Vì Trượt Tay Nên Quay Vào Buff Nhan Sắc

Chương 162: Không có tên tôi phải không?



Edit: Lune

Hứa Tri Nam vừa dứt lời, Nha Thấu đã cảm giác xung quanh lạnh hẳn xuống, cậu đứng yên tại chỗ, tự hỏi xem có nên nói gì không nhỉ.

【Tuyệt, tình tiết drama ông thích nhất lại tới rồi.】

【Hứa Tri Nam, phong thái người có danh phận của anh là sao đấy haha, người thật thà chất phác như Đỗ Bạc Xuyên còn biết đường mang đồ ăn sáng đến cho bé con nhà tôi nữa, cộng thêm cho anh một điểm!】

【Đỗ Bạc Xuyên mang đồ ăn sáng đến làm tôi liên tưởng đến chuyện hôm qua Đỗ Vọng Tân mang cơm trưa tới, hi hi anh cố tình phải không? Lại còn dùng hộp giữ nhiệt nữa, bảo anh là người thật thà chất phác ấy hả? Còn lâu tôi mới tin.】

【Nhìn tên nào tên nấy bắt đầu gọi "Nha Nha" kìa, rõ ràng là Nha Nha của tôi chứ hừ!】

【Có ai nhớ hồi đầu Đỗ Bạc Xuyên còn vì tránh tị hiềm mà đến vạt áo cũng không cho vợ nắm không, kiểu gì mà thiện cảm tăng nhanh thế.】

【Cái phó bản này làm tôi hết cả thấy rợn người luôn, các ông không cảm thấy Hứa Tri Nam hơi lạ à? Tôi còn mới đi lục lại đánh giá của Đánh giá viên S về Hứa Tri Nam để xem luôn, S nói hắn có năng lực quan sát lẫn suy luận siêu mạnh, tôi càng nghĩ càng thấy lạ.】

"Tôi đoán thế."

Đỗ Bạc Xuyên cầm hộp giữ nhiệt đứng ở cửa, giải thích: "Lúc sáng không thấy ở chỗ ăn uống, nghĩ Nha Nha chưa ăn gì nên mới mang tới."

Hắn nghiêng đầu nhìn vào bên trong: "Cho nên Nha Nha ăn chưa?"

Nha Thấu lắc đầu: "Chưa."

"Thế anh vào nhé?" Trên mặt Đỗ Bạc Xuyên chẳng có biểu cảm gì, nhưng cảm giác tâm trạng hắn bây giờ không tệ lắm.

Ngoại hình của hắn với Hứa Tri Nam khác hẳn nhau, tóc đen mắt nâu sẫm không nổi bật bằng tóc vàng mắt ngọc lam, cũng giống với ấn tượng ban đầu của Nha Thấu về hắn: Đỗ Bạc Xuyên là một người rất chín chắn, ngay thẳng thật thà.

Nhưng vừa rồi Nha Thấu lại cảm thấy dường như không phải thế.

Hứa Tri Nam quay đầu lại, nhìn thiếu niên bên trong.

Đỗ Bạc Xuyên quanh năm làm việc dưới nắng nên da hơi sạm màu, cơ bắp phập phồng dưới lớp vải quần áo mơ hồ lộ vẻ xâm lược.

Hoàn toàn trái ngược với nhóc con trắng như phát sáng, làn da non nớt chỉ cần bóp mạnh là sẽ để lại dấu đang đứng trong phòng kia.

Nhóc con đứng tại chỗ nắm nắm vạt áo của mình, trông như đang ngẩn người ấy, một lúc sau mới trả lời.

"Ừm anh vào đi."

...

Lần này không đóng cửa, vào trong nhà rồi, Đỗ Bạc Xuyên để hộp giữ nhiệt lên trên bàn.

Là cháo, một tầng khác bên trong để bánh bột mì hấp.

Đỗ Bạc Xuyên lần lượt nhấc hết các tầng ra ngoài để trước mặt Nha Thấu, đoạn áy náy quay sang nói với Hứa Tri Nam: "Không biết chú ở đây nên tôi không mang tới."

Theo vai vế thì Hứa Tri Nam cùng thế hệ với Đỗ Vọng Tân, Đỗ Thanh Dương, còn Đỗ Bạc Xuyên, Đỗ Nguyên Tu và Đỗ Tương Ngô là cùng một thế hệ, thực ra gọi vậy chẳng có vấn đề gì hết, nhưng lạ cái là tự dưng Đỗ Bạc Xuyên lại cố tình nhấn mạnh.

Hứa Tri Nam ngồi bắt tréo chân, tay phải chống mép bàn, hắn giương mắt, hờ hững trả lời: "Ừ."

Chỉ đúng một chữ "Ừ", cảm giác không khí còn cứng nhắc hơn.

Thời tiết nóng bức, cháo cũng nóng nữa nên chóp mũi với trán Nha Thấu đều rịn mồ hôi mỏng.

Da cậu là kiểu hễ nóng hay xúc động một tí là sẽ đỏ lên, trời thì nóng, trong nhà còn không có điều hòa, Nha Thấu cảm giác mình nóng sắp chảy thành nước luôn rồi.

Tới khi cầm giấy lau mồ hôi trên trán lần thứ hai thì cậu cảm thấy có cơn gió mát thoang thoảng bên cạnh.

Hứa Tri Nam vẫn ngồi nguyên tư thế cũ, một tay chống bàn, tay còn lại cầm quạt hương bồ quạt cho Nha Thấu.

Lúc ăn cháo Nha Thấu đang mải nghĩ lung tung, chẳng hạn như quyến rũ Đỗ Bạc Xuyên thế nào, lại chẳng hạn như làm sao tìm được thiết lập nhân vật đầy đủ của mình, thành thử ăn nhanh quá nên bị bỏng lưỡi.

Cậu lập tức há miệng suýt soa, thấy Hứa Tri Nam quạt cho mình thì vội vàng nói cảm ơn: "Cảm, cảm ơn anh."

"Không có gì..."

Hứa Tri Nam còn chưa nói xong thì Đỗ Bạc Xuyên đã cầm cốc nước mát đưa tới trước mặt Nha Thấu: "Bị bỏng rồi à? Em ngậm nước trong miệng một lúc đi."

Nha Thấu gật đầu, thấy Đỗ Bạc Xuyên không có vẻ gì là định để cốc nước xuống bàn cả, cậu tính ngẩng đầu lên bảo hắn nhưng cuối cùng thế nào lại thôi, đoạn cúi đầu ghé miệng lại gần cốc nước Đỗ Bạc Xuyên đưa tới.

Đỗ Bạc Xuyên nghiêng miệng cốc qua, đút nước cho Nha Thấu uống.

Chỉ có điều dù gì cũng không phải do mình tự cầm cốc uống, phối hợp không nhuần nhuyễn lắm sẽ thành ra như bây giờ, nhiều nước quá không kịp nuốt bị tràn hết ra ngoài, chảy dọc xuống cổ vào trong áo.

【Cái cốc này gai mắt thế không biết! Không thấy lưỡi của vợ đâu cả hu hu.】

【Để tui mớm nước cho Nha Nha cho! Chời ơi có thể đút mạnh tay hơn tí nữa được không, muốn xem dáng vẻ bé con nuốt không kịp.】

【Sao Nha Nha lại nghe lời thế, để thế cũng chịu uống!? Cái tên Đỗ Bạc Xuyên gian xảo kia rõ ràng có ý xấu với con mà! A a a trực giác mách bảo tui là tên Đỗ Bạc Xuyên này tuyệt đối không phải loại người đơn giản đâu.】

【Đương nhiên là không đơn giản rồi, hắn với Hứa Tri Nam đang tranh giành tình cảm kìa hí hí, pha này á, ngoài mặt yên bình nhưng bên trong đã đánh nhau không biết bao nhiêu lần rồi!】

【Mèo con uống nước.jpg. Đám đàn ông toàn dùng mấy trò vặt để gây sự chú ý, tui hiểu tui hiểu mà, Nha Nha đáng yêu như thế, thêm mấy ông chồng nữa thì có sao!】

【Chậc chậc chậc, cách màn hình mà tui vẫn ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc, muốn mớm nước cho Nha Nha cơ!】

【Nước mà mấy người đang nói là nước nghiêm chỉnh đó hả?】

Có cốc nước mà uống rõ lâu, uống xong rồi mà cái cốc vẫn dừng nguyên bên miệng.

Nha Thấu mới ăn cháo nóng xong, môi còn hơi đỏ, cái cốc thủy tinh cứ dí sát vào miệng cậu, tí còn va cả vào răng.

Cậu giơ tay vỗ tay Đỗ Bạc Xuyên, ra hiệu cho hắn bỏ cốc nước xuống, nhưng Đỗ Bạc Xuyên lại nhưng không thấy, cứ nhìn Nha Thấu chằm chằm không nhúc nhích.

Nha Thấu đang định vỗ lần thứ hai thì cái cốc thủy tinh đã rời khỏi môi mình.

Hứa Tri Nam túm lấy gáy áo của Đỗ Bạc Xuyên kéo hắn ra, đoạn cất giọng trầm thấp.

"Cậu ấy bảo cậu buông ra."

"Cậu không nghe thấy à?"

Đỗ Bạc Xuyên cầm cái cốc không chắc, lúc bị kéo ra không cẩn thận làm rơi xuống.

Âm thanh thủy tinh vỡ giòn tan vang lên.

Bấy giờ Đỗ Bạc Xuyên mới hoàn hồn: "Xin lỗi, nãy anh hơi phân tâm."

Nha Thấu ngơ ngác nhìn hắn, trên cổ cậu còn vệt nước, bờ môi cũng loang loáng ánh nước.

Cậu vô thức liếm môi: "Không sao."

Hứa Tri Nam rút tay lại, chẳng nói chẳng rằng cầm lấy khăn giấy trên bàn đi tới rồi khom người trước mặt Nha Thấu, lau khô vệt nước cho cậu.

Có một ít chảy vào trong áo, Hứa Tri Nam lau sạch bên ngoài sau đó lại rút thêm một tờ giấy mới nữa đưa qua: "Tự lau đi."

"À à, được."

Nha Thấu nhận lấy, dùng giấy lau sạch nước dính vào người, lau xong thì vo thành một cục để trên bàn, định tí nữa ra ngoài thì tiện thể cầm đi vứt.

Cũng may cổ áo rộng nên lúc lau nước cũng dễ.

Có ánh mắt rơi trên tay Nha Thấu, dời đi một lúc rồi lại quay lại.

Hứa Tri Nam đứng thẳng người lên, hạ giọng nói: "Tôi đi trước đây."

Hắn nói đột ngột quá làm Nha Thấu không kịp phản ứng, có điều cũng chỉ ngẩn ra trong chốc lát thôi, nhưng khi cậu hoàn hồn muốn níu hắn lại thì chỉ chạm được vào góc áo.

Nha Thấu ngồi tại chỗ, không hiểu ra sao.

Cậu thấy hơi tủi thân, 001 vây quanh bông hoa nhỏ ỉu xìu, Nha Thấu mếu máo với nó trong biển ý thức: "Hứa Tri Nam nói sẽ dẫn ta đến hiện trường tử vong cơ mà?"

【Ừm, cái này...】001 nghĩ xem giải thích thế nào.

【Vợ trông tủi thân thế, tại Hứa Tri Nam ra ngoài à?】

【Tám chín phần mười là thế rồi, Hứa Tri Nam mới nói sẽ dẫn streamer đến hiện trưởng tử vong tìm manh mối xong giờ lại bỏ ra ngoài trước, ai bị cho leo cây thế chẳng tủi thân chết đi được.】

【Thiệt hả? Sao cảm giác không giống Hứa Tri Nam mà tôi biết nhỉ.】

Sau khoảng năm giây, bình luận trong phòng livestream bắt đầu đổi hướng gió.

【Bé ơi đừng tủi thân! Anh mới qua bên Hứa Tri Nam xem thử, hắn bảo bọn anh truyền lời là chờ em ở bên ngoài.】

【Đỗ Bạc Xuyên là NPC mà, nếu Hứa Tri Nam cứ ở đó suốt sợ sẽ gây ra nghi ngờ ấy, cho nên Hứa Tri Nam đi trước, chờ khi nào Đỗ Bạc Xuyên đi rồi mới làm gì thì làm được.】

Bông hoa nhỏ chậm rãi tươi tắn lên.

【Lần đầu tiên truyền lời kiểu này kích thích ghê, tui thích cái cảm giác lén lén lút lút này quá.】

【Truyền lời ngay trước mắt Đỗ Bạc Xuyên đã thật, sao lúc trước không phát hiện ra phòng livestream còn có chức năng này nhỉ.】

Sau khi biết nguyên nhân Hứa Tri Nam bỏ đi không phải tại mình rồi, Nha Thấu mới khe khẽ hít mũi.

Nha Thấu một mực không lên tiếng, trông thấy động tác của cậu, Đỗ Bạc Xuyên đi tới đứng bên cạnh cậu.

"Giận à?"

Nha Thấu còn đang ngậm nước trong miệng nên không nói được, cậu vừa định lắc đầu, Đỗ Bạc Xuyên đã tự nói tiếp: "Để anh đi dọn mảnh cốc vỡ trước."

Nói xong hắn đi thẳng ra sân sau, lấy cái chổi với cái hốt rác, động tác nước chảy mây trôi cứ như hắn biết mấy đồ kia ở đâu từ trước rồi vậy.

Hắn khom người xuống, lấy cái chổi quét mảnh cốc vỡ vào trong hốt rác.

Đợi lưỡi hết rát rồi, Nha Thấu mới nuốt nước xuống, chần chờ một lúc rồi duỗi tay tóm lấy áo hắn.

Đỗ Bạc Xuyên nghiêng đầu qua: "Còn giận không?"

Nha Thấu lắc đầu: "Em có giận đâu."

Cậu nắm chặt áo Đỗ Bạc Xuyên, nhỏ giọng mở miệng: "Đỗ Bạc Xuyên, lần trước anh nói sẽ bảo vệ em là thật à?"

Đỗ Bạc Xuyên đứng thẳng lên, tay vẫn cầm cán chổi.

Thấy hắn không trả lời, Nha Thấu mấp máy miệng, không biết nói tiếp sao nữa.

Bông hoa nhỏ lại ỉu xìu xuống, rũ rượi dưới nắng.

Câu hỏi của cậu quả thực khá lạ lùng, kết hợp với thân phận góa phụ nghe mờ ám lạ thường, Đỗ Bạc Xuyên cảm giác tim mình đập nhanh như điên, những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu như sắp phá vỡ bóng tối mà trào ra.

"Có phải như anh nghĩ không?" Đỗ Bạc Xuyên hỏi.

Hắn siết chặt cắn chổi đến mức mu bàn tay với cánh tay nổi đầy gân xanh.

Nha Thấu sững sờ chốc lát, thấy Đỗ Bạc Xuyên ngổi xổm xuống trước mặt mình.

Hắn nắm tay Nha Thấu: "Những lời ấy là thật."

"Anh sẽ bảo vệ em."

...

Tới lúc cuối Nha Thấu cũng không trả lời hắn, sau khi ăn xong thì đuổi Đỗ Bạc Xuyên về với lý do mình muốn ngủ.

Trên thực tế thì cậu còn chẳng dám lại gần gian sau ấy chứ, cho nên lúc này cậu đang ngồi ở bậc thềm sân sau rầu rĩ nhìn bảng nhiệm vụ.

