Edit: Lune
Đội ngũ đưa tang hơn 30 người bắt đầu khởi hành từ nhà tang lễ lên núi.
Sáu người gánh băng ghế và hơ khô hố chôn còn phải phụ trách nhạc đưa tiễn trên đường, ngoài tiền giấy với dây pháo dắt bên ngoài thì trong tay họ còn cầm cả kèn, chiêng với khèn, v.v.
Cả sáu người này đều là NPC, rất rành rẽ các nghi thức tang lễ, vừa thổi nhạc vừa gõ chiêng nối bước lên núi.
Âm thanh đinh tai nhức óc trong đêm khuya lại càng rõ ràng.
Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên Nha Thấu thấy cảnh đưa tang chôn cất vào ban đêm đấy, thời tiết lạnh lẽo cùng bóng cây lay động, tiếng gió xào xạc bị tiếng kèn trống át xuống, làm dây cung trong đầu cậu căng ra.
Khi khiêng quan tài phải nâng cao đòn gánh, trong "Bát tiên", bốn người đi trước phải nâng cao hơn một chút, bốn người đi sau phải hạ thấp hơn một chút, một khi đã nhấc quan tài lên thì không được đặt xuống giữa chừng, vì điều này bị xem là điềm xấu, quan tài cần phải khiêng vững vàng đến tận nơi mai táng.
Mai táng vào ban đêm, trên núi giăng đầy sương, cây cối ẩn trong sương trông mờ ảo chẳng khác nào những bóng ma lượn lờ.
Thầy cúng chuẩn bị sẵn hai con gà, một con dùng để cắt máu, một con dùng để dẫn đường.
Tương truyền rằng chỉ chỗ nào có tiếng gà gáy thì mới là vị trí tốt để mai táng, đồng thời cũng là thời điểm tốt nhất để mai táng.
Người mua đường sẽ ôm tiền giấy đi trước mở đường, vừa đi vừa vung tiền giấy ra xung quanh để "mua đường" với các cô hồn dã quỷ trên đường đi. Con trai cả Đỗ Khánh Nghiêm ôm di ảnh đi ngay sau người mua đường, kế đó là Hứa Tri Nam, Đỗ Thanh Dương theo phía sau, sau nữa là Đỗ Vọng Tân và Đỗ Nguyên Tu.
Đoàn đưa tang được sắp xếp theo thứ tự tuổi tác và mức độ quan hệ xa gần, Nha Thấu tuy ít tuổi nhưng quan hệ với bà Đỗ lại rất gần nên đứng ở giữa gần phía trước, cách nhóm Hứa Tri Nam có mấy người thôi.
Người chơi phải lên núi không nhiều lắm, trong đó người có quan hệ gần với bà Đỗ không cần rút thăm thì có cậu với Hứa Tri Nam. Trong đội khiêng quan tài có hai người chơi, còn ôm vòng hoa với đồ mã thì toàn người chơi cả.
Xung quanh tối om, lại còn đầy sương mù nên tầm nhìn cực kỳ hạn chế.
Cho dù tiếng kèn trống rất ầm ĩ, ở đây lại có hơn 30 người nhưng Nha Thấu càng đi lại càng sợ. Trong bóng đêm ẩn chứa vô số thứ chưa biết, mà chưa biết sẽ sinh ra sự sợ hãi, hai chân cậu bắt đầu run lẩy bẩy, chẳng rõ là do lạnh hay do sợ nữa, cậu ôm chặt cánh tay mình, cúi đầu bước nhanh về phía trước để không làm chậm tiến độ của cả đoàn.
Sắc mặt cậu tái nhợt, bên ngoài im thít không lên tiếng nhưng thực tế trong đầu vẫn đang khóc lóc với 001: "001, ngươi nói chuyện với ta đi."
【Tôi đây.】001 trả lời rất tiêu chuẩn:【Ký chủ, ngài muốn nói chuyện gì với tôi?】
"Chuyện gì cũng được." Giờ cậu chỉ muốn phân tán sự chú ý thôi.
Có cơn gió lạnh đột nhiên thốc vào gáy, cả người giật bắn rồi cứng ngắc lại, ngay cả giọng nói trong biển ý thức cũng run rẩy theo.
001 biết ký chủ nhà mình nhát gan, đã vậy còn sợ tối, giờ lại buộc phải đi đưa tang mai táng vào ban đêm thế này, có thể kiên trì đi cùng đội ngũ như vậy đã là giỏi lắm ròi. Hơn nữa không biết có phải vì chưa xuất hiện nguy hiểm cụ thể hay không mà đơn xin nâng quyền hạn 001 gửi lên tới giờ vẫn chưa được duyệt.
Đặc biệt là đám sương mù xung quanh, ngay cả hệ thống cũng không quét ra được.
Khả năng dò quét của hệ thống thì bị hạn chế, trong phó bản lại không cho dùng đạo cụ, rốt cuộc thì tại sao Hệ thống Chủ lại cưỡng chế sắp xếp phó bản này cho ký chủ của nó?
001 sững ra một chốc, nghĩ biết tám chuyện gì rồi:【Ký chủ, khu Chinh phục Tình Yêu của bên ngài như thế nào vậy?】
"Thì là như thế thôi." Nha Thấu ôm cánh tay, bắt đầu nhớ lại: "Năm nào cũng có khảo hạch, nhưng mà cũng như không á, Hệ thống Chủ quản lý lỏng lắm."
"Mỗi NPC khi chưa trưởng thành sẽ tập trung một chỗ để học tập, sau khi trưởng thành rồi thì có thể tự chọn phó bản dựa theo sở thích của mình."
"Hoặc cũng có thể về nhà, chơi cùng nhau rất vui vẻ."
Cậu nói chuyện chẳng có đầu đuôi gì cả, nghĩ tới đâu thì kể tới đó, lúc kể tới mấy chuyện mình quen thuộc trông cậu hoạt bát hơn hẳn, có điều khuôn mặt vẫn tái nhợt như cũ, tóm lại không khá hơn là mấy.
Khu Chinh phục Tình Yêu khác với khu Trốn thoát Kinh Hoàng: khu Trốn thoát Kinh Hoàng coi sức mạnh là trên hết, khôn sống mống chết, vừa tàn khốc lại vừa máu me, còn bên khu Chinh phục Tình Yêu thì gọi là hòa bình hơn một tí.
Nói thật thì Nha Thấu cũng không phù hợp với hình tượng khu bên đó lắm, chỉ số thể lực khởi đầu kém cực điểm hạn chế mọi mục phát triển của cậu. Thế nhưng cậu vẫn sống sót đến bây giờ, bình an vô sự mà sống đến giờ.
Giống như Tạ Thầm đã từng nói lúc trước, nhan sắc cũng là một loại vũ khí.
Hệ thống Chủ của từng khu vực đều khác nhau, những gì 001 biết về Hệ thống Chủ của khu Chinh phục Tình Yêu đều đến từ ký chủ nhà nó. Chẳng hạn như cái lần nấu cơm sau khi rời khỏi phó bản Lâu đài Ánh Trăng ấy, ấn tượng của nó với Hệ thống Chủ bên kia là cực kỳ nghiêm khắc.
001 tò mò hỏi:【Thế bên ngài có bao nhiêu hệ thống con vậy? Cũng có số hiệu hết hả?】
"Cái này..."
Nha Thấu ngẩn ra, chợt ý thức được điều gì đó. Đoàn người đột nhiên dừng lại làm cậu đâm sầm vào lưng NPC phía trước.
Một bông tuyết rơi xuống chóp mũi, vừa chạm vào da chưa tới một giây đã tan thành nước, Nha Thấu giơ tay lau bỏ vệt nước trên mũi mình.
Cậu chần chờ ngửa mặt lên nhìn bầu trời.
Tuyết rơi rồi.
...
Tiếng kèn trống dừng lại đột ngột do biến cố xảy ra, không gian yên ắng lạ thường.
Xung quanh chằng chịt cây cối đan xen vào nhau, bầu trời đen kịt như cái miệng khổng lồ, trông như muốn nuốt chửng tất cả mọi người vào bóng tối bên trong.
Hàng cuối cùng trong đoàn đều là người chơi, vì dừng lại đột ngột quá nên có mấy người ngã ra, đồ mã với người giấy rơi xuống, còn vòng hoa thì ôm trong tay nên mới miễn cưỡng giữ được.
"Xảy ra chuyện gì thế"
NPC trước Nha Thấu cao giọng hỏi, một chốc sau vọng lại tiếng của Đỗ Thanh Dương: "Xảy ra chuyện ngoài ý muốn thôi."
Nha Thấu che lại chỗ trán bị va bất ngờ, nghiêng người nhìn lên phía trước xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Con gà trống dẫn đường như trông thấy cái gì đó khủng khiếp lắm hay sao mà cứ bất an xoay quanh tại chỗ.
Gà trống dẫn đường lại phản ứng bất thường vào đúng lúc này.
Con gà trống không có khả năng vô duyên vô cớ xoay quanh tại chỗ không ngừng như thế được, đồng tử trong mắt thầy cúng run rẩy, ông ta ngẩng đầu lên, quả nhiên trông thấy trong làn sương mù phía trước có những cái bóng mờ ảo đang lắc lư. Ông ta duỗi tay giữ chặt con gà trống lại, nhanh chóng lấy một lá bùa từ trong ngực ra, cắn rách ngón giữa tay phải vốn chưa cả khép miệng vết thương ra lần nữa, tức tốc vẽ bùa.
Sau khi làm xong, thầy cúng quay đầu hô to với Đỗ Vọng Tân ở phía sau: "Đốt nó!"
Ngón tay Đỗ Vọng Tân khẽ cong, lá bùa lập tức bốc cháy, ngọn lửa màu xanh lập lòe phản chiếu trong mắt mỗi người là nguồn sáng duy nhất trong đêm tối.
Thầy cúng tung lá bùa đang cháy lên không trung, hô to: "Nay ngô mượn đường đưa tang! Đường nhỏ mở rộng tám thước, người muốn hồn qua, tang phải đúng lối, tang này không phải tang thường, hóa ngao ngư nuốt thây giấu xác, quấy nhiễu tất vong mạng, cản trở ắt không được siêu sinh, hôm nay đệ tử lên đường, đi thẳng một phương, kính cẩn mời Nam Đẩu lục quân, Bắc Đẩu thất tinh, ngô phụng mệnh Thái Thượng Lão Quân, cấp cấp như luật lệnh, tổ sư đằng vân tới!" [1]
Câu cuối cùng vừa dứt, ngọn lửa màu xanh bỗng bùng lên hơn rồi cháy ngùn ngụt giữa không trung, thậm chí lá bùa cháy xong rồi mà ngọn lửa vẫn chưa tắt.
Thầy cúng đứng dậy, cầm xấp tiền giấy trong tay người mua đường tung lên không trung.
Tiền giấy rơi lả tả xen lẫn với bông tuyết rơi xuống mặt đất, sau đó biến mất không dấu vết.
Con gà trống ban nãy còn hoảng loạn xoay vòng vòng giờ cũng yên tĩnh lại, ngoan ngoãn ở yên một chỗ.
Thấy cảnh này, thầy cúng rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở phào, ông ta lau sạch mồ hôi trên mặt: "Không sao rồi, đi tiếp thôi."
Tiếng kèn trống lần nữa vang lên, tuyết rơi càng lúc càng dày, tới nỗi không mở nổi mắt.
Mặc quần mỏng mùa hè leo núi suốt một lúc lâu như thế, lúc này Nha Thấu đã lạnh đến mức chân mất cảm giác luôn rồi.
Thời tiết lạnh quá sẽ ảnh hưởng đến các giác quan, ít nhất là khả năng cảm nhận mọi thứ xung quanh của Nha Thấu hiện giờ đã bắt đầu giảm xuống rõ rệt cùng với sự tê cóng của cơ thể.
Cảm giác này cực kỳ không tốt.
Cậu run rẩy lấy ra di động trong túi, xem giờ hiển thị phía trên.
——00:19.
Còn chưa tới nửa tiếng mà Nha Thấu đã cảm giác như qua mấy tiếng rồi vậy, từng giây từng phút đều giày vò vô dùng.
"Hức..."
Phía sau vọng đến tiếng khóc nghẹn ngào, âm thanh rưng rức khiến đám người chơi ôm vòng hoa với đồ mã đi cuối lập tức nổi đóa.
"Tôn Trác Nhan, cô khóc cái gì? Lỡ đâu dụ mấy thứ gì kia đến thì làm sao?"
"Tôi phục cô rồi đầy, sao lại khóc nữa vậy? Đừng nhè lúc quan trọng thế này làm ảnh hưởng đến mọi người được không hả?"
"Đừng khóc nữa được không? Cô muốn toàn bộ người chơi chúng ta chết hết à?"
Giọng phàn nàn đè thấp vang lên, Nha Thấu chỉ nghe được loáng thoáng.
NPC đi hết ở phía trước, nhóm ôm đồ mã đi cuối cùng, e là vì vậy nên bọn họ mới dám nói thân phận người chơi ra.
Cô gái tên Tôn Trác Nhan bọn họ nhắc tới vừa rồi đang cõng một con người giấy, trên mặt lộ rõ vẻ hoang mang sợ hãi.
"Con người giấy này..." Tôn Trác Nhan nói năng lộn xộn: "Nó vừa mới động đậy."
Bầu không khí cuối hàng bắt đầu đông cứng.
Bọn họ vốn đã sợ rồi, sợ nhất là nghe thấy mấy câu này, cần gì đến người giấy, có tí gió thổi cỏ lay đã khiến dây thần kinh yếu ớt của bọn họ muốn đứt rồi.
Có một người đàn ông đeo kính không kìm được giọng mình: "Cô đang nói gì thế?" Câu nói của Tôn Trác Nhan khiến phòng tuyến tâm lý của hắn ta sụp đổ hoàn toàn, lúc này gần như không thèm kiêng dè gì nữa, nói mà như gào lên: "Người giấy thì sao mà cử động được!? Cô bị lạnh đến mức ngu người rồi à?"
Hắn ta cố nói to để át đi nỗi hoảng loạn trong lòng, như thể làm vậy là có thể tự trấn an mình.
"Tôi nói thật mà!" Tôn Trác Nhan cố gắng chứng minh, cuống đến mức nước mắt rơi không ngừng: "Nó vừa mới cử động thật mà! Còn sờ cổ của tôi nữa!"
Ban đầu cô chỉ cảm giác con người giấy sau lưng mình càng lúc càng nặng thôi, cô còn tưởng mình bị lạnh quá nên bị lỗi giác, mãi tới khi có thứ gì đó sờ cổ cô rồi miết qua miết lại cái gáy.
Sau khi cô sợ quá khóc nấc lên thì thứ kia biến mất.
Nhưng cảm giác lạnh lẽo lẫn ảo giác tưởng như sắp bị cắt đứt cổ thì vẫn còn nguyên.
Bờ môi run rẩy, Tôn Trác Nhan không dám quay đầu nhìn lại con người giấy phía sau luôn: "Nếu không phải người giấy... Vậy là cái gì?"
Người chơi bên cạnh gượng cười: "Chắc là cô nhầm đấy? Người giấy sau lưng cô vẫn bình thường mà."
"Đúng đúng, hơn nữa thầy cúng còn cho mỗi người chúng ta một lá bùa rồi còn gì? Nếu có ma thật thì lá bùa phải phản ứng thế nào chứ."
Người giấy sau lưng Tôn Trác Nhan là con to nhất trong tất cả người giấy ở đây, phía sau còn dắt mấy con ