Edit: Lune
【Giờ có phải ban ngày đâu? Đỗ Nguyên Tu, anh nằm mơ giữa ban ngày đấy à? Miệng vợ tui cho anh hôn được chắc?】
【Hôn đi hôn nhanh lên! Hôn cho môi bé con ướt nhẹp sưng luôn! Nếu không với tính cách của bé con thì đợi nhỏ phản ứng lại thì Đỗ Nguyên Tu không có cửa chơi lại đâu, cứ phải tồi tí mới nhanh được việc.】
【Không được! Lời đàn ông mà tin được thì lợn cũng biết trèo cây rồi! Giờ thì bảo không làm gì đâu, nhưng lỡ hôn rồi mất kiểm soát xong thò tay vào thì làm sao, đùi bị mài rách là chuyện nhỏ, đau mông mới là chuyện lớn!】
【Hôn lẹ lên, môi vợ mọng thế kia, hôn vào chắc mềm lắm.】
Khuôn mặt thiếu niên hoàn toàn trúng gu hắn, cậu mới tắm nên mặt vẫn ửng đỏ, cái miệng nhỏ nhắn, lúc bị véo má sẽ hơi chu ra trông đáng yêu vô cùng.
Lúc ấy mà hôn sâu, duỗi lưỡi vào cuốn lấy đầu lưỡi cậu rồi liếm láp mơn trớn khoang miệng mềm mại của cậu thì...
Đỗ Nguyên Tu dần bị cuốn theo cảm xúc, mới nghĩ thôi mà đã thấy đầu óc choáng váng rồi, thậm chí còn mặt dạn mày dày gọi cậu là vợ.
Đỗ Nguyên Tu lúc này làm gì còn nhớ chuyện Nha Thấu chủ động tới quyến rũ mình lúc đầu nữa, giờ tâm trí chỉ toàn ý nghĩ muốn hôn cậu thôi.
Từ trưa nay Đỗ Nguyên Tu đã muốn làm như vậy rồi.
Đỗ Vọng Tân với Đỗ Bạc Xuyên vây xung quanh cậu, cả Lâm Nam lẫn Hứa Tri Nam mà Nha Thấu cứ để ý tới suốt nữa, tất cả đều là cái gai trong mắt Đỗ Nguyên Tu, làm hắn chỉ muốn khiến bọn họ biến mất ngay lập tức.
Muốn hôn cho thiếu niên khóc nấc lên, muốn để lại mùi của mình trên người thiếu niên để cho những kẻ đang nhòm ngó biết thiếu niên là củamình.
Nha Thấu bị bộ dạng này của Đỗ Nguyên Tu dọa cho run người, hơi thở nóng bỏng phả ngay vào khóe môi, chỉ cần cậu gật đầu thôi là Đỗ Nguyên Tu sẽ lập tức xông tới.
Cậu bất giác khép chặt chân lại, lông mi run run: "Bẩn."
Đỗ Nguyên Tu vốn đang lâng lâng, nghe vậy thì khựng lại, hắn sững sờ một chốc mới khàn giọng hỏi: "Chỗ nào bẩn?"
Nha Thấu đẩy hắn: "Anh đánh nhau với người khác mà."
"Thế anh đi tắm." Đỗ Nguyên Tu nói nhanh một câu: "Rồi về hôn em."
...
Nha Thấu trốn trong chăn, tâm trạng rối ren vô cùng, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn ánh đèn mờ trong phòng tắm.
Đỗ Nguyên Tu không đóng cửa, cứ thế thản nhiên dùng nốt chỗ nước nóng còn lại để tắm.
Nha Thấu lau miệng mình mấy lần liền, cảm giác cổ bị cọ qua cọ lại vẫn còn nguyên, cậu cuộn tròn trong chăn như đang cố chịu ấm ức, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng vừa rồi.
Gấp hơn cả lần đầu gặp, tay còn tí thì mò vào trong quần cậu.
Chẳng biết có phải do đọc bình luận trong phòng livestream nhiều quá hay không mà ban nãy Nha Thấu tưởng mình suýt nữa đã bị đè ở đó không bò ra nổi rồi.
Mặt Nha Thấu đỏ lựng, cậu ngồi dậy, bắt đầu cân nhắc về khả năng bỏ chạy lúc này.
【Không khuyến khích lắm.】Hệ thống Tình Yêu suy nghĩ trong chốc lát, phân tích khả năng hiện tại:【Buổi tối ma quỷ xuất hiện nhiều, ở lại nhà Đỗ Nguyên Tu sẽ an toàn hơn.】
Đỗ Nguyên Tu mở cửa là để trông chừng sợ Nha Thấu chạy mất, tới khi ấy chẳng những không chạy được mà còn khiến hắn nổi giận.
001 nổi cáu mắng một tiếng:【Sao chỉ nghĩ đến chuyện ủi cải trắng vậy!】
Giờ là cái phó bản thứ mấy rồi! Đỗ Nguyên Tu là tên hấp tấp nhất cả đám, nếu không phải trí tuệ nhân tạo không có tim thì có khi 001 đã bị NPC khu mình làm cho phải vào phòng ICU rồi... À không phải, là tức đến mức phải cài đặt lại luôn rồi.
Trong lúc bọn cậu nói chuyện thì Đỗ Nguyên Tu đã tắm xong.
Nửa người trên còn chưa lau khô nước đã vội chạy ra ngoài, cơ bụng rõ mồn một, chỗ bụng dưới còn nổi gân xanh như đang kiềm chế cái gì.
Nha Thấu sững sờ, muốn lùi về sau nhưng lại bị hắn tóm lấy cổ chân kéo ra mép giường.
Ống quần co lên đầu gối, bắp chân trắng nõn lộ ra ngoài.
Người thiếu niên ấm áp mềm mềm, mùi hương cơ thể cứ len lỏi vào trong mũi Đỗ Nguyên Tu, Nha Thấu nghe thấy hắn hỏi: "Giờ anh hôn em được chưa?"
Nha Thấu lắc đầu, nhỏ giọng từ chối: "... Không được."
Dáng vẻ sợ sệt của cậu khiến Đỗ Nguyên Tu bỗng thấy bực bội không thôi.
Lúc trưa bị bắt trốn vào trong phòng đã làm hắn có cảm giác mình như nhân tình không có danh phận rồi, lại còn được cái đám cứ nhăm nhe nhòm ngó xung quanh kia nữa, tất cả đều hóa thành mấy nắm đấm vung ra, mãi tới khi thể lực cạn kiệt, khóe miệng tứa máu mới thôi.
Vị trí hệt như bị đảo ngược, rõ ràng là ban đầu Nha Thấu tới quyến rũ hắn vì lo cho sự an toàn của bản thân, vậy mà giờ lại biến thành hắn thấp thỏm lo được lo mất.
Đỗ Nguyên Tu chưa yêu ai bao giờ, hồi niên thiếu thấy Đỗ Tương Ngô trở về từ khu Chinh phục Tình Yêu, bộ dạng trông như người mất hồn, nghe người khác kể lại thì hình như là hắn thích ai ở bên kia thì phải.
Đỗ Tương Ngô từng nói rằng hôn là một cách để bày tỏ tình cảm, thế nên Đỗ Nguyên Tu luôn cho rằng chỉ có thể thông qua nụ hôn mới có thể xác định được đối phương có thích mình hay không.
Đỗ Nguyên Tu xích lại gần, cất giọng khàn khàn: "Chỉ một tí thôi, thật đó."
...
Lúc môi bị mút đau, Nha Thấu suýt thì chảy nước mắt.
Vai run rẩy rụt về sau lại bị ghìm chặt tại chỗ. Chân cũng bị đè làm không cựa nổi người, cậu mím chặt môi nãy giờ nên hơi khó thở.
Đỗ Nguyên Tu cũng chỉ mút mỗi môi cậu, mút liếm nó đỏ rực cả lên, môi châu cũng bị sưng.
Lần "một tí thôi" này dài dằng dặc, Nha Thấu nghiêng mặt tránh thì lại bị giữ chặt hôn tiếp.
Cậu bị hôn đến mức đầu óc trống rỗng, cả người cứng đờ, bấy giờ mới nhận ra mình suy nghĩ viển vông cỡ nào.
Muốn câu Đỗ Nguyên Tu thì phải dùng táo ngọt, nhưng hiển nhiên những thứ cậu có thể lấy ra hiện giờ không phải là thứ Đỗ Nguyên Tu muốn, còn táo ngọt mà Đỗ Nguyên Tu muốn ấy à, Nha Thấu mới nghĩ thôi đã thấy run chân rồi.
Đỗ Nguyên Tu mãi mới chịu buông cậu ra, hắn vùi mặt vào cổ cậu, thoải mái đến mức híp cả mắt lại: "Sao môi bé yêu mềm thế."
"Vợ à mai chúng mình kết hôn được không?"
Môi Nha Thấu sưng đỏ, cậu nằm im trong lòng hắn, không nói năng gì.
Đúng là Đỗ Nguyên Tu không làm gì khác thật, nhưng động tác mạnh bạo như thể muốn gặm nát môi cậu vậy, nếu không phải cậu ngậm chặt miệng thì khéo lưỡi cậu đã bị hắn liếm hỏng rồi.
Hai cái đùi run run, Nha Thấu nhắm mắt lại, giả vờ mình ngủ rồi.
Cậu nghĩ có khi mình phải đổi đối tượng khác để quyến rũ thôi.
Đợi mãi mà chẳng thấy cậu nói gì, Đỗ Nguyên Tu mới sực nhớ lại lúc ở cửa ban nãy, Nha Thấu ngồi ủ rũ trước cửa nhà mình.
Đầu óc tỉnh táo hơn nhiều, Đỗ Nguyên Tu giật mình, thiếu niên không nói lời nào khiến hắn không đoán được cảm xúc của cậu lúc này.
Hắn đoán khả năng là cậu giận rồi, đoạn nhẹ nhàng nâng mặt thiếu niên lên, quả nhiên thấy mắt cậu ươn ướt.
Cảm xúc vốn đang lâng lâng thoáng cái tụt xuống đáy.
Đỗ Nguyên Tu đưa tay lau nước mắt cho Nha Thấu, miệng không ngừng gọi "Nha Nha", "Vợ ơi" rồi "Bé yêu".
Nha Thấu không muốn nói thêm lời nào, nhăn mặt quát hắn: "Đi ngủ!"
"Em không muốn nói chuyện với anh."
Sau đó xoay người đi ngủ, chừa cho Đỗ Nguyên Tu cái gáy.
Mèo con xù lông, hung dữ không cho mình lại gần.
Đỗ Nguyên Tu bị mắng nhưng cũng tự hiểu là mình sai rồi, hắn dịu giọng dỗ dành một lúc lại phát hiện Nha Thấu ngủ mất rồi.
Đỗ Nguyên Tu im lặng một lúc mới nhỏ giọng nói: "Ngủ ngon."
...
Nha Thấu đang giận thì ngủ thiếp đi mất, cậu không muốn nằm gần Đỗ Nguyên Tu nhưng cũng không dám nằm sát với tường nên nằm cách mép giường một đoạn nhỏ.
Sau mười một giờ đêm, nhiệt độ trong phòng bắt đầu lạnh xuống.
Bên ngoài có tiếng nước chảy, Nha Thấu mơ hồ cảm thấy có người đang đứng bên giường mình.
Cảm xúc trên thân người kia rất phức tạp, Nha Thấu đang ngủ mê man nên không phân biệt được, cậu cảm giác một góc chăn bị vén lên, sau đó có thứ lạnh lẽo gì đó chen vào.
Bên trái là Đỗ Nguyên Tu, bên phải là thứ lạnh lẽo kia, một nóng một lạnh vây hai bên làm Nha Thấu vô thức dịch về phía Đỗ Nguyên Tu.
