Thật ra Nha Thấu không kén ăn lắm, hơn nữa Đỗ Vọng Tân còn lấy hết cả đũa với thìa đi rồi nên toàn bộ quá trình đều rất thuận lợi.
Có lúc đút nhanh quá không kịp nuốt, cậu sẽ ưm ưm bảo hắn chậm lại một chút.
Đầu lưỡi đỏ tươi ướt át lúc ẩn lúc hiện, bị nóng quá sẽ rưng rưng nước mắt rồi tự nhịn xuống xong ăn tiếp, thế là lúc sau Đỗ Vọng Tân toàn phải để đồ ăn nguội rồi mới đút cho cậu.
Ngoài ra, Đỗ Vọng Tân còn phát hiện Nha Thấu rất thích dùng răng cắn trước rồi mới ngậm vào trong miệng nhai từng miếng nhỏ.
Rất ngoan, có cảm giác rất dễ nuôi.
Rõ ràng là rất sợ mình nhưng vẫn ngồi yên ở đây, giống như một con thú nhỏ chỉ cần một tay là đã có thể khống chế được.
Đỗ Vọng Tân yên lặng đút đồ ăn cho cậu, thỉnh thoảng lại duỗi tay lau miệng cho cậu.
Nhưng thiếu niên không thích hắn động chạm.
Lông mi Nha Thấu run run, cậu nuốt miếng thịt cuối cùng xuống: "Em tự ăn được mà."
"Tự ăn rồi lại ăn có tí như thế à?" Đỗ Vọng Tân lấy thìa ra đút cơm cho cậu.
Nha Thấu định tóm lấy tay Đỗ Vọng Tân nhưng Đỗ Vọng Tân lại nhanh chóng né được.
Dùng thìa đút thì không cắn được, cho nên Nha Thấu phải nhổm người lên khỏi ghế mới ngậm được thìa.
Mặc dù bên ngoài có khoác áo bông nhưng cúc áo ngủ bên trong lại không cài, thành ra Nha Thấu vừa mới khom người xuống thì cổ áo tụt xuống, Đỗ Vọng Tân vô tình trông thấy chỗ nào đó thì sững cả người.
Thế nào hắn lại rụt thìa về mình một tẹo, Nha Thấu thấy hắn rút thìa về thì khó hiểu: "Anh làm gì vậy?"
Không đút được thì để cậu tự ăn đi chứ.
Đỗ Vọng Tân lại đưa thìa qua lần nữa, thấy Nha Thấu vẫn muốn tóm cổ tay mình để cướp thìa, nhưng lần này hắn lại để nguyên.
Nha Thấu tóm được thì mừng lắm, có điều cậu phát hiện dù mình có bẻ ngón tay hắn ra thế nào cũng không được.
Nhìn chằm chằm mấy ngón tay mềm mại hết nắm lại kéo tay mình, Đỗ Vọng Tân nói: "Miếng cuối cùng."
Ăn xong miếng cuối thì để cậu tự ăn, Nha Thấu quyết định nén giận, nắm chắc tay Đỗ Vọng Tân rồi ăn cơm trong thìa.
Đút gì ăn nấy, tuy có phản kháng nhưng không khác gì gãi ngứa với hắn, nếu đút xúp mà đầy quá thì có khi còn tràn hết ra từ khóe miệng, chảy dọc theo cằm nhỏ xuống dưới, mãi khi đút cho bụng nhỏ phồng lên mới thôi.
Cảm xúc trong mắt Đỗ Vọng Tân thoáng gợn: "Đút gì em cũng ăn à?"
Nha Thấu nghĩ một lúc rồi trung thực trả lời: "Em không ăn thịt mỡ, không ăn rau mùi, không ăn hành."
Dường như Đỗ Vọng Tân không ngờ thiếu niên sẽ trả lời, hoặc là câu trả lời của cậu nằm ngoài phạm vi suy nghĩ của Đỗ Vọng Tân.
【Ha ha, điều Đỗ Vọng Tân muốn nghe chắc không phải câu trả lời này của Nha Nha đâu nhỉ? Chậc chậc chậc, cảm giác Nha Nha nguy hiểm thật, xung quanh toàn sói dữ.】
【Nếu phải chọn ba người trong danh sách thì nên chọn Đỗ Bạc Xuyên nhỉ? Dù đất diễn hơi ít nhưng ấn tượng của tôi với anh ta khá tốt, không giống hai cái tên này suốt ngày bắt nạt bé con nhà tôi thôi.】
Hắn trả thìa cho cậu, lúc trả thìa còn thình lình xáp lại gần: "Có ai từng đút cho em ăn thế này chưa?"
