Vì Trượt Tay Nên Quay Vào Buff Nhan Sắc

Chương 163



Edit: Lune

Giữa bầu không khí tràn ngập mùi máu tươi gay mũi, tiếng Đỗ Thanh Dương nói không to nhưng vẫn đủ để mọi người xung quanh nghe thấy. 

Ngay cả Đỗ Khánh Nghiêm cũng quay đầu lại nhìn Đỗ Thanh Dương, dùng ánh mắt hỏi xem xảy ra chuyện gì thế.

Giọng điệu Đỗ Thanh Dương khi hỏi ra câu này rất bình tĩnh, trên mặt cũng chẳng có biểu cảm gì cả, làm người ta khó mà đoán được.

"... Hơi hơi."

Nha Thấu không phủ nhận mà thẳng thắn thừa nhận luôn.

Thiếu niên đứng trên bờ ruộng mặc chiếc áo thun trắng rộng thùng thình, phía dưới là quần dài màu đen, vẻ mặt trông hơi nhợt nhạt. Nói xong câu kia, cậu ngẩng đầu liếc thoáng qua đống thi thể đựng trong cái túi gần đó rồi vội vàng quay đi luôn.

Giọng nói ỉu xìu, mấy ngón tay trắng nõn nắm chặt lấy vạt áo của mình.

Trông cậu khác hẳn với đám đàn ông thô kệch bên cạnh, cũng chẳng hề phù hợp với hoàn cảnh ruộng đồng nơi đây, thành thử việc sợ máu sợ xác chết khi đặt trên người cậu nghe lại hợp lý lạ thường.

Có thôn dân đang gắp mảnh thi thể trên bờ ruộng bỗng dưng mở miệng: "Sợ cũng bình thường thôi mà, máu me thế này, tự dưng trông thấy thì chẳng sợ."

"Đúng đúng đúng." Một người khác nói theo: "Thật ra lúc đầu tôi cũng sợ lắm, về sau mới đỡ đấy!"

Có bọn họ nói chen vào, bầu không khí đang căng thẳng dịu hẳn xuống.

Điểm thiện cảm của Đỗ Thanh Dương với cậu vẫn giữ nguyên không giảm, hiện tại chưa biết anh ta có phải là người tài xế chở cậu đến thôn lúc đầu hay không, kể cả thế thì Nha Thấu cũng không đoán được rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì.

Anh ta không hề có ác ý gì với mình, đây là điều duy nhất cậu có thể khẳng định.

"Nếu em sợ, hay là đến nhà tang lễ trước đi?" Đỗ Thanh Dương mở miệng, hỏi ý kiến của Nha Thấu.

Bọn họ đã lấy được thông tin về người chơi tử vong rồi nên không còn lý do gì ở đây tiếp nữa.

Nha Thấu bước xuống bậc thang anh ta đưa cho: "Vâng."

Lúc gần đi, Nha Thấu lại quay đầu lại, chần chờ hỏi: "Vậy khi nào các anh đến?"

"Dọn xong sẽ đến ngay."

Đỗ Thanh Dương khựng lại, nhìn về phía Hứa Tri Nam: "Tri Nam, anh ở lại đây một lúc."

...

Lúc đến là hai người, nhưng lúc đi chỉ còn mình Nha Thấu.

Không biết bọn hắn gọi Hứa Tri Nam ở lại đó làm gì, nhưng xem bình luận trong phòng livestream thì có vẻ vẫn an toàn.

Thời tiết nóng nực khủng khiếp, đi bộ được một lúc đã bắt đầu toát mồ hôi, nhưng đang ngoài đường nên 001 không tiện xuất hiện để quạt gió cho ký chủ của mình.

【Phía trước có chỗ râm, ký chủ muốn qua đó nghỉ một lúc không?】

Nha Thấu gật đầu, vội chạy đến dưới mái hiên, vừa mới định vạch cổ áo ra thì nghe thấy Hệ thống Tình Yêu nói:【Bỏ lại.】

Không nghiêm khắc lắm, nhưng cảm giác từ sau khi nâng cấp, Hệ thống Tình Yêu để ý nhiều chuyện hơn mấy phó bản trước nhiều, nhất là rất hay để ý chuyện nhỏ nhặt như mặc quần mặc áo này.

Rõ ràng là âm thanh máy móc nhưng chẳng hiểu sao lại nghe ra sự bất đắc dĩ, hệt như đang nói với con trẻ vậy.

Nha Thấu bỏ tay ra khỏi cổ áo, đưa tay lau mồ hôi trên trán.

Trời nắng chang chang, nhiệt độ ngoài trời lên tới 38 độ làm Nha Thấu hơi choáng váng.

Buổi sáng đã 38 độ rồi, tới trưa thì không biết bao nhiêu nữa, có khi còn quá 40 độ cũng nên, nhiệt độ cao khiếp người tương phản rõ rệt với đống quần áo bông dày mà người dân trong thôn đang phơi ngoài trời.

Nha Thấu đứng nghỉ một lúc rồi lại tiếp tục đi về phía nhà tang lễ.

Lần này cậu đi một mình tới nhà tang lễ, sợ xảy ra chuyện gì nên chỉ chăm chăm đi thẳng không lên tiếng.

"Nha Nha..."

Loáng thoáng có tiếng gọi phía sau, Nha Thấu nhớ tới chuyện mình gặp phải lúc đi cùng Đỗ Bạc Xuyên đến nhà tang lễ ban đầu, khi ấy cũng có người gọi mình.

Tim cậu đập rộn, cậu giả vờ như mình không nghe thấy gì, cứ cắm đầu đi thẳng.

"Nha Nha!"

Tiếng gọi lần này rõ ràng hơn hẳn, còn ngụy trang thành giọng của Đỗ Nguyên Tu nữa.

Nha Thấu cảm thấy con ma này khá thông minh, có lẽ còn rất lợi hại nữa, không ngờ giữa ban ngày ban mặt mà nó lại dám xuất hiện đi dọa người, cậu cắn chặt môi dưới, không dám chạy mà chỉ cố gắng đi thật nhanh về phía trước.

"Nha Nha!"

Tiếng gọi hơi bực dọc vang lên, lần này thì ở ngay phía sau cậu, cả tiếng bước chân cũng dừng lại sau lưng, sau đó một bàn tay giữ chặt cổ tay cậu lại: "Đừng đi."

Bàn tay nắm lấy tay cậu nóng rực, hơi thở đầy nam tính của người đàn ông trưởng thành ập đến, phía sau không phải ma.

Nha Thấu bị kéo quay người lại thì thấy là Đỗ Nguyên Tu.

Tóc hắn rối tung, vẻ mặt đanh lại, mấy lọn tóc thường rủ trước trán giờ bị vén ngược ra sau, vầng trán lộ ra khiến cảm giác xâm lược trên người hắn càng mãnh liệt hơn.

Đỗ Nguyên Tu gặp ác mộng cả đêm.

Giấc mơ rất kỳ quái, đống xác chết máu me lúc nhúc xung quanh, cảnh mở bụng moi ruột hiển hiện khắp nơi nhưng Đỗ Nguyên Tu lại thấy rõ nhạt nhẽo.

Hắn thấy quá nhiều lần rồi nên chẳng còn cảm giác gì nữa.

Mãi cho đến sau cùng ——

Thiếu niên xinh đẹp nằm dưới người hắn, đôi môi bị mài đỏ bừng, đôi mắt màu lam nhìn hắn chằm chằm một hồi lâu rồi khẽ cất tiếng:

"Đỗ Nguyên Tu, em giận anh rồi."

"Em ghét anh, em sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa."

Sau khi nói xong những lời này, Nha Thấu lập tức bị bóng tối mang đi, còn hắn thì dù có đuổi theo nhanh đến mức nào cũng không bắt được góc áo của cậu.

Đỗ Nguyên Tu tức khắc bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Bên ngoài ánh nắng chói chang, còn hắn thì ngồi trên giường thở hổn hển từng hơi, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người.

Trong khoảnh khắc ấy, cơn ác mộng như hóa thành hiện thực.

...

Đỗ Nguyên Tu tìm khắp nơi mà không thấy Nha Thấu đâu cả, cuối cùng chỉ có thể ôm hy vọng đi đến nhà tang lễ, nào ngờ từ xa đã trông thấy bóng dáng thiếu niên.

Hắn gọi mấy tiếng nhưng Nha Thấu lại càng đi nhanh hơn, Đỗ Nguyên Tu lạnh cả người, bỗng nhớ lại cảnh trong mơ dù hắn có đuổi theo thế nào cũng không bắt được Nha Thấu.

Không sợ cái chết, không sợ ma, vậy mà lúc này Đỗ Nguyên Tu lại sợ đến mức tim nghẹn cứng, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại cái cảnh Nha Thấu bị bóng tối mang đi, mãi tới khi bắt được người ta rồi mới cảm thấy an toàn một chút, rồi lại siết chặt từng chút một để chắc chắn rằng mình không phải đang mơ.

Nha Thấu lúc nào cũng đẹp, trong mơ hay ngoài hiện thực cũng đẹp, mới đi ngoài đường có lúc mà da đã đỏ hết cả lên, hai bầu má mềm mại nóng ran, có lẽ bị dọa sợ nên lông mi cứ run rẩy mãi.

Nha Thấu biết sớm muộn gì cũng phải đối mặt với Đỗ Nguyên Tu, chỉ là cậu không ngờ lại vào lúc này thôi.

Làm vừa rồi cậu cứ tưởng phía sau là ma, tự dưng bị nắm lấy cổ tay khiến cậu giật nảy mình, tim đập nhanh như điên: "Anh bỏ tay ra trước đi."

"Anh nắm lỏng hơn được không?" Đỗ Nguyên Tu cúi thấp đầu, giọng cũng nhỏ xíu: "Anh không muốn bỏ tay ra."

Nha Thấu: "..."

Cậu không nói gì nữa.

"Em đừng giận anh mà."

Cái người ban đầu còn hung hăng như thế mà giờ phút này lại cúi đầu, tưởng mình làm người ta giận rồi nên chỉ biết vụng về dỗ dành để cậu bớt giận.

Việc có chọn Đỗ Bạc Xuyên hay không thì cậu vẫn còn đang cân nhắc, nhưng Đỗ Nguyên Tu thì chắc chắn sẽ bị gạch tên ra khỏi danh sách rồi.

Tuy thế nhưng Nha Thấu không định làm căng với Đỗ Nguyên Tu, cậu mím môi nói: "Em không giận."

Không giận mới là lạ ấy!

Khóe môi người ta còn bị xước đây này, nếu không vì thiết lập nhân vật thì lúc này Nha Thấu đã đấm cho Đỗ Nguyên Tu mấy đấm rồi.

Cậu nói thêm: "Nhưng sau này... anh không được hôn em nữa."

"Cũng không được gọi em là vợ."

【Đỗ Nguyên Tu, anh nỗ lực thêm chút nữa đi, trong số tất cả những người đang lăm le Nha Nha thì có mình anh là chấm mút được nhiều nhất đấy, tuy là sắp bị đá văng ra ngoài rồi.】

【Tôi vẫn thích Đỗ Nguyên Tu ban đầu bất chấp mọi thứ muốn đè bé con xuống hơn, giờ thì trông kìa, chậc, hôn có cái đã bị quát cụp cả đuôi.】

Giọng nói tuy nhỏ nhẹ nhưng chẳng khác nào một cú gậy đánh mạnh vào đầu Đỗ Nguyên Tu, người vừa rồi còn đang mừng vì Nha Thấu nói không giận mình.

Đỗ Nguyên Tu ngơ ngác nhìn cậu, hỏi: "Thế sau này chúng mình kết hôn rồi..." Nói tới đây hắn bỗng ngừng lại, yết hầu nhấp nhô lên xuống, giọng nói trúc trắc: "Mấy lời đó còn giữ không?"

Thiếu niên trước mặt ngước mắt lên, đôi mắt màu lam gợn ánh nước đẹp nao lòng.

Màu mắt cậu rất đẹp, đá quý màu lam cũng không đủ để hình dung, nhất là dưới ánh mặt trời nhìn lại càng rực rỡ chói lóa, mang theo sức hút chết người, chỉ cần nhìn một lần thôi là sẽ bị chìm sâu vào trong đó.

Một lúc sau cậu mới chậm rãi mở miệng:

"Xem anh biểu hiện thế nào."

...

Nha Thấu đưa ra câu trả lời mơ hồ, không từ chối thẳng thừng gay gắt, vẫn chừa lại cơ hội cho đối phương.

001 nhìn người đàn ông đang đi theo sau ký chủ nhà mình mà tặc lưỡi, cuối cùng nó cũng hiểu được thế nào là vị thế đảo ngược.

Có Đỗ Nguyên Tu đi cùng nên suốt quãng đường không xảy ra chuyện gì bất thường.

Lúc đến nhà tang lễ, nơi đó mới có mấy người.

Đỗ Khánh Nghiêm và Đỗ Thanh Dương thì đi xử lý thi thể rồi, Hứa Tri Nam cũng bị giữ lại ở đó luôn, chỉ còn mình Đỗ Vọng Tân ở trong linh đường chủ trì mọi việc.

Đỗ Vọng Tân hờ hững đứng đó, canh chừng nến với hương, thấy Nha Thấu vào thì chỉ khẽ gật đầu.

Chẳng biết là cố ý hay vô tình mà lúc sau hắn lại gọi Đỗ Nguyên Tu đi chỗ khác.

Thế là Nha Thấu ngồi một mình trong linh đường, mãi đến khi Tiểu Lộc ngồi xuống bên cạnh cậu mới ngẩng đầu lên.

Tiểu Lộc: "Hôm nay lại có người chơi chết đó."

"Ừm, chết năm người."

Tiểu Lộc ngạc nhiên: "Oa, sao em biết?"

Nha Thấu hơi lúng túng: "Hứa Tri Nam nói với em."

"Hứa Tri Nam?" Tiểu Lộc bĩu môi, ngồi vắt chân trên ghế: "Ò, chị cứ tưởng mình là người đầu tiên cung cấp manh mối cho em nữa chứ."

"Thế để chị nói cho em cái khác."

Tiểu Lộc như không phục, nhất định phải nói cho Nha Thấu biết tin gì đó mà cậu chưa biết mới thôi, cô liếc mắt ra hiệu cho Nha Thấu nhìn về một phía nào đó: "Năm người đứng gần cửa kia, ba người đứng gần cái cột bên kia rạp với ba người ở đối diện chúng ta đều là người chơi."

"Còn mấy người chơi nữa tạm thời chưa đến, khi nào bọn họ đến chị chỉ cho em."

Tiểu Lộc chỉ ra hết ai là người chơi, mấy người mà cô vừa nhắc lúc này đang tụm lại với nhau cố gắng tìm cách qua ải, vẻ mặt ai nấy đều nghiêm túc.

Nha Thấu ngạc nhiên: "Sao chị biết?"

"Dùng tí thủ đoạn khiến bọn hắn nói thật ấy mà." Tiểu Lộc như thể không nhận ra lời mình nói nghe đáng sợ cỡ nào, đôi mắt ngây thơ như nai con lại lộ ra vẻ thích thú trái ngược hoàn toàn.

"Chị không phải canh linh cữu, chỉ phải đến viếng thôi nên đương nhiên sẽ có nhiều thời gian quan sát hơn người khác rồi."

Nha Thấu nhỏ giọng nói cảm ơn: "Cảm ơn chị đã nói cho em biết."

"Không cần cảm ơn." Mắt Tiểu Lộc cong cong.

"Cẩn thận đừng để lộ, trong phó bản sinh tồn không tồn tại nhân tính đâu."

...

Cả ngày hôm nay bọn họ đều phải ở trong linh đường, đêm mới phải khiêng quan tài lên núi.

Đến trưa ăn cơm vẫn không thấy ai, mãi đến khoảng 3 giờ chiều, mọi người mới bắt đầu tụ tập về linh đường.

Lần nữa gặp lại, Nha Thấu thấy Hứa Tri Nam với nhóm Đỗ Thanh Dương đã đổi sang bộ quần áo khác.

Thầy cúng từ phòng sau đi tới, dặn dò bọn họ những việc quan trọng liên quan đến việc mai táng.

"Khiêng quan tài là nghi thức rất quan trọng." Thầy cúng chắp tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc lạ thường: "Tám người khiêng quan tài, một người mua đường, con trai cả ôm di ảnh, bốn người hơ nóng hố chôn, hai người khiêng băng ghế, sáu người ôm vòng hoa với đồ mã."

Ngoài con cái lẫn cháu chắt nhất định phải đi ra thì cần khoảng 20 người.

Nếu tính thêm họ hàng đi cùng thì sẽ rơi vào khoảng 30 đến 35 người.

"Không chỉ định cụ thể ai, ai muốn tham gia thì có thể tự lên đăng ký. Nếu không đủ thì chúng ta sẽ rút thăm chọn."

"Hơn nữa người ngoài thôn không được lên núi."

Thầy cúng vừa nói xong, tập thể người chơi ẩn trong đám NPC lập tức sững sờ, có người còn không nhịn được mà nhìn về phía Lâm Nam với Tiểu Lộc, trong mắt lộ vẻ hâm mộ lẫn không cam lòng.

Phó bản đã tên là [Mai Táng] vậy chứng tỏ khâu quan trọng nhất chính là "mai táng". 

Khâu quan trong nhất trong một phó bản sinh tồn kiểu gì cũng đầy rẫy nguy hiểm.

Ngọn núi lớn nằm ngay phía sau nhà tang lễ, tất cả người chết trong thôn họ Đỗ đều được chôn trên núi, mấy hôm vừa rồi lệ quỷ đã xuất hiện quấy phá, ai biết lên núi sẽ xảy ra chuyện gì chứ.

Chưa kể lại còn lên núi lúc nửa đêm nữa, cục diện mười phần chết chín thế này đối với phần lớn mọi người mà nói chẳng khác nào đi chịu chết.

Không biết ai sẽ rút trúng, nếu có thể thì bọn họ ước mình chưa bao giờ tới cái phó bản này.

Vậy mà ngay thời thời điểm cả tinh thần lẫn thể xác sắp sụp đổ này lại có người nói với bọn họ rằng có người không cần phải lên núi, điều này còn khó chịu hơn cả việc nói bọn họ phải lên núi.

Tại sao mình phải rút thăm? Tại sao bọn họ không cần phải lên núi? Tại sao chỉ có bọn họ phải đi chịu chết!?

Loại ý nghĩ này khiến cảm xúc bất ổn trong lòng người chơi càng tăng thêm gấp bội, đối mặt với sợ hãi tử vong khiến bọn họ đứng đờ ra tại chỗ, bầu không khí nhất thời căng thẳng hẳn lên.

Tiểu Lộc liếc bọn họ, khẽ cười nhạo một tiếng.

Nha Thấu làm "cháu dâu" nên chắc chắn phải lên núi rồi, cậu nghe thấy thì nghiêng đầu hỏi: "Sao thế?"

"Đang cười một số người."

"Vì chị với Lâm Nam không phải người trong thôn nên càng dễ bị nghi ngờ hơn, không cân nhắc tới điểm này mà chỉ để ý mỗi việc không phải lên núi thì đúng là ngu xuẩn cực độ." Tiểu Lộc khoanh tay, tỏ rõ vẻ khinh thường: "Bảo sao ăn cho lắm cũng chỉ lên được trung cấp."

Vả lại lên núi chưa chắc sẽ chết, mà ở lại chân núi cũng chưa chắc đã sống.

Thầy cúng đảo mắt nhìn một lượt, đoạn sờ râu mép của mình, muốn cho những người ở đây một cơ hội cuối cùng: "Không ai tự nguyện à?"

...