Tại sao Đỗ Bạc Xuyên đồng ý rồi mà nhiệm vụ 1 vẫn chưa hoàn thành.

Chẳng lẽ là tại không nhắc tới "Đêm đó" à?

Hứa Tri Nam chẳng biết vào lúc nào, đang đứng tựa vào cửa sau nhìn cậu.

Đỗ Bạc Xuyên đi được một lúc hắn mới đi vào, trông thấy thiếu niên ngồi một mình trong sân nhăn mặt nghĩ gì đó.

Nha Thấu chọn một chỗ râm mát ngồi xuống, giữa không trung còn có một cái quạt hương bồ lơ lửng đang quạt cho cậu.

Tóc xõa tung, bị gió thổi bay ngược về sau.

Hứa Tri Nam đứng nhìn một lúc rồi lên tiếng: "Đi giày đi rồi đến hiện trường tử vong."

Nha Thấu bị giật mình, vội vàng bảo 001 bỏ quạt xuống, bắt đầu xỏ giày.

"Vừa rồi là hệ thống của cậu quạt đấy à?"

Nha Thấu vừa xỏ giày vừa "ừm ừm" đáp lại.

Hứa Tri Nam nghĩ ngợi: "Cậu với hệ thống thân thiết nhỉ?"

"Ừm." Nha Thấu chọc 001, hỏi lại hắn: "Sao thế?"

Hứa Tri Nam đứng thẳng người lên: "Không có gì."

Nha Thấu đi giày xong xuôi rồi đi theo hắn, nhỏ giọng hỏi: "Thế anh với hệ thống của anh thì thế nào?"

"Bình thường." Hứa Tri Nam tạm ngừng: "Nên tôi mới tò mò sao cậu với hệ thống lại thân thiết như vậy."

Mỗi người đều có hệ thống tùy thân, đa phần đều tương ứng với thứ tự họ tới khu Trốn thoát Kinh Hoàng. Giữa người chơi với hệ thống không có sự thấu hiểu chia sẻ cảm xúc với nhau, hầu hết thời gian hệ thống chỉ hỗ trợ xử lý dữ liệu thôi chứ không hề chủ động cung cấp trợ giúp gì cả.

"... Cái này tôi cũng không biết."

Nha Thấu gượng cười hai tiếng. Cậu suýt quên mất do thân phận của mình hơi đặc biệt nên 001 mới quan tâm mình nhiều hơn, trong khu Trốn thoát Kinh Hoàng không phải không có nhưng cũng không tính là phổ biến.

Hứa Tri Nam quay lại, vì khoảng cách gần quá nên Nha Thấu còn phát hiện bên vành tai phải của hắn có một cái khuyên hình con rắn nhỏ xíu, con rắn nhỏ màu vàng có đôi mắt màu ngọc lam giống hệt với chủ nhân củanó.

Đôi mắt màu ngọc lam của hắn lúc này không rõ cảm xúc: "Nhóc con."

Lại gọi bằng xưng hô lần đầu họ gặp nhau, chỉ có điều giọng điệu lần này không lạnh nhạt như ban đầu nữa, nghe như hơi bất đắc dĩ, còn xen lẫn thứ gì khác nữa mà cậu không hiểu.

Nha Thấu ngửa đầu lên: "Sao vậy?"

"Vừa rồi sao lại nói lời kia với Đỗ Bạc Xuyên?" Hứa Tri Nam nói: "Còn cố tình uống nước như thế nữa."

Bị nhìn thấu, Nha Thấu vốn đang khí thế lập tức xẹp xuống, lắp bắp nói: "Vì, vì nhiệm vụ."

Hứa Tri Nam lại không định cứ thế cho qua: "Nhiệm vụ gì?"

"Thì là nhiệm vụ ấy."

Nha Thấu không muốn kể cái nhiệm vụ xấu hổ kia ra, cậu quay mặt đi, muốn lừa cho qua: "Có một cái danh sách, Đỗ Bạc Xuyên có tên trên đó."

"Trên danh sách đó."

"Không có tên tôi phải không?"

Nha Thấu cảm giác không khí hiện giờ hơi lạ, làm cậu muốn rụt người lại về sau.

Hứa Tri Nam không nói gì nữa, rủ mắt nhìn xuống.

"Cẩn thận Đỗ Bạc Xuyên đấy."

"Đi thôi."

...

Lúc Nha Thấu với Hứa Tri Nam đến hiện trường, người dân trong thôn họ Đỗ còn chưa đến thu dọn thi thể trên bờ ruộng.

Những thi thể bị lệ quỷ giết hại còn thê thảm hơn cả cảnh tượng nhìn thấy sáng hôm qua, ruột gan vương vãi đầy đất, có cái đầu bị gặm nát nửa mặt, những mảng thịt đỏ lòm lở loét trông rợn người vô cùng.

Cách chết này khá giống với cái chết của những người chơi ngồi nhầm xe lệ quỷ trong phần cốt truyện mở đầu.

Dù đã thấy cảnh tượng máu me kiểu này rồi nhưng Nha Thấu vẫn không chịu nổi, cậu nghiêng đầu sang một bên, trấn tĩnh lại chốc lát mới quay đầu qua quan sát.

Hứa Tri Nam: "Có ấn tượng gì không?"

Nha Thấu lắc đầu.

Cậu không có ấn tượng gì với người chơi nằm trên bờ ruộng này, cũng không đoán được trước khi chết anh ta đã trông thấy cái gì.

"Hôm nay có ba người chết ở ruộng, hai người trên lối nhỏ trong rừng."

Hứa Tri Nam đến thì đã thấy vậy rồi.

Khác với tình hình tử vong hôm qua, hôm nay các địa điểm xảy ra cái chết không còn tập trung mà rải rác khắp nơi, giữa những vị trí đó cũng không có điểm chung rõ ràng. Nếu buộc phải tìm ra một điểm chung thì đó là —

"Bọn họ đều đang trên đường."

Không phải đường đi mà là trên đường đến một nơi nào đó.

Có thể là về nhà, cũng có thể là đến nơi khác.

Nha Thấu nhớ lại những lời mà NPC nói với mình sau lúc bị kéo vào đường Hoàng Tuyền hôm qua, đoạn nói: "Hôm qua có người nói với tôi rằng buổi tối đi đường không được phân tâm, cũng không được quay đầu lại, phải tập trung nhìn phía trước, không thì dễ bị ma quỷ trên đường câu mất hồn lắm."

Dưới ánh mắt dò hỏi của Hứa Tri Nam, cậu giải thích: "Là mấy NPC đi cùng chiều qua ấy."

Là những NPC kia nói cho Nha Thấu biết, không phải NPC thúc đẩy cốt truyện vậy mà lại chủ động tiết lộ thông tin, Hứa Tri Nam ngừng một lúc mới mở miệng: "Thiện cảm của những NPC đó với cậu cao thật."

"... Không cao lắm." Nha Thấu nhỏ giọng phản bác.

Hôm qua lúc đi thu quần áo cậu đã kiểm tra một lần rồi, đa số đều trên dưới 50, không khác Hứa Tri Nam là mấy.

Hứa Tri Nam: "Tình huống NPC bình thường chủ động tiết lộ điều kiện tử vong cực kỳ hiếm, ít nhất là bọn họ thích cậu nhất trong số tất cả mọi người."

Nha Thấu khẽ "à" một tiếng.

Tương truyền rằng mỗi người có ba ngọn lửa trên người, hai ở vai và một trên đầu. Lửa ở đây đương nhiên không phải lửa thật mà là một cách gọi khác của linh quang.

Cách giải thích về linh quang thì rất đa dạng, người thì nói đó là tinh khí thần của con người, người thì nói đó là tư tưởng và ý chí lực của con người, nhưng dù là gì đi nữa thì ba ngọn lửa này được truyền rằng có thể chống lại ma quỷ. Cho nên buổi tối không được quay đầu lại hay khoác vai bá cổ, nếu phía sau là ma thì nó có thể nhân lúc bạn quay đầu mà thổi tắt hai ngọn lửa trên vai bạn, cả việc khoác vai cũng vậy.

Cuối cùng chỉ còn lại một ngọn lửa trên người thì dù bạn có đang tập trung hay không thì cũng dễ bị câu mất hồn.

Hứa Tri Nam: "Nói cho tôi biết dễ thế à?"

Giọng hắn đều đều: "Trong mười lần phó bản mở trước đây chưa có ai tìm ra được điều kiện tử vong."

"[Mai Táng] sau khi dị biến sẽ thăng cấp, mà kể cả khi chưa thăng cấp thì cậu cũng có thể dựa vào điều kiện tử vong mình tìm được này để gia nhập vào bất kỳ khu vực nào."

Mặc dù [Mai Táng] là phó bản cấp B nhưng nó đủ quỷ dị nên cũng nằm trong phạm vi khảo sát của tất cả các khu vực.

Mở mười lần nhưng không ai lấy được điều kiện tử vong, giá trị thế nào không cần nghĩ cũng biết.

Giọng Hứa Tri Nam rất hờ hững, Nha Thấu nghe xong thì tỏ ra nghi hoặc: "Chúng ta là một đội mà?"

Cậu gần như chẳng bao giờ giỏi che giấu cảm xúc, bấy giờ đang thắc mắc nên mắt mở to hơn bình thường, đến nỗi khiến người ta có thể đoán ra ngay câu tiếp theo cậu định nói là ——

"Nói cho anh là việc nên làm mà?"

"Hơn nữa anh là lãnh chúa nên chắc chẳng để ý tới mấy cái này đâu."

Một lời nói quá mức ngây thơ trong khu Trốn thoát Kinh Hoàng này, mọi đội ngũ tự thành lập không do sự bắt buộc của hệ thống đều không an toàn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đồng đội đâm sau lưng, phản bội và tin tưởng cùng tồn tại song song.

Trước khi vào phó bản này, Hứa Tri Nam mà nghe thấy kiểu này chắc còn nhếch mép coi thường, e là hắn cũng không ngờ có ngày mình lại gặp được một người như vậy, nhỏ nhẹ nói với hắn những lời này, thế nhưng chẳng biết sao hắn lại không hề thấy phản cảm chút nào, thậm chí nơi nào ấy trong lồng ngực còn mềm nhũn.

"Trước đó em cũng vậy với Thi Lâu và Tạ Thầm à?"

Nha Thấu không ngờ sẽ nghe thấy nhiều cái tên quen thuộc như thế từ miệng Hứa Tri Nam, cậu chậm rãi đáp: "... Ừm."

Cậu còn nghe thấy Hứa Tri Nam cười khẽ một tiếng nữa.

Ở nơi Nha Thấu không nhìn thấy, điểm thiện cảm của Hứa Tri Nam trên giao diện Hệ thống Tình Yêu bắt đầu thay đổi.

【Điểm thiện cảm: 80】

...

Bọn họ không định ở lại lâu, nhưng lúc chuẩn bị đi thì bỗng thấy một nhóm NPC ở xa đi tới. 

Tay bọn họ cầm theo túi, chắc là đến xử lý thi thể, Nha Thấu nhìn chốc lát mới nhận ra người dẫn đầu là Đỗ Khánh Nghiêm.

Còn sau lưng Đỗ Khánh Nghiêm là Đỗ Thanh Dương và mấy người khác đang cầm xẻng.

Nơi đây là đất bằng, không có chỗ nào cho bọn cậu trốn cả nên cả hai dứt khoát đứng yên tại chỗ chờ bọn họ tới.

"Tri Nam, sao hai đứa lại ở đây?"

Đỗ Khánh Nghiêm đảo mắt nhìn Nha Thấu với Hứa Tri Nam, dù sao thì việc thấy em trai với cháu dâu mình ở cùng nhau cũng khiến anh ta suy nghĩ một hồi.

Hứa Tri Nam: "Nghe nói có người chết nên em qua xem các anh có cần hỗ trợ gì hay không."

Đỗ Khánh Nghiêm xua tay: "Thế thì không cần đâu, bọn anh đủ người mà."

Tổng cộng có sáu người, mấy người cầm xẻng, còn lại thì cầm kẹp bịt mũi gắp mảnh thi thể vào trong túi.

"Xúi quẩy thật, đất bẩn thế này rồi sang năm trồng hoa màu kiểu gì."

"Anh để đó không dọn thì sang năm càng khó trông!" Một thôn dân không quay đầu lại lên tiếng. 

Những người đang thu dọn thi thể thì tỏ ra hết sức bực bội, thậm chí còn nhổ toẹt nước bọt vào xác người chơi dưới đất, ai nấy đều không tình nguyện gắp từng bộ phận nội tạng vương vãi lên bỏ vào túi.

"Cái đám người chơi gớm chết này nữa, không biết tự lượng sức mình, sao cứ đến quấy rầy cuộc sống của chúng ta vậy, phiền chết đi được."

"Tôi thấy cũng vui mà, mấy người không thấy thú vị lắm hả? Việc tìm ra đám người chơi trà trộn giữa chúng ta ấy."

Lúc bọn họ nói câu này đang có hai người chơi đứng ngay ở hiện trường.

Có một cái xác bị lật lên, mùi máu tanh nồng lan ra, một con mắt bị móc trần ra lăn lông lốc, tí thì lăn tới chân Nha Thấu, may mà giữa chừng bị Đỗ Thanh Dương đá văng đi.

Đỗ Thanh Dương nói khẽ: "Không muốn nhìn thì quay qua chỗ khác."

Nha Thấu mím môi rồi hỏi: "Các anh còn phải xử lý mấy cái thi thể nữa?"

Thiếu niên xinh đẹp nói xong liền có mấy thôn dân tranh nhau trả lời: "Giờ bọn tôi mới bắt đầu, đây là cái đầu tiên!"

"Còn bốn cái nữa!"

"Muốn đi cùng à?"

Đỗ Thanh Dương nói: "Đi gì mà đi, mấy cậu lo việc mình đi."

"À được được được."

Nha Thấu cúi đầu xuống giống như đang nhìn mũi giày của mình.

Nếu những NPC kia nói là thật thì đây chính là địa điểm đầu tiên.

Nha Thấu chần chờ liếc qua giày của Đỗ Khánh Nghiêm.

Mép giày dính máu, màu đỏ sẫm lẫn với bùn đất khiến người ta nên hơi khó thấy.

Có lẽ vì lúc trước từng làm ma cà rồng nên mũi Nha Thấu khá nhạy với mùi máu.

Mà máu dính trên giày của Đỗ Thanh Dương còn nhiều hơn Đỗ Khánh Nghiêm nhiều, đế giày mềm, phần gót bị thấm đẫm đến mức nhuộm thành màu đỏ sẫm, không nhìn kỹ thì khéo còn tưởng màu giày vốn như thế.

Nếu không phải khứu giác của Nha Thấu nhạy mùi máu thì khả năng cũng không nhận ra được thật.

Đây là thi thể đầu tiên bọn họ xử lý hôm nay, tức là vừa mới từ nhà hoặc nhà tang lễ đến đây, vậy thì máu trên giày của họ từ đâu mà có?

Nha Thấu cắn môi, cảm giác như mình vừa rơi vào một cái hố băng, cả người lạnh buốt.

Nhất là lúc cậu ngẩng đầu lên lại thấy Đỗ Thanh Dương đang nhìn mình chằm chằm.

Đỗ Thanh Dương lên tiếng: "Trông em có vẻ sợ nhỉ?"