Nhích từng xíu một như con sâu, Đỗ Nguyên Tu quàng tay qua nhưng giữa chừng lại bị thứ lạnh lẽo kia hất bỏ.
Tựa như cánh tay ai đó vòng qua eo thiếu niên, kéo cậu sang bên mình.
Một cái tay khác ấn đầu cậu lại, thứ gì đó liếm môi cậu một lúc rồi luồn qua kẽ môi tiến vào trong.
Nha Thấu mơ màng hé mắt, trong thoáng chốc như thể nhìn thấy ai đó, nhưng khi mở mắt ra thì trước mắt lại chẳng có gì.
Cậu buồn ngủ đến nỗi mí mắt nặng trĩu, không tài nào mở to ra được, miệng hơi hé, ngơ ngác nhìn thẳng phía trước, ánh mắt không có tiêu cự.
Khoang miệng lạnh quá, lạnh đến mức da đầu cậu tê rần, lưỡi cũng bị mút đau.
Người kia giương mắt lên, xâm chiếm từng nơi mà Đỗ Nguyên Tu chưa chạm qua ngay trước mặt hắn, cuối cùng còn ấm ức lên tiếng.
"Em là vợ của anh, đừng cho nó hôn."
...
Đêm đen không sao, vầng trăng cũng trốn sau mây.
Trong thôn họ Đỗ trồng toàn cây cao to, mỗi lần có gió thổi qua lại phát ra mấy âm thanh như tiếng ma rên khóc sói tru. Đang là mùa Đông nên ngoài ruộng trồng rất ít hoa màu, vừa hoang vu lại vừa lạnh lẽo.
Một đôi giày giẫm trên bờ tường, bóng người cao ráo mặc áo khoác gió màu đen đứng phía trên, hai tay đút túi không biết đang chờ cái gì.
Đại khái qua chừng một phút, hắn khẽ khuỵu gối nhảy thẳng từ trên tường xuống.
Kỳ lạ là vật nặng rơi xuống nhưng lại không phát ra bất cứ tiếng động nào cả.
Đỗ Nguyên Tu trong phòng như cảm giác được gì, đoạn nhăn mày kéo thiếu niên vào sát ngực mình.
Thiếu niên bị ôm chặt, cánh tay bị siết lại, nhiệt độ cơ thể người đàn ông trưởng thành phía sau cao khiếp, cả người bị nhét trong chăn nữa nên hai má đỏ bừng vì nóng.
Cửa gỗ phát ra tiếng "kẹt kẹt" quái dị, trong ánh sáng lờ mờ chỉ có thể mơ hồ trong thấy có người đứng ở cửa.
Áp suất quanh người hắn cực thấp, hắn chậm rãi bước về phía giường.
Tiếng giày giẫm trên nền xi măng là âm thanh duy nhất vang trong đêm.
Người kia cúi xuống, xốc chăn lên muốn bế Nha Thấu ra.
Đỗ Nguyên Tu ôm thiếu niên chặt quá, hệt như rắn quấn con mồi, cả chân cũng gác lên đùi thiếu niên.
Thiếu niên thoạt trông còn nhỏ tuổi ăn mặc kín mít, chỉ là lúc nãy nằm không thoải mái nên xoay người làm ống quần bị kéo lên, thành thử cổ chân mảnh khảnh của cậu bị kẹp giữa hai đùi Đỗ Nguyên Tu.
Kể cả không nhìn thấy cũng có thấy đoán được sắc mặt của cái bóng đen kia cực kỳ tệ, âm u như sắp nhỏ nước.
Tiếng điện vang lên:【Ta biết ngươi rất tức giận, nhưng bình tĩnh đi đã.】
Cuối cùng mặt trăng cũng ló ra từ sau tầng mây, ánh trăng chiếu vào rơi trên lưng người đó, ngược sáng nên không nhìn rõ mặt.
Hắn đáp lại: "?"
Như muốn nói ngươi đang nói nhảm gì vậy?
【Đỗ Nguyên Tu khó giết, giết chết còn có thể bại lộ thân phận.】
Giọng nói bình tĩnh, trong âm thanh điện tử không có cảm xúc:【Để Nha Nha ở đây an toàn hơn.】
"An toàn?" Giọng điệu quái gở của người kia nghe cực kỳ khó chịu: "An toàn thế này à?"
"May mà là ta đến chứ không phải tên "Phẫn Nộ" kia."
Cái tên thích đánh nhau nhất kia không dễ nói chuyện như hắn đâu.
【... Ngươi thì dễ nói chuyện chắc?】
Hắn không nói thêm nửa lời vô nghĩa nào nữa, cong ngón tay gõ nhẹ lên cổ tay Đỗ Nguyên Tu, bàn tay vốn đang siết chặt eo và cánh tay thiếu niên từ từ rũ xuống giống như cỗ máy bị tháo mất con ốc then chốt.
Bóng đen ôm thiếu niên ra khỏi lòng hắn, bế trên tay khẽ xốc nhẹ lên.
"Anh trai..."
Bỗng dưng nói mớ, thanh âm nhỏ xíu, hai chữ dính vào nhau nghe như đang làm nũng.
Nha Thấu chưa tỉnh, sắc mặt cậu phớt đỏ, chắc là bị lạnh nên cứ rúc vào trong ngực người kia.
Bóng đen khựng lại, mắt nheo nheo, khóe môi hơi nhếch lên: "Coi như còn chút lương tâm."
【...】Ngươi không cần dùng giọng điệu đắc ý thế đâu.
Sau khi bế người lên rồi, hắn còn dùng chăn quấn thêm vòng nữa, chắc chắn thiếu niên sẽ không bị lạnh mới yên tâm, vừa định nhấc chân rời đi thì cảm giác được một lực kéo rất nhỏ.
Đầu thiếu niên tựa vào ngực hắn, một cái tay khoác qua vai hắn, tay còn lại thì mềm nhũn rủ xuống.
Mà lúc này cái tay rủ xuống kia lại bị một bàn tay to lớn nắm chặt.
Đỗ Nguyên Tu không biết đã tỉnh lại từ lúc nào.
Không, cũng không tính là tỉnh, ý thức của hắn vẫn chưa tỉnh táo, trông như đang cố gắng chống người ngồi dậy.
Tiềm thức mách bảo hắn không được để thiếu niên đi, cho nên ngay khoảnh khắc bàn tay kia rời khỏi mép giường hắn đã lập tức nắm chặt lấy.
"Đừng đưa em ấy đi..."
"Đưa ta..."
Bị cưỡng chế ngủ say rồi mà còn có thể lơ mơ tỉnh lại, năng lực quả nhiên rất mạnh, ánh mắt của bóng đen rơi vào nơi hai người tiếp xúc.
Hắn không hề do dự rút tay thiếu niên ra khỏi tay Đỗ Nguyên Tu, lúc sắp bước ra khỏi cửa thì bỗng dừng lại.
"Ta không phản đối, nếu Nha Nha thích thì cũng không phải không được, nhưng người đó cần phải lựa chọn kỹ càng, tự do yêu đương gì đó..."
Bóng đen không bịa tiếp được, mặt mày âm trầm: "Chưa qua cửa ải thì không được."
Hắn đâu phải làm từ thiện, nhìn đứa bé nhà mình chăm bẵm từ bé đến lớn cứ thế bị đưa vào miệng kẻ khác sao có thể không giận.
Hơn nữa cả nhà bọn hắn cũng chẳng phải là người tốt lành gì.
Bóng đêm càng lúc càng đen đặc như thể bị chìm bóng tối sâu thẳm hơn.
Người đàn ông nọ nghiêng đầu, nhìn Đỗ Nguyên Tu lần cuối cùng, khóe miệng cong lên nhưng trong mắt lại không hề có ý cười.
"Còn đêm nay thì ngủ ngon nhé."