Nghe như tán gẫu bình thường, nhưng Nha Thấu biết rõ mối quan hệ của hai người họ còn chưa tốt đến mức đó nên giờ hỏi câu này thành ra rõ kỳ quặc.
Cậu nhìn sắc mặt của Đỗ Vọng Tân, chần chờ gật đầu.
"Ai?"
Đỗ Vọng Tân lên tiếng, trông như thể phải tìm ra người từng đút cho Nha Thấu ăn bằng được vậy.
Tư thế này khiến Nha Thấu thấy không thoải mái lắm, mới ăn no xong nên bụng hơi căng tức, cậu định đứng lên thì lại bị Đỗ Vọng Tân ấn vai ngồi xuống.
"Đỗ Nguyên Tu à?"
Đỗ Vọng Tân đoán, chỗ bị thương do đánh nhau với tên kia lại bắt đầu đau lâm râm, tâm trạng càng lúc càng bực bội, mặt cũng càng lúc càng vô cảm.
Người từng đút cho cậu ăn đương nhiên là anh trai của cậu rồi, nhưng cậu không biết "Nha Thấu" trong phó bản này có anh trai không nên không dám nói bừa, chỉ có thể cẩn thận trả lời: "Không phải anh ấy."
Rõ ràng là Đỗ Vọng Tân không hài lòng với câu trả lời này.
Hộp giữ nhiệt trên bàn vẫn để mở.
Hắn để cho cậu tự ăn thật nhưng cũng không có dấu hiệu gì định đi cả, ban đầu Nha Thấu còn tưởng tại mình chưa ăn xong, thế là vội vàng ăn hết rồi đóng nắp lại.
Thế nhưng Đỗ Vọng Tân vẫn ngồi yên như cũ, đã thế còn cứ nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt sâu thăm thẳm, vết thương ở môi còn rỉ máu ra nữa.
Người đàn ông ngồi bắt tréo chân bên cạnh bàn, tóc đen mắt nâu, dưới mắt còn có nốt ruồi lệ.
Bàn tay với đốt ngón tay rõ ràng chỉ ngắm không thôi đã thấy đẹp mắt rồi, gõ từng nhịp không đều lên mặt bàn.
Vết thương chỗ đốt ngón tay chậm rãi rỉ máu.
Ánh mắt dò xét vẫn luôn dừng lại trên đầu thiếu niên, nhưng lần này hơi khác so với trước.
Một người mắc chứng sạch sẽ lại tự tay đút cơm cho cậu, đã vậy còn không xử lý vết thương trên người mình cho tử tế, tâm trạng thoạt nhìn không được tốt cho lắm.
Hoặc phải nói là từ lúc bước vào tới giờ, ngoài lúc đút cho cậu ăn là có vẻ vui vui ra thì mấy lúc khác tâm trạng của hắn đều không tốt cho lắm.
Điểm thiện cảm hiện giờ của Đỗ Vọng Tân là 30, mặc dù đã tăng tận 40 điểm so với trước đó nhưng 30 vẫn còn thấp lắm.
Lòng Nha Thấu thấy hơi bối rối, muốn rụt hết cả người lại vào trong áo bông.
Thiếu niên không trả lời câu hỏi của mình, ánh mắt nhìn mình còn mang theo vẻ bối rối lẫn hoảng sợ, Đỗ Vọng Tân hỏi: "Sợ anh?"
Nha Thấu ngập ngừng không biết nên nói gì.
"Vậy sao em không sợ Đỗ Nguyên Tu?"
Không khí thoáng đông cứng, tựa như lúc hai người nói chuyện trong linh đường tối qua.
Không cần nghĩ cũng biết lời tiếp theo e là chẳng tốt đẹp gì.
Chắc lại nhắc cậu chuyện "góa phụ" gì gì đó thôi.
Bả vai vốn đang run khẽ chợt cứng đờ, tay Đỗ Vọng Tân cũng thôi gõ mặt bàn, tới khi thấy nước mắt thiếu niên nhỏ xuống mu bàn tay thì sững cả người.
Đây là lần thứ hai cậu khóc trước mặt hắn.
Hiển nhiên là Đỗ Vọng Tân không ngờ mình mới nói một câu đã khiến Nha Thấu khóc, hắn ghé sát lại muốn nói gì đó.
Nha Thấu không chịu ngẩng đầu nên Đỗ Vọng Tân chỉ có thể nửa quỳ trước mặt cậu, lấy tay lau nước mắt trên mu bàn tay cậu.
Gần quá, chân thiếu niên ở ngay trước ngực làm Đỗ Vọng Tân hơi mất tập trung.
"Sao lại khóc?"
Nha Thấu nghiêng đầu sang một bên, không biết lấy đâu ra dũng khí mà không thèm nói chuyện với Đỗ Vọng Tân.
【Xem ra cũng bị bé con nhà tui nắm chắc rồi, tui còn tưởng Đỗ Vọng Tân nhà anh giỏi cỡ nào cơ, hoảng rồi chứ gì? Cho anh một phút đồng hồ làm bé con nhà tui vui lên!】
【Đỗ Vọng Tân à Đỗ Vọng Tân, tôi không nói là ai bị vả mặt bôm bốp đâu nha.】
【Hết cách rồi, ai bảo vợ tui đẹp như vậy chứ, vợ mà ở ngay trước mặt tui, lỡ có cãi nhau thì tui sẽ tự tay tát mình trước.】
【Cũng được, có tí giác ngộ, xem anh xử lý tiếp thế nào.】
Điểm thiện cảm của Đỗ Vọng Tân bây giờ mới được 30, chỉ cần đi sai một bước là 30 điểm này có thể về 0 ngay lập tức.
Đỗ Vọng Tân đứng dậy, lấy khăn giấy trong túi áo ngoài ra, sau đó khom người xuống, một tay khẽ nâng cằm thiếu niên lên, tay còn lại lau nước mắt cho cậu.
Nha Thấu bị bắt ngẩng đầu lên, tức muốn cắn hắn một cái.
"Giận anh à?"
Nha Thấu mím môi, đối diện với ánh mắt của Đỗ Vọng Tân trong chốc lát rồi ngoảnh đi, không thèm nói gì.
"Vì lời anh vừa nói à?"
Nha Thấu vẫn im lặng, nhưng thái độ và động tác đã thể hiện rõ suy nghĩ của cậu rồi.
Cậu đang giận.
Giận vì lời Đỗ Vọng Tân nói.
Cũng may, bước này của hắn khiến bầu không khí đỡ căng thẳng hơn vừa rồi.
Sau khi lau sạch mặt cho thiếu niên rồi, Đỗ Vọng Tân mới mở lời như chịu thua trước: "Em đừng khóc."
Nha Thấu hơi ngẩng đầu lên liếc hắn, mắt đỏ hoe.
Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy ngoài giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống để thu hút sự chú ý của Đỗ Vọng Tân ra thì mắt chỉ đỏ với hơi ươn ướt thôi, tại tạm thời Nha Thấu không khóc nổi nữa.
Cậu cố tình làm vậy để tìm hiểu thêm thông tin về thiết lập nhân vật của mình thôi, đoạn hít mũi, hỏi ra điều mình vẫn luôn muốn hỏi: "Anh nghĩ em là người như vậy thật à?"
"Trong ấn tượng của anh, em rốt cuộc là người thế nào?"
Cứ nói tiếp thuận theo lời Đỗ Vọng Tân thì sẽ không gây ra nghi ngờ, Nha Thấu cúi đầu không muốn nhìn hắn.
Đỗ Vọng Tân im lặng một lúc mới lên tiếng: "Nếu em hỏi điều này thì, anh không có ấn tượng gì về em cả."
Ngay cả chuyện Đỗ Tương Ngô cưới vợ lúc nào hắn còn không biết, nhưng vừa vào thôn thì tự nhiên có khái niệm này.
"Rất kỳ lạ, cứ như thể bị nhét giữa chừng vào vậy."
Nha Thấu ngẩn ra, đang tính nói tiêp thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Nha Thấu, mở cửa."
—— Đỗ Bạc Xuyên.
Giọng Đỗ Bạc Xuyên rất trầm ổn, cũng rất dễ nhận ra, nhưng sao hắn lại đến tìm mình lúc này?
Hơn nữa Đỗ Bạc Xuyên gọi vậy thì rõ là chắc chắn mình đang ở nhà rồi.
Nhìn thoáng qua Đỗ Vọng Tân trước mặt mình, Nha Thấu cắn môi, lấy đầu gối huých hắn.
"Anh trốn trước đi."
Đỗ Vọng Tân: "?"