Edit: Lune
Ánh mắt mãnh liệt phía sau như kim dùi vào lưng, làm tay Nha Thấu nổi hết cả da gà.
Nha Thấu cứng đờ đi tiếp về phía trước, suốt một đường không dám quay đầu lại.
Giờ cậu còn không cả nghe thấy tiếng hít thở của mình nữa luôn, tiếng tim đập lớn đến mức đinh tai nhức óc, âm thanh kèn trống xung quanh cũng như bị vùi vào trong tuyết, yên ắng không một tiếng động.
Bàn tay dưới lớp áo bông run rẩy không thôi, chỉ mong sao có thể dán sát vào lưng NPC phía trước mà đi.
Chẳng biết đi được bao lâu, Nha Thấu mới cảm giác rốt cuộc ánh mắt kia cũng dời khỏi lưng mình.
【Nó đi rồi.】
Một hồi lâu sau khi Hệ thống Tình Yêu nói câu đó, ánh mắt ban nãy không còn dán tới nữa, cuối cùng Nha Thấu cũng nhẹ nhàng thở phào, nhưng vẫn thấy hoa mắt chóng mặt, tí thì xụi lơ xuống đất.
...
Sau khi con người giấy kia xuất hiện rồi biến mất, suốt chặng đường phía sau lại thuận lợi lạ thường, ngoài việc tuyết rơi ngày càng dày ra thì không còn xảy ra thêm bất cứ hiện tượng dị thường nào nữa.
Con gà trống đi tới một khoảng đất trống thì dừng lại, nó dùng móng bới bới tại chỗ mấy cái rồi rướn cổ lên gáy to.
Thanh âm cao vút to vang, đến cả tiếng kèn trống xung quanh cũng không thể át được tiếng gáy của nó.
Sau khi gáy được năm tiếng, con gà trống đi đến dưới bóng cây ven đường, dùng móng vuốt đào đất.
"Chọn chỗ này đi."
Thầy cúng lấy xẻng với các thứ ra, sau khi giao hết cho nhóm Đỗ Thanh Dương thì ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu gỡ dây buộc đồ mã cùng nhóm người phụ trách hơ khô hố chôn.
"Bọn tôi thả đồ xuống được chưa?"
Tôn Trác Nhan là người đầu tiên không chịu được nữa, người giấy sau lưng không chỉ nặng mà còn tỏa ra khí lạnh nữa. Nhiệt độ ban đêm đã lạnh sẵn rồi, cõng người giấy đi suốt một đường, đầu óc Tôn Trác Nhan lúc này lạnh đến mức sắp đông cứng tới nơi, khiến cô cảm thấy những NPC kia chẳng đáng sợ mấy.
Thầy cúng không quay đầu lại, nói: "Để xuống đi."
NPC này dễ nói chuyện hơn họ tưởng tượng nhiều, nét mặt của nhóm người chơi ai nấy đều như trút được gánh nặng, lần lượt thả người giấy cõng trên lưng cùng với đống đồ mã không ôm thì xách trong tay xuống.
Nhóm người chơi vốn tưởng quá trình lên núi sẽ gặp nhiều khó khăn nguy hiểm nhất cơ, nào ngờ từ lúc bắt đầu lên núi cho tới giờ đều không gặp phải chuyện gì, mà tí nữa xuống núi còn nhẹ nhàng hơn nhiều, khiến tảng đá trong lòng tất cả mọi người rơi xuống, cả đám đứng tại chỗ vận động thư giãn tay chân đã cứng đờ.
Nha Thấu đứng cách chỗ đặt người giấy với đồ mã tương đối xa, cậu cắn chặt khớp hàm, sắc mặt tái nhợt, đôi môi vốn hồng hào cũng trắng bệch.
Nỗi sợ hãi vây kín, trong thoáng chốc cậu cảm thấy tình huống hiện giờ rất quen thuộc: ban đầu An Vận Thông cũng gặp hai đợt tấn công nhưng không chết. Dù là bị tập kích trong linh đường hay trông thấy hoa giả trên đường Hoàng Tuyên giống như cậu thì An Vận Thông cũng đều không chết ngay, mà là ở trạm cuối cùng, bị lệ quỷ bám trên thân người giấy gặm sạch không còn một mảnh.
Giống như bọn họ lúc này, cho bọn họ hy vọng sống sót nhưng không để bọn họ thoát khỏi nguy cơ tử vong hoàn toàn, sau đó vào lúc người chơi buông lỏng cảnh giác thì tung một kích trí mạng.
Nha Thấu biết có chỗ nào đó bất thường nên không dám lơ là cảnh giác, nhưng cậu cũng không có cách nào đi nhắc nhở những người chơi khác ở ngay trước mắt NPC được.
Chưa kể đến việc cậu còn không biết lệ quỷ trong con người giấy kia rốt cuộc đã đi chưa.
Cậu hít sâu mấy hơi, quay sang phía khác.
Người đào hố toàn là người Nha Thấu biết, Đỗ Thanh Dương, Đỗ Khánh Nghiêm, Đỗ Vọng Tân, Đỗ Bạc Xuyên, Đỗ Nguyên Tu và cả Hứa Tri Nam, tốc độ của sáu người cực kỳ nhanh, chưa được bao lâu đã đào xong hố.
Nhóm NPC phụ trách hơ khô hố xếp tiền giấy vào đáy hố, còn việc nhóm lửa sẽ do Đỗ Vọng Tân làm.
Năng lực thiên phú của Đỗ Vọng Tân có liên quan đến lửa nên nghiễm nhiên trở thành công cụ đốt lửa tốt nhất hiện giờ, hơn nữa lửa của hắn không bị ảnh hưởng bởi thời tiết, chỉ khi nào tiền giấy cháy sạch rồi mới có thể dập tắt được.
Nếu đổi lại thành cơ thể con người thì chỉ cần xương cốt chưa cháy sạch thì ngọn lửa kia sẽ cháy mãi.
Nha Thấu bỗng nghĩ đến một từ— "Thiêu rụi".
Người mua đường đi men rìa hố, rải tiền giấy trước mỗi ngôi mộ xung quanh rồi hóa vàng, ý vừa là chào hỏi vừa là thông báo cho biết có người mới đến đây, mong dưới Âm Phủ có thể để ý trông nom giúp một chút.
Sau khi hơ khô hố chôn, bước tiếp theo chính là "Hạ quan tài".
Đỗ Dương cùng những người khác khiêng quan tài đi tới, dựa theo chỉ dẫn của Đỗ Thanh Dương, chậm rãi đặt quan tài vào vị trí giữa hố, lúc hạ quan tài xuống không ngừng điều chỉnh góc độ.
Đỗ Thanh Dương đứng trên rìa hố, suốt quá trình đều dán mắt nhìn theo chiếc quan tài được di chuyển tới, sắc mặt nghiêm trọng, mãi tới khi quan tài hạ huyệt thuận lợi mới khẽ thở phào.
"Sợ lắm à?"
Chẳng biết Hứa Tri Nam đi tới bên cạnh Nha Thấu từ lúc nào, hắn cầm xẻng trong tay, nghiêng đầu qua hỏi thăm cậu.
Nha Thấu ngượng ngùng "ừm" một tiếng.
"Xuống núi không có nhiều quy củ như khi lên núi đâu, lúc nữa theo sát tôi, tôi dẫn em xuống núi." Hứa Tri Nam bỗng nói: "Mạn phép."
Dứt lời, Hứa Tri Nam nắm lấy tay Nha Thấu rồi bao trọn trong lòng bàn tay mình trước ánh mắt ngỡ ngàng của cậu.
Bàn tay hắn vừa to vừa nóng, vì mới vận động mạnh xong nên thân nhiệt của Hứa Tri Nam cao hơn Nha Thấu nhiều.
Còn tay thiếu niên thì lạnh như băng, móng tay tím tái vì rét, lúc mới bị hắn nắm lấy, cậu còn rụt tay lại theo phản xạ vì bị nhiệt độ ấy làm bỏng, sau quen dần rồi mới để ngoan trong lòng bàn tay hắn.
Những người khác đang tập trung vào việc hạ quan tài, còn bọn họ lại đứng trong góc khuất len lén nắm tay nhau.
Hứa Tri Nam trông có vẻ rất vui, kéo Nha Thấu đang định chạy lại gần, nắm chặt cổ tay cậu rồi hỏi nhỏ: "Chạy gì?"
Lông mi Nha Thấu run run, cũng nói nhỏ theo hắn: "Ở đây đông người lắm, lỡ bị ai trông thấy thì sao?"
"Không đâu." Hứa Tri Nam bao trọn lấy tay Nha Thấu: "Lần trước em với Đỗ Nguyên Tu cũng đâu có bị NPC khác phát hiện?"
Đầu óc đông cứng khiến Nha Thấu chưa hiểu được ẩn ý sâu xa trong lời nói này, chứ nếu là lúc bình thường thì nhất định cậu đã nghe ra cảm xúc khác lạ trong giọng nói của Hứa Tri Nam rồi. Thế là lúc này cậu chỉ ngẩn ra một lúc rồi nhìn Hứa Tri Nam đăm đăm, đoạn thủ thỉ: "Vậy anh cẩn thận chút..."
Chưa bao giờ Hứa Tri Nam nghe thấy giọng cậu mềm mại tới vậy, mặc dù khả năng nhìn trong bóng tối của hắn cực kỳ tốt nhưng lúc này Hứa Tri Nam cũng chỉ lẳng lặng nhìn cậu một hồi lâu thôi chứ không nói gì.
Nha Thấu ngơ ngác nhìn lại, hơi ấm nơi bàn tay dần xua tan sự sợ hãi trong lòng cậu.
Là hắn chủ động nắm lấy tay em trước, em không những ngầm cho phép hành động ấy mà còn thủ thỉ nói với hắn rằng "Cẩn thận chút". Trong đêm tối chẳng nhìn thấy gì cả, dù có làm gì đi nữa thì cũng chẳng sợ bị ai phát hiện.
Yết hầu Hứa Tri Nam nhấp nhô chốc lát, cuối cùng hắn vẫn nghiêng đầu qua một bên không nói gì.
...
Sau khi quan tài hạ huyệt, bước tiếp theo là lấp đất.
Trong thôn họ Đỗ, người mất đến năm thứ ba mới có thể lập bia, khi đó tất cả mọi người đều phải trở về, còn phải đốt hết chỗ quần áo của bà Đỗ để lại khi trước, dân gian gọi là "Đốt ba năm".
Đồ mã với quần áo được để chung một chỗ, đống tiền giấy mang lên ban đầu cũng được chất đống một chỗ khác với nhau, sau đó bắt đầu đốt từ tầng dưới cùng.
Lúc ngọn lửa bùng lên, từ Đỗ Khánh Nghiêm trở đi, từng người phải đến trước mộ bà Đỗ để dập đầu bái lạy.
Thứ tự giống như khi lên núi, Nha Thấu ở vị trí gần giữa phía trước, cậu quỳ gối trước mộ, khói không ngừng bay tới làm cậu bị sặc ho khù khụ suốt, nước mắt cũng ứa ra.
Đỗ Nguyên Tu kéo cậu sang một bên, nơi đó khói không bay tới, hắn hạ giọng dặn: "Lúc nữa xuống núi em nhớ theo sát anh, đừng có ngó nghiêng lung tung."
001 mỉa mai:【Nói y chang Hứa Tri Nam vừa rồi.】
Nha Thấu: "..."
【Nên là ký chủ, ngài muốn xuống núi với ai thế?】
Nha Thấu: "Ngươi im miệng đi."
001 tủi thân:【Vâng.】
Chờ cả đoàn hơn 30 người quỳ lạy xong, Đỗ Vọng Tân cầm hai dây pháo để ở hai bên mộ tới rồi ra hiệu cho mọi người: "Mọi người đứng xa ra, cẩn thận pháo nổ trúng."
Đỗ Thanh Dương gật đầu, đi về phía rừng cây.
Chỗ đó pháo nổ không tới, cả đoàn hơn 30 người trừ Đỗ Vọng Tân ra thì đều đứng ở đó hết.
Thực ra chỗ đó khá rộng, nhưng nhóm người chơi sợ nên nhất quyết đứng chung một chỗ với nhau. Nha Thấu vừa mới đi tới đã bị một người chơi chen lấn tí thì ngã, cậu vội duỗi tay đỡ lấy thân cây bên cạnh mới đứng vững được.
Dưới lòng bàn tay là lớp vỏ cây sần sùi, lúc Nha Thấu đứng thẳng người lên, vừa liếc qua chỗ mình để tay thì hơi lạnh tức khắc vọt thẳng từ lòng bàn chân lên.
Ngay phía trên là một cái mặt đang nhắm nghiền mắt, tay cậu mới chạm vào nó đột ngột mở bừng mắt ra, hốc mắt nó đen thui, không có tròng trắng lẫn con ngươi.
Lúc cậu ngẩng lên nhìn thì thấy nó đang lẳng lặng ngoác cái miệng ra cười với mình, cái miệng toác rộng ra như có thể nuốt trọn cả bàn tay cậu vào bên trong.
Dạ dày Nha Thấu nôn nao, cậu tức tốc rụt tay lại, ngồi xổm xuống nôn ọe.
Không ai chú ý tới sự khác thường của cậu, ngay cả khi gây ra động tĩnh lớn như thế mà phía trước cũng không một ai xoay người lại.
Trong lòng xuất hiện linh cảm chẳng lành, lúc gượng đứng dậy từ dưới đất, chân cậu vẫn đang run rẩy, đoạn muốn gọi người: "Hứa... ưm..."
Một cái bàn tay bằng giấy từ sau vòng qua bịt miệng Nha Thấu lại, nhanh chóng kéo vào trong rừng.
"Hì hì..."
...
Tốc độ của Đỗ Vọng Tân rất nhanh, tất cả mọi người vừa giãn hết ra xa hắn đã bắt đầu đốt dây pháo rồi, tiếng pháo nổ trong đêm nghe vang dội cả một khoảng trời.
Đốt dây pháo xong, Đỗ Vọng Tân mới phủi bụi trên tay mình: "Đi thôi."
Lên núi cần gà trống dẫn đường, xuống núi cũng cần.
Chỉ có điều chỗ con gà trống ở yên ban nãy giờ đã chẳng còn gì, vẻ mặt thầy cúng thoắt cái thay đổi, ông ta đi tìm một vòng xung quanh mà vẫn không thấy nó đâu cả.
"Gà trống biến mất rồi." Sắc mặt thầy cúng hết sức khó coi.
"Chắc là vừa nãy bị tiếng pháo nổ dọa chạy đi đâu rồi." Một người chơi mãi mới thả lỏng lại căng thẳng lần nữa.
Thầy cúng phủ định: "Tuyệt đối không phải, gà ăn hạt kê vàng rồi sẽ không bị tiếng pháo nổ dọa chạy mất, trừ khi có thứ gì đó đã dẫn nó đi..."
Xung quanh lặng ngắt như tờ, Hứa Tri Nam quay đầu tìm Nha Thấu nhưng không thấy cậu đâu cả.
"Vừa nãy ai đứng cùng Nha Thấu?"
Người chơi ban nãy vô tình đụng trúng Nha Thấu trả lời theo phản xạ: "Vừa nãy cậu ấy vẫn đứng cùng tôi."
Đỗ Vọng Tân biến sắc: "Thế giờ em ấy đâu rồi?"
Chỗ bên cạnh người chơi kia giờ đã trống trơn.
"Tôi, tôi có biết đâu." Tên người chơi kia bị quát thì sợ hãi bước rụt về phía sau: "Vừa nãy tiếng pháo nổ to quá nên tôi không để ý xung quanh."
Có thứ gì đó đã nhân lúc đốt pháo bắt Nha Thấu đi.
Sắc mặt Hứa Tri Nam âm u khiếp người, hắn không chút do dự, xoay người chạy vào sâu trong rừng.
...
Nha Thấu cảm giác mình sắp bị ngạt thở đến nơi, xung quanh lạnh đến mức lúc bị kéo đi cậu còn chìm vào trạng thái hôn mê ngắn.
"Bọn mày nói người này à?"
"Quan tâm nó là ai làm gì? Linh hồn đẹp cỡ này, ăn vào chắc ngon lắm hi hi..."
"Chúng ta trốn qua, lỡ bị Minh Chủ phát hiện ra thì làm thế nào?"
"Minh Chủ? Ngài ấy biến mất mấy trăm năm rồi? Mà sao mày lo lắm thế?"
Ý thức Nha Thấu ngày càng tỉnh táo, cậu nghe thấy rõ tiếng xì xào bàn tán bên tai.
"Lúc làm người sợ thì thôi đi, sao chết hóa thành ma rồi vẫn sợ vậy?" Là tiếng của một con lệ quỷ khác.
"Đúng thế, khó khăn lắm đại ca mới bắt về được, giờ sắp ăn vào miệng rồi mày lại chùn bước là kiểu gì?"
Nghe tiếng chúng nó nhao nhao cãi nhau mà Nha Thấu bủn rủn cả người.
Cậu bị lệ quỷ bao vây, hơn nữa số lượng còn không ít.
Ác ý xung quanh cùng nỗi sợ hãi vây kín cõi lòng, tim Nha Thấu đập càng lúc càng kịch liệt, cậu không dám cựa người, sợ đám lệ quỷ kia phát hiện mình đã tỉnh.
Cậu không cử động được nên không làm sao mở giao diện ra được, ngay thời điểm Nha Thấu bị kéo đi, 001 đã liên tục gửi yêu cầu tăng quyền hạn, lúc này đang gào trong biển ý thức.
【Ký chủ, tôi sẽ tạm thời cưỡng chế nâng quyền hạn tăng thể lực của ngài lên 50 điểm, thời hạn hai phút, tới khi đó ngài hãy chạy thật nhanh vào!】
Nha Thấu không trả lời nó được, dưới sự sợ hãi cực độ, cậu không làm sao phản ứng như bình thường được.
Một con lệ quỷ nhận ra sự khác thường trên người Nha Thấu, khuôn mặt không hoàn chỉnh của nó ghé lại gần: "Ồ, tay nó cử động kìa."
"Chẳng lẽ... tỉnh rồi?"
【Chạy!】
Âm thanh máy móc của Hệ thống Tình Yêu lúc này nghe ra mấy phần âm u, thể lực được nâng lên 50 khiến cậu nhanh hơn trước rất nhiều, cậu lập tức bật dậy khỏi mặt đất, chạy về phía mà Hệ thống Tình Yêu chỉ.
【Chạy thẳng về chếch phía trước!】
Nha Thấu cắn chặt khớp hàm không lên tiếng, đầu óc trống rỗng, Hệ thống Tình Yêu bảo cậu làm thế nào thì cậu làm thế ấy.
Lúc mới mở mắt ra trông thấy bộ dạng của mấy con lệ quỷ kia, không cụt tay thì cụt chân, hoặc là khuôn mặt dữ tợn.
Con người giấy được dùng để bắt cậu về ban nãy đã bị vứt ở ven đường, một con lệ quỷ bám sau cậu cười khanh khách, môi nó đỏ chót: "Chạy cái gì?"
"Mày chạy đến đâu cũng vậy thôi."
Dường như nó đã chắc chắn Nha Thấu không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay mình được nên nó cứ lững lờ bám theo sau lưng cậu trong khi rõ ràng có thể bắt người lại ngay.
Lệ quỷ đi đường không phát ra tiếng động, Nha Thấu không nghe thấy gì, nhưng luồng khí lạnh không cắt đuôi được bám theo dai dẳng hệt như cơn ác mộng.
Đột nhiên cậu vấp phải thứ gì đó, cả người loạng choạng ngã xuống đất, vô thức bật ra tiếng rên rỉ vì đau đớn.
Cái bóng đỏ rực bồng bềnh giữa không trung, con mắt đen nhánh, đôi môi đỏ chót, nó nhìn chằm chằm Nha Thấu với ác ý mãnh liệt, khóe miệng chảy nước bọt.
"Tao đã bảo mày chạy đâu cũng vô dụng rồi mà."
"Ngoan ngoãn để cho tao ăn thì sẽ không bị đau đâu."
Nha Thấu cắn chặt khớp hàm, không màng đến cảm giác đau đớn trên đùi, cậu cố sức kìm nước mắt, muốn bò dậy khỏi mặt đất.
Mà đúng lúc này ——
"Ê."
Ngay thời điểm lệ quỷ muốn nhào về phía Nha Thấu thì một giọng nam lạnh lẽo vọng tới từ trong rừng ra, bóng người cao lớn đứng sững trong màn sương mù.
Trong chớp mắt đó, sợ hãi từ bốn phương tám hướng vọt đến, đám lệ quỷ cấp thấp vốn đang đuổi theo Nha Thấu hét lên một tiếng rồi ôm đầu ngồi thụp xuống mặt đất.
Còn con lệ quỷ bám theo Nha Thấu thì chôn chân tại chỗ, mắt nó trợn trừng, sống lưng ớn lạnh, nỗi sợ hãi không tên từ sâu trong linh hồn bỗng lan tràn.
Rõ ràng không cần hô hấp nhưng lúc này nó lại há to miệng, thở hổn hển từng hơi giống như trông thấy thứ gì đó khiến nó sợ hãi cực độ vậy.
Đây là phản ứng mà chỉ khi còn sống mới có, nhưng giờ phút này nó đã không nhận thức được mình đang ở đâu nữa rồi: "A a a ——"
Nó cuống quít bỏ chạy nhưng lại bị người kia đá về rồi giẫm trên mặt đất.
"Mày lặp lại lời vừa nói xem, mày muốn ăn ai?"
Gần như từ kẽ răng thốt ra, người kia giẫm đầu con lệ quỷ, dùng sức nghiền ép.
Người nọ mặc một cái áo khoác màu đen, tóc cũng màu đen, tóc mái đã bị hắn vén ngược ra sau, thỉnh thoảng lại rủ xuống mấy sợi, lộ ra đôi mắt màu lam không cảm xúc, quai hàm góc cạnh, khuôn mặt sắc bén.
Ngoài mặt ra thì trang phục giống hệt Lâm Nam.
Lấy hắn làm trung tâm, một từ trường lan ra bốn phương tám hướng, khắp nơi tràn ngập tiếng gào khóc thê lương của lệ quỷ, ngay cả hệ thống không có cảm xúc như 001 mà còn cảm thấy áp lực ngột ngạt như muốn tắt luôn nguồn.
Lúc thấy rõ người kia, Nha Thấu không kìm được nước mắt nữa, tủi thân gọi một tiếng: "Anh trai."
001:【Hả?】
001:【!】
Giờ 001 mới nhận ra đó là một trong tám Vực Chủ —
Yain - Sợ Hãi.