Edit: Lune
Những bông hoa giả nở rộ ven đường chẳng có chút cảm giác thật nào cả, dưới ánh trăng lành lạnh, hết đóa này đến đóa khác trải dài cả một đường.
Nha Thấu cắn môi dưới, không khống chế được mà lùi lại một bước.
Bão bình luận trong phòng livestream vẫn cập nhật bình thường, bọn họ còn đang nói cậu cứ đi cúi đầu như thế cẩn thận bị ngã, nhưng nội dung khác hẳn với hoàn cảnh cậu đang ở, bọn họ không phát hiện cậu đã biến mất.
Hệ thống Tình Yêu và 001 cũng không phát hiện ra bất thường, giống như chỉ có mình cậu bị tách ra thôi vậy.
Không mở được hậu trường, không gọi Tiểu Lê Hoa ra được, cũng không thể nào lấy được đạo cụ.
Năm NPC cầm túi đồ đi phía trước, nhưng Nha Thấu không chắc bọn họ có còn là NPC hay không.
Hoặc đổi sang cách nói khác, cậu không chắc bọn họ có còn là con người hay không.
Nha Thấu không khỏi quan sát bọn họ kỹ hơn, bấy giờ mới phát hiện ra điểm bất thường.
Trong đêm tối đen kịt chỉ có ánh trăng lờ mờ, chung quanh tối om như có màn chắn, khả năng nhìn đêm ưu việt của cậu lúc này lại không hề có tác dụng.
Cậu chỉ có thể nhìn rõ được một khoảng nhỏ phía trước với những nơi hoa giả mọc.
Năm NPC phía trước đi chậm lại, túi đồ rủ xuống đất, mà dưới chân họ không hề có bóng.
Không một ai có bóng.
Nếu quan sát kỹ sẽ thấy chân họ vốn không chạm đất mà chỉ lướt bằng mũi chân thôi.
Gió nổi lên.
Gió lạnh thổi qua cổ khiến làn da trần trụi bên ngoài sởn gai ốc.
Tay chân Nha Thấu lạnh buốt, trái tim thoáng run rẩy, đầu váng mắt hoa.
"Nha Thấu, lúc nữa em định đi đâu vậy?"
Một câu bắt chuyện rất bình thương, nhưng giọng nói lại truyền tới từ phía sau.
Trong khoảnh khắc đó, Nha Thấu không biết tâm trạng mình ra sao nữa.
Lồng ngực như siết lại, tựa như có côn trùng bò khắp người, da đầu tê dại, nếu cậu không cắn chặt môi thì chắc nước mắt đã rơi xuống rồi.
Bởi vì sau lưng cậu vốn không có người.
Sự bất lực khi không thể điều khiển cơ thể cùng với nỗi sợ hãi khi có thứ rùng rợn nào đó đang níu cậu lại.
Thiếu niên sợ tới mức mặt mày tái nhợt, môi bị cắn sắp bật máu, cả người cứng đờ, chết trân nhìn chằm chằm năm NPC ở trước mặt.
Tất cả bọn họ đều dừng lại, quay đầu mỉm cười với Nha Thấu bằng một tư thế đáng sợ.
Cơ thể vẫn hướng về phía trước nhưng đầu lại vặn ngược về sau 180 độ, những người phụ nữ mộc mạc xưa nay không thích son phấn giờ lại tô son môi đỏ chót.
Trên con đường im ắng rợn người dẫn đến cái chết này chỉ còn văng vẳng lại mỗi tiếng của họ.
"Lúc nữa em định đi đâu vậy?"
Lạnh quá, đầu óc bị đông cứng, cơ thể cũng cứng đờ không sao cử động nổi.
Ma nữ nhón mũi chân lướt tới, che miệng nói: "Sạch sẽ quá, về nhà với bọn chị được không?"
Nha Thấu cảm giác có một bàn tay lạnh như băng men theo cổ tay nắm lấy tay mình.
Sau đó nghe thấy giọng nói quen thuộc quát lớn với mình:
"Chạy về!"
...
Tay giữ gáy Nha Thấu ép cậu vào vai mình.
Tốc độ nhanh quá nên Nha Thấu chỉ nghe được tiếng lệ quỷ gào thét cùng với tiếng gió rít thấu xương.
Cậu vùi đầu vào cổ của bóng đen, bị ép chặt đến mức không thốt nên lời.
Tiếng gào thét nhỏ dần, "Hắn" vỗ lưng Nha Thấu nhè nhẹ như dỗ trẻ con: "Tạm thời an toàn rồi."
Tim Nha Thấu vẫn đập nhanh như điên, cả người lạnh buốt.
Xung quanh còn tối đen hơn cả ban nãy, "Người" ôm cậu ẩn trong bóng tối.
Giọng nói quá đỗi quen thuộc, ngay từ đầu cậu đã nhận ra rồi.
Nha Thấu nghèn nghẹn gọi một tiếng, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi: "Tiểu Lê Hoa."
"Vâng." Tiểu Lê Hoa đáp, ôm chủ nhân nhỏ của mình vui vẻ dụi dụi.
Bóng đen cao lớn cực kỳ, thiếu niên nép mình trong lòng nó trông nhỏ xíu.
Là kiểu bế công chúa, bóng đen luồn tay dưới đầu gối thiếu niên, đôi chân thon dài gập lại, thiếu niên chỉ lộ ra một bên má.
Chủ nhân nhỏ trong mắt Tiểu Lê Hoa rực rỡ như châu báu vậy, còn nó thì giống như ác long canh giữ kho báu của mình.
Tiểu Lê Hoa là Boss của phó bản [Lâu đài Ánh Trăng], Nha Thấu suýt nữa đã quên ngoài hình dạng mèo mướp có cái đuôi đen thường xuất hiện bên ngoài ra thì nó còn hình dạng bóng đen có thể biến đổi tùy ý trong gương nữa.
Bóng đen dường như không có hình dạng cố định nên sẽ biến hóa theo dáng vẻ của người được phản chiếu trong gương. Trong số đó nó thích Nha Thấu nhất, hồi chưa hiểu chuyện còn thường xuyên biến thành hình dáng của cậu.
Có điều từ sau khi khế ước thì bóng đen không bao giờ làm vậy nữa.
Mèo mướp không nói được nhưng bóng đen thì có, cho nên bình thường bọn cậu nói chuyện với nhau đều phải thông qua tấm gương.
Tiểu Lê Hoa không thả Nha Thấu xuống, nó cảnh giác nhìn xung quanh.
Khi chưa kịp kêu cứu đã đột ngột rơi xuống nước, hoàn toàn mất liên lạc với thế giới bên ngoài, không có bất kỳ ai hay vật gì để bấu víu, không biết mình sẽ rơi xuống đâu, cũng chẳng biết dưới nước có thứ gì thì sự xuất hiện của Tiểu Lê Hoa chẳng khác nào cây cỏ cứu mạng.
Nha Thấu dụi mắt, cố nín nước mắt sắp rơi: "Đây là đâu vậy?"
"Đường Hoàng Tuyền."
Hoa nở bên đường Hoàng Tuyền không phải hoa bỉ ngạn mà là hoa giả.
Tay Nha Thấu siết lại, không tìm được lý do thích hợp nào để giải thích cho hiện tượng quỷ dị này.
001 nói [Mai Táng] chỉ liên quan chút xíu tới linh dị thôi chứ chưa được tính là phó bản linh dị, nhưng nếu đường Hoàng Tuyền và Quỷ Môn quan thực sự trở thành nhân tố xuất hiện trong phó bản thì [Mai Táng] sẽ phải thêm một nhãn nữa là "Linh dị".
Quá hỗn loạn, phó bản hỗn loạn, manh mối tìm được cũng hỗn loạn.
Linh dị với không phải linh dị, những nhân tố như "Đường Hoàng Tuyền" "Quỷ Môn quan" vốn không nên xuất hiện trong một phó bản về tang lễ mới phải, cảm giác như phó bản bị lỗi, mà cũng giống như hai phó bản bị ghép lại với nhau vậy.
Nỗi sợ hãi mơ hồ đã len lỏi ngay khi ý nghĩ vừa xuất hiện, Nha Thấu run lập cập, sắc mặt không còn tí màu máu nào.
Cái lạnh chốn Âm Phủ là loại lạnh âm u rét buốt đánh thẳng vào linh hồn, linh hồn người sống ở đây căn bản không chịu đựng được.
Nơi này toàn là linh hồn của người chết, còn Nha Thấu lại là linh hồn người sống vô tình lạc vào đây nên chỉ cần một sai sót là sẽ bị phát hiện ngay.
Đường Hoàng Tuyền là ải thứ hai dẫn đến Âm Phủ, cho nên Tiểu Lê Hoa mới có thể kéo Nha Thấu chạy trở về.
Động tĩnh bọn cậu gây ra quá lớn, mùi của linh hồn người sống khiến đám lệ quỷ vốn khó khăn lắm mới bị chế ngự lại bạo động lần nữa, bọn chúng không màng quy củ của Âm Phủ, giãy giụa muốn nhào tới.
"Chủ nhân đứng yên ở đây, đừng cử động."
Bóng đen vốn đang ở hình người ẩn xuống dưới chân Nha Thấu rồi đột ngột lan rộng ra như đóa hoa máu nổ tung, lệ quỷ chưa kịp gào thét đã bị một cái tay từ trong bóng đen duỗi ra kéo xuống.
Bóng tối đặc quánh nuốt chửng lệ quỷ và ác hồn vào tầng hắc ám sâu hơn nữa.
Những nơi bóng đen đi qua không có bất kỳ âm thanh nào, yên ắng khiếp người, biểu cảm của lệ quỷ bị đóng băng lại ở khoảnh khắc dữ tợn nhất rồi bị cái miệng đầy máu kia nuốt gọn ngay sau đó.
Nha Thấu chỉ có thể thấy một khoảng nhỏ xung quanh, cậu nghe lời đứng yên tại chỗ, trong lòng vẫn mơ hồ cảm thấy bất an.
Cái cảm giác bị rình rập lúc ẩn lúc hiện từ lúc cậu bước chân vào đây kia chưa từng biến mất.
"Tách ——"
Có giọt nước rơi ngay bên cạnh cậu.
"Linh hồn người sống à..."
...
Trong khoảnh khắc ấy, nỗi sợ hãi của Nha Thấu đạt đỉnh điểm.
Hồn ma lơ lửng giữa không trung, đã thành ma cũng chẳng đẹp hơn được. Vong hồn khi tiến vào Âm Phủ cơ bản vẫn giữ nguyên dáng vẻ lúc chết, nó cũng không ngoại lệ.
Ruột gan vương vãi đầy đất, nửa thân dưới trần truồng, cơ quan sinh dục bị cắt bỏ, trên người chi chít những vết thương do người nhà nạn nhân trút giận rạch lên người nó.
Khi còn sống không phải người tốt, chết rồi cũng chẳng phải ma lành.
Nó vừa xuất hiện Tiểu Lê Hoa đã phát hiện rồi lập tức chạy về rồi.
"Lâu rồi không thấy linh hồn người sống..."
Nó thì thào, toan tóm lấy tay Nha Thấu thì ngay giây sau——
Một luồng sáng lạnh lẽo lóe lên trong bóng tối.
Bàn tay kia xoay mấy vòng trên không trung rồi rơi vào trong bóng đen.
Một bàn tay khác kéo Nha Thấu về phía đó.
Nha Thấu sững sờ cúi đầu xuống, nhưng mới cúi thì đã bị bàn tay còn lại của người kia che mắt lại.
Bàn tay che mắt cậu cực kỳ lạnh, nhưng không giống kiểu lạnh như Tiểu Lê Hoa.
Mà là kiểu lạnh băng như khi chạm vào vật liệu cơ khí ấy, cứng ngắc.
Ngay cả âm sắc cũng không hề dao động, "Hắn" nhìn chằm chằm vào bầu trời tăm tối nơi vừa có tia sáng lóe qua, khi cất tiếng dường như còn nghe thấy cả tiếng điện xèn xẹt.
【Nuốt nó.】
...
"Nha Thấu, em không sao chứ?"
Nha Thấu giật mình tỉnh dậy, thấy mấy NPC vây xung quanh mình thì hoảng hốt lùi về sau.
Sau lưng lẫn trên trán đều đẫm mồ hôi, cậu tự véo mình cho bình tĩnh lại.
Sau đó nhanh chóng xác nhận hoàn cảnh xung quanh.
Ven đường không còn hoa, ai cũng đều có bóng, Nha Thấu thử gọi một tiếng: "001, Hệ thống Tình Yêu?"
Hai hệ thống luôn trả lời tức thì lúc này lại ngừng trong chốc lát mới đáp lại.
001:【Sao vậy?】
Hệ thống Tình Yêu:【Hả?】
Bọn chúng đều ở đây, tốc độ bình luận mới cập nhật trong phòng livestream cũng bình thường.
【Vợ anh sao thế? Sao mặt mũi lại trắng bệnh vậy? Qua đây anh ôm cái nào, hôn xíu là đỏ liền.】
【Sao vợ đứng đực tại chỗ lâu thế? Đừng bảo là trông thấy gì nha? Có sao không? Sốt ruột chết mất.】
【Theo lý thì dù có bị kéo vào ảo cảnh thì chúng ta vẫn thấy được mà nhỉ? Trừ phi Hệ thống Chủ không cho xem.】
【Trông cục cưng không ổn tí nào luôn ấy, má nó, mong là đêm nay đừng xảy ra chuyện gì nữa, sao cái phó bản này càng lúc càng nguy hiểm vậy, có chắc là phó bản cấp B không đó?】
Bình thường, mọi thứ đều bình thường.
Nha Thấu chưa để ý tới những thứ khác mà vội kiểm tra tình trạng của Tiểu Lê Hoa trong hậu trường trước đã, xác nhận nó không sao thì cảm giác bất lực trên người mới rút bớt.
"Không sao chứ? Trông em không ổn lắm?"
NPC dẫn đầu nói: "Vừa nãy trông cháu như bị câu mất hồn ấy."
Quan hệ trong thôn họ Đỗ phức tạp quá nên Nha Thấu không biết gọi bác gái trước mặt là gì nữa, cậu lắp bắp đáp: "Xin lỗi, vừa rồi cháu mải nghĩ quá."
"Thế à." NPC kia gật đầu: "Nhưng đang đi đường thì đừng nghĩ linh tinh, như vậy nguy hiểm lắm."
Nha Thấu mờ mịt ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt cậu thực sự rất đẹp, các nét sắc sảo nhưng mắt lại tròn nên trông hiền dịu hẳn, lúc ngước mắt ngơ ngác nhìn người khác trông lại càng vô hại, rất dễ làm người ta có thiện cảm.
Hơn nữa những NPC này đều có quan hệ họ hàng với nhau, Nha Thấu lại là "cháu dâu" của bà Đỗ, cho nên trước khi chưa bại lộ thân phận người chơi thì cậu vẫn luôn được xem là người cùng một nhà với bọn họ.
Một người khác không nhịn được mà mở miệng nói: "Em mới đến thôn bọn chị nên có vài chuyện chắc em không biết."
"Buổi tối đi đường đừng có lơ đãng, cũng đừng quay đầu lại, phải tập trung nhìn phía trước, không thì dễ bị ma trên đường câu mất hồn lắm."
Nha Thấu giật mình, vô thức hỏi lại: "Nếu hồn bị câu đi mất thì phải làm sao ạ?"
"Gọi hồn."
NPC kia đáp: "Nếu mới bị câu đi thì dùng giấy vàng mã đốt cho người chết quét qua trán, sau đó đốt nó đi rồi lấy tro pha nước cho người bị câu mất hồn uống là được, con ma lấy tiền rồi thì tự nhiên sẽ thả người ra thôi."
"Nhưng nếu bị kéo vào Quỷ Môn quan rồi thì phải có linh hồn người sống đích thân xuống dưới dẫn người về. Mà nếu đi sâu hơn nữa thì..." Giọng bỗng im bặt, cô ta lắc đầu tỏ vẻ thần bí rồi nghiêm túc nói nốt câu cuối cùng.
"Chưa có ai vào tận đó nên chị không rõ lắm."
Nha Thấu: "..."
Sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, lớp áo trong cùng ướt dính vào da.
"Thôi được rồi, đừng dọa người ta nữa, mấy cái này toàn là đồn miệng thôi, không phải thật đâu."
NPC dẫn đầu kia nhìn Nha Thấu một lúc: "Không thì cháu về nhà trước đi? Trông cháu không khỏe lắm."
"Mấy thứ này bọn cô mang qua là được."
Nha Thấu do dự gật đầu: "Vâng."
Đến ngã rẽ tiếp theo thì chia thành hai nhóm.
Nha Thấu một mình đi về, trời tối om, cậu tập trung tinh thần cả đường quả nhiên không gặp phải tình huống trước đó nữa.
Nhưng cậu không về nhà mình mà đi thẳng đến chỗ Đỗ Nguyên Tu.
Không biết Đỗ Nguyên Tu đi đâu rồi mà thấy nhà khóa cửa, cậu không có chìa khóa nên bèn kiếm một tờ giấy lót ở bậc cửa.
Tiểu Lê Hoa được thả ra ngoài, nó nuốt nhiều vong hồn nên giờ hơi buồn ngủ, lim dim tựa vào ngực Nha Thấu.
Cậu nhẹ nhàng vuốt lông cho Tiểu Lê Hoa.
001 lo lắng hỏi:【Ký chủ, vừa nãy ngài gặp chuyện gì vậy?】
"Câu hồn, bị kéo xuống đường Hoàng Tuyền."
001:【??】
Đang vuốt lông cho mèo thì ngừng lại, Nha Thấu mấp máy môi, chần chờ hỏi: "001, nguyên hình của hệ thống các ngươi là gì vậy?"
【Là robot đó.】001 tạm dừng, tò mò hỏi:【Sao tự dưng ngài lại hỏi chuyện này?】
"Ta hơi tò mò thôi."
001:【Hệ thống được xem như trí tuệ nhân tạo cao cấp, cũng được phân chia thành nhiều cấp bậc khác nhau. Cấp thấp nhất thì là chuỗi dữ liệu, về sau thì tiến hóa thành robot nhỏ, ví dụ như con robot thông minh mà ngài đã thấy trong phó bản trước ấy. Còn cấp cao hơn nó thì có thể biến hóa thành hình người hay đủ loại hình dạng khác nhau.】
【Còn cao hơn nữa thì sẽ cố định thành một hình dạng đặc biệt nào đó.】
Nha Thấu cụp mắt, xoa bụng mèo: "Khu vực nào cũng vậy à?"
001:【Chắc thế.】
...
Bầu trời quang đãng còn thấy được cả trăng.
Đỗ Nguyên Tu nhổ ra một ngụm máu, dửng dưng lau vết máu trên mặt rồi đút tay vào túi bước về nhà.
Bộ dạng hung hãn, lông mày thì nhíu chặt, vì chuyện từ trưa mà đánh nhau tới tận bây giờ, trông nét mặt là đoán được tâm trạng của hắn bây giờ đang cực kém rồi.
Khi còn cách nhà một đoạn, Đỗ Nguyên Tu lấy chìa khóa cửa ra, tự nhủ không biết giờ Nha Thấu về nhà chưa nhỉ, có nên đi sang kéo cậu về nhà mình ngủ hay không.
Hắn lững thững bước về phía nhà mình, do mải nghĩ quá nên tới khi gần tới nơi rồi mới phát hiện có người đang ngồi ở cửa nhà mình.
Hắn sững sờ dừng lại, mắt trợn trừng, nhìn đi nhìn lại mấy lần mới chắc chắn người ngồi ở đó là người mình đang nghĩ tới.
Đỗ Nguyên Tu đứng đực tại chỗ, hoàn hồn rồi thì ba chân bốn cẳng chạy tới.
Bé góa phụ xinh đẹp ban ngày còn sợ hắn bị phát hiện, cố gắng tìm cách giấu hắn đi, vậy mà giờ lại không sợ tị hiềm ngồi ngay trước cửa nhà hắn.
Chắc là thiếu niên mệt lắm rồi, dưới mông lót tạm tờ giấy, cậu ngồi bó gối chỗ bậc cửa, vùi đầu vào đầu gối, mảy may không biết hắn lại gần giống như ngủ rồi vậy.
Bao bực bội và bất mãn lập tức biến mất khi vừa nhìn thấy người trong lòng.
"Sao lại ngủ ở đây?"
Đỗ Nguyên Tu ngồi xổm xuống trước mặt cậu, nhẹ giọng hỏi han, thấy cậu không trả lời thì nghĩ xem nên bế cậu vào trong thế nào.
Nhưng hắn vừa mới chạm vào chân thiếu niên thì người vốn đang ngủ đã ngẩng đầu lên.
Má tì vào đầu gối đỏ bừng, tóc mái cũng rối tung, vừa trông thấy là mình, khuôn mặt nhỏ nhắn kia nhăn lại như sắp mếu.
Đỗ Nguyên Tu sợ cậu khóc, chẳng buồn nói móc mấy câu như sao trưa nay đuổi anh đi mà tối đến tìm anh làm gì đã cuống cuồng bế người dậy: "Em sao thế?"
Hắn cảm giác như mình đang ôm một khối ngọc mềm, tuy còn cách một lớp quần áo nhưng vẫn mềm ơi là mềm.
Đầu óc như bốc khói, hắn dùng chân đẩy vừa vào, định bế người vào bên trong rồi quay ra khóa cửa sau.
Nha Thấu tựa vào vai hắn, nắm chặt áo hắn rồi sụt sịt nói: "Em muốn tắm, anh đi đun nước đi."
"Ừ ừ, để anh đi đun nước."
Đỗ Nguyên Tu hết cách, lau nước mắt cho cậu: "Em khóc từ từ thôi."
...
Đỗ Nguyên Tu lấy khăn với quần áo được chuẩn bị sẵn từ trước cho Nha Thấu mang vào phòng tắm cho cậu, lúc này hắn đang ngồi xổm trong sân nhìn chằm chằm vào ấm nước, thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn về phía phòng tắm.
Vì lý do an toàn nên lúc sửa lại, Đỗ Nguyên Tu đã làm cửa sổ hướng ra ngoài sân, còn cửa phòng tắm thì hướng về phòng ngủ.
Nha Thấu nhớ rất rõ, đêm đầu tiên cậu ở trong phòng ngủ mà vẫn thấy rõ Đỗ Nguyên Tu trong phòng tắm, cho nên mới đuổi hắn ra ngoài sân đun nước.
Từ lúc hồi hồn, cậu cứ cảm thấy da mình dinh dính, mồ hôi ướt đẫm cả người. Lúc cởi quần áo ra, cậu suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn vắt cái áo lên cửa, vừa khéo che kín khe hở.
Không có bình nóng lạnh nên tắm rửa hơi mất công đoạn: Phải đổ nước nóng vào chậu trước, sau đó pha thêm nước lạnh rồi mới tắm được. Với lại ấm nước có hạn nên phải đun liên tục.
Tiếng nước lục bục, ngồi trong sân đun nước, chẳng biết do hơi nóng từ lửa hun hay đang nghĩ tới mấy chuyện gì không nên nghĩ mà đến gió lạnh cũng không thổi tan được cảm giác nóng bức trên người, trái lại còn càng lúc càng hừng hực.
Đỗ Nguyên Tu nhìn ấm nước mà sốt cả ruột, ấm nước vừa sôi đã vội vàng xách vào trong.
"Nha Nha ơi, mở cửa."
Trong phòng tắm không có ghế, lúc này Nha Thấu đang cúi người, duỗi cẳng chân ra sau rồi lấy tay xoa cổ chân. Nghe thấy tiếng hắn, cậu lập tức đứng thẳng lên, chần chờ trong chốc lát rồi chọn cách nói ổn thỏa nhất:
"Anh để ngoài đó đi, lúc nữa em xách vào."
Đỗ Nguyên Tu: "Vậy em phải đưa cái ấm trước cho anh chứ? Không thì anh đun kiểu gì."
Nha Thấu bị cuốn theo mạch suy nghĩ của hắn, mơ màng gật đầu: "... À ừm."
Cậu đổ hết chỗ nước nóng cuối cùng vào chậu, mở hé cánh cửa rồi núp phía sau, xách cái ấm đưa ra ngoài.
Trong phòng ngủ không bật đèn, chỉ có mình phòng tắm bật.
Áo vắt trên cửa là áo mặc bên trong chứ không phải áo khoác ngoài, mỏng đến nỗi ngoài việc không nhìn rõ được thôi chứ chẳng che được gì.
Nhưng không thấy rõ kiểu này lại càng khiến người ta ngứa ngáy nhộn nhạo hơn, khe hở cửa gỗ không to lắm, nhìn qua lớp áo mỏng kia có thể thấy được bóng cánh tay mảnh khảnh đang nâng lên cùng với đỉnh núi hơi nhô ra.
Cánh cửa vừa mở, bóng cánh tay lập tức hóa thành thực thể.
Trắng nõn, ngâm qua nước nóng thì thành màu hồng phấn xinh vô cùng, điểm nào cũng trúng gu Đỗ Nguyên Tu hết.
Đỗ Nguyên Tu khẽ hắng giọng, bé xinh đẹp lập tức rút cánh tay về, "rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Đây là lần đầu tiên có người khác tắm trong nhà hắn, Đỗ Nguyên Tu cúi xuống xách cái ấm lên, lúc ngẩng đầu thì sững sờ tại chỗ.
Vừa rồi thiếu niên đóng cửa mạnh quá nên cái áo vắt phía trên bị rơi xuống.
Thứ vốn che chắn khe hở lập tức biến mất.
Bóng đèn tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, thế nhưng vòng eo trắng muốt kia vẫn chói lóa cả mắt, tuy dáng người mảnh mai nhưng chỗ nào cần thì vẫn mẩy lắm, ngay trên đường cong quyến rũ ấy là hai cái hõm eo rõ rệt.
Bụng săn chắc, cả người đều hồng hào, vai, tai với khuỷu tay đều phớt đỏ.
Tựa như một miếng bánh bông lan ngon miệng, mảy may không biết vỏ gói bao lấy mình đã bị tuột xuống.
Đoán chừng cổ chân không thoải mái, lại không có ghế ngồi nên cậu chỉ có thể cúi người xoa đi xoa lại chỗ đó, cuối cùng còn ngồi xổm xuống để xoa.
Đùi mềm ơi là mềm, lúc ngồi xổm còn bị đè phính ra một chút, tiếc là khe hở bé quá nên chẳng thấy rõ cái gì.
Đỗ Nguyên Tu đứng yên tại chỗ hồi lâu, sau đó chậm rãi lại gần, ghé sát vào cánh cửa, tiếng thở càng lúc càng nặng nề.
...
Nha Thấu thì hoàn toàn không biết gì hết, nhưng cậu cảm giác được có ánh mắt nóng rực đang dán vào người mình.
Vừa quay đầu lại thì đối diện với đôi mắt Đỗ Nguyên Tu qua khe hở.
Nha Thấu: !!!
"Đỗ Nguyên Tu!"
Cậu xấu hổ quát một tiếng: "Anh ra ngoài đi!"
Đỗ Nguyên Tu giật nảy mình, đoạn sờ mũi rồi xách ấm nước chạy vội ra ngoài sân.
...
Mãi Nha Thấu mới tắm xong, cậu ngồi trên giường trừng mắt lườm Đỗ Nguyên Tu.
Đỗ Nguyên Tu thấy bị phát hiện rồi thì dứt khoát mặt dày qua ngồi bên cạnh cậu.
Nhìn đôi mắt màu lam loang loáng ánh nước vừa bực vừa tức của thiếu niên mà lòng hắn nhộn nhạo điên đi được, mà Đỗ Nguyên Tu cũng không chịu được thật, hắn cởi áo ngoài, duỗi tay ôm trọn cả người cậu vào trong ngực.
Thân nhiệt Đỗ Nguyên Tu cao khiếp người, hắn dụi mặt vào cổ thiếu niên như đang hít mùi trên người cậu vậy.
Nha Thấu luống cuống đẩy hắn ra: "Anh làm gì đấy?"
Đỗ Nguyên Tu lẩm bẩm gì đó nhưng cậu không nghe rõ, Nha Thấu phải lắng nghe một lúc lâu mới nghe thấy hắn nói gì mà "thơm quá mềm quá".
Cục bông trắng mới tắm xong thơm ngào ngạt, lại còn ấm nữa, Đỗ Nguyên Tu mê mẩn không thôi, trong đầu vô thức nhớ lại lần đầu gặp.
Thiếu niên trần truồng nằm trên giường hắn, nếu lúc đó không có ai đến thì mọi thứ đã trở nên hỗn loạn rồi, sau đó còn phải bế thiếu niên đi tắm, hắn rửa tới đâu là thiếu niên lại run rẩy tới đấy.
Nha Thấu dùng cả chân đá hắn ra thì bị hắn tóm lấy cổ chân.
Tới khi Đỗ Nguyên Tu ghé sát miệng cậu rồi, cậu mới nghe thấy câu nói sau cùng của hắn.
"Muốn hôn môi em."
Hắn mê muội xáp lại gần, ánh mắt sâu hun hút: "Chỉ hôn một cái thôi, anh không làm gì khác đâu, được không?"
"Chỉ một lúc thôi, một lúc là xong."