trời lại nắng nên dễ khát nước là bình thường.

Hơn nữa hắn còn có lòng đến báo cho cậu chuyện này nên không có lý do nào để từ chối cả.

Nha Thấu chỉ mong Đỗ Vọng Tân yên phận một chút, đừng có phát ra tiếng động gì.

"Vậy anh vào đi."

...

Nha Thấu chỉ khoác một cái áo bông, chân hơi lạnh, lúc đi lấy nước cho Đỗ Bạc Xuyên mới nhớ ra Đỗ Vọng Tân vẫn chưa mang cái hộp giữ nhiệt đi.

Cậu xoay người lại, quả nhiên trông thấy Đỗ Bạc Xuyên nhìn cái hộp giữ nhiệt chằm chằm, tay cầm cốc nước thoáng cứng đờ.

Không rõ trong thôn có nhiều người có hộp giữ nhiệt hay không nên cũng không biết Đỗ Bạc Xuyên có liên tưởng được đến Đỗ Vọng Tân không nữa.

Đỗ Bạc Xuyên thấy Nha Thấu quay lại thì hỏi: "Có ai mang cơm cho em à?"

Hắn xách hộp giữ nhiệt lên: "Cái hộp này không phải của em."

Nha Thấu đặt cốc nước xuống trước mặt hắn, hơi ngạc nhiên hỏi lại: "Sao anh biết không phải của em?"

"Hồi Tương Ngô còn sống, anh có tới mấy lần."

Tới mấy lần... Nha Thấu nhanh chóng bắt được điểm mấu chốt.

Đêm mưa hôm ấy, lần đầu tiên gặp Đỗ Bạc Xuyên hắn cũng lập tức nhận ra cậu ngay, cho nên Đỗ Bạc Xuyên là người có quen biết với "Nha Thấu", ít nhất là hơn Đỗ Vọng Tân.

Nha Thấu: "Biết đâu em tự mua thì sao?"

"Nửa năm qua em chưa từng ra khỏi thôn, cũng không có người bạn nào cả, cho nên không có khả năng là em tự mua."

Đỗ Bạc Xuyên dừng lại, lúc mở miệng lần nữa thì đổi chủ đề: "Là chủ nhân của cái hộp giữ nhiệt này bắt nạt em à?"

Nha Thấu còn chưa kịp ghi lại thông tin thì nghe thấy câu này của Đỗ Bạc Xuyên.

Hắn đoán cũng khá chuẩn, người bắt nạt cậu bây giờ đang ở sân sau.

Nha Thấu vô thức liếc về về phía cửa sau đang mở, chỗ đó nối liền gian trước với sân sau, nhưng không ngờ lại thấy Đỗ Vọng Tân đang đứng dựa ở đó.

Nha Thấu: !!

Cậu hoảng hốt hỏi trong biển ý thức: "Sao Đỗ Vọng Tân lại ra!"

001:【... Vấn đề này uyên thâm quá, tạm thời tôi chưa trả lời được.】

【Nhưng tôi có thể khẳng định một điều, để hai tên này đụng mặt thì kết quả sẽ không tốt lắm đâu.】

Nha Thấu: QAQ

Đỗ Bạc Xuyên quay lưng về phía Đỗ Vọng Tân, lúc này đang trầm giọng nói gì đó, hoặc là đang chờ Nha Thấu trả lời, nhưng Nha Thấu đang hoảng quá nên căn bản chẳng nghe lọt chữ nào.

Đỗ Bạc Xuyên chỉ cần quay người lại là có thể trông thấy Đỗ Vọng Tân đứng phía sau.

Ban đầu Đỗ Vọng Tân chỉ tựa vào khung cửa thôi, thấy thiếu niên hốt hoảng nhìn mình còn cố tình nhô người ra thêm tí nữa, chẳng có vẻ gì là sợ bị phát hiện cả.

【Đỗ Vọng Tân, anh ra đánh một trận với Đỗ Bạc Xuyên đi, cảm ơn.】

【Tình huống gay cấn gì thế này he he, trông vợ lo lắng chưa kìa.】

【Cái tình tiết chồng hai đến xong kêu chồng cả đi trốn, chồng cả không vui cứ lượn lờ thử thách ranh giới bị phát hiện thế này nó drama gì đâu, ha ha ha ha, đúng là Nha Nha có khác.】

【Hai người trên danh sách có mặt rồi, mấy ông nói xem có khi nào người còn lại kia cũng đến nốt không?】

Cảm giác nóng ran từ đầu ngón chân xộc thẳng lên não, Nha Thấu cảm giác mình sắp nổ tung tới nơi rồi, nhịp tim cũng đập nhanh hơn trước nhiều.

Cậu không ngừng ra hiệu bằng ánh mắt cho Đỗ Vọng Tân mau trốn đi, vì gấp gáp quá nên khiến Đỗ Bạc Xuyên chú ý: "Sao thế?"

Nha Thấu xua tay: "Không có gì."

"Sau lưng anh có gì à?"

Nha Thấu: !

"Không..."

Cậu còn chưa kịp ngăn thì Đỗ Bạc Xuyên đã quay đầu lại nhìn!

May quá, ở cửa không có gì hết.

——Trước khi hắn quay đầu lại thì Đỗ Vọng Tân đã về chỗ cũ rồi.

Tí nữa thì hai người đụng mặt nhau.

Nha Thấu căng thẳng đến mức không thở nổi, suýt thì ngạt chết, cậu vội vàng điều chỉnh lại trạng thái, nhanh chóng đánh lạc hướng của Đỗ Bạc Xuyên trước khi hắn phát hiện ra điều bất thường.

"Đỗ Bạc Xuyên."

Giọng mềm nhũn, nghe kỹ còn thấy hơi run vì sợ.

"Anh vẫn chưa nói ngoài em ra thì còn ai nữa."

Đỗ Bạc Xuyên quay đầu lại: "Còn có chị dâu họ của em, con dâu của bà Đỗ, cụ thể thì anh không rõ lắm."

Nha Thấu nghĩ đến mối quan hệ phức tạp trong thôn họ Đỗ, đoạn do dự hỏi: "Không có con trai à?"

"Không."

Nha Thấu ngẩn ra: "Vậy em thì sao?"

"Em là người duy nhất."

...

Thôn họ Đỗ có rất nhiều quy tắc bất thành văn.

Người chết là nam thì việc thu thập quần áo sẽ được giao cho con trai, cháu trai hoặc cha, ông nội. Còn nếu là nữ thì sẽ được giao cho con dâu, con gái hoặc cháu dâu.

Lẽ ra không nên gọi Nha Thấu đâu nhưng thân phận của cậu lại khá đặc biệt.

—— Cậu là vợ của Đỗ Tương Ngô, nhưng cậu lại là con trai.

Ông chú suy nghĩ mãi, sau cùng cảm thấy không thể thay đổi quy tắc được nên đành để "cháu dâu" Nha Thấu cũng đi cùng.

Nghe Đỗ Bạc Xuyên nói, Nha Thấu càng lúc càng im lặng, cuối cùng chỉ thốt ra:

"... Vậy được rồi."

Biết đâu qua đó còn tìm được manh mối, Nha Thấu nghĩ..

Đỗ Bạc Xuyên: "Cần anh chờ em không?" Hắn giải thích: "Cùng tới nhà tang lễ ấy."

Cậu cũng muốn đi cùng lắm nhưng đằng sau còn có Đỗ Vọng Tân nữa kìa.

Nha Thấu cố làm cho giọng mình nghe bình thường chút, uyển chuyển từ chối: "Không cần đâu, em còn chưa thay quần áo."

Giờ cậu vẫn mặc đồ ngủ, chân còn hơi lạnh.

Nha Thấu cảm giác mình vừa nói xong thì loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài thì phải.

001 nhanh chóng nói:【Đỗ Nguyên Tu đến.】

Nha Thấu: ?

Nha Thấu bị câu nói của 001 làm cho sốc đứng hình, cậu nhìn thoáng qua Đỗ Bạc Xuyên rồi lại liếc mắt nhìn ngoài cửa, tự hỏi có ai đang chơi mình hay không chứ sao cuộc sống của cậu lại như phim thế này.

Đỗ Nguyên Tu rất khó đối phó, với tính cách của hắn, không cần biết vì lý do gì, hắn mà thấy trong nhà cậu có người đàn ông khác thì kiểu gì cũng sẽ không để yên.

Tiếng bước chân như giẫm trên trái tim cậu, Nha Thấu đột nhiên đứng bật dậy, nói nhanh: "Đỗ Bạc Xuyên, anh trốn trước đi!"

"... À được."

Đỗ Bạc Xuyên không hiểu tại sao mình lại phải trốn, nhưng vẫn đứng dậy để Nha Thấu kéo ra cửa sau.

Sau khi kéo hắn ra sân sau, Nha Thấu mới nhớ ra điều mình quên béng mất.

Không thấy bóng dáng Đỗ Vọng Tân ở sân sau, không biết hắn đang trốn trong phòng nào khiến Nha Thấu cũng không biết nên cho Đỗ Bạc Xuyên trốn vào đâu nữa.

Giờ không khác gì mở túi mù, cậu không biết liệu sau cánh cửa mình sắp đẩy ra có đụng ngay mặt Đỗ Vọng Tân hay không.

Nha Thấu hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, nhưng tiếng bước chân ngày càng gần cùng với âm thanh nhắc nhở của 001 khiến tim cậu đập loạn, bàn tay đang nắm lấy Đỗ Bạc Xuyên cũng toát cả mồ hôi.

Cũng chính vì một thoáng do dự của cậu mà ánh nắng nơi cửa vào bị một cái bóng cao lớn che khuất.

"Nha Nha, Đỗ Vọng Tân có đến chỗ em không..."

Câu nói của hắn im bặt khi liếc thấy Đỗ Bạc Xuyên ở bên trong, trong đầu cậu chỉ còn mỗi câu cuối cung của 001 trước khi nó giả chết.

【Đỗ Nguyên Tu đến rồi.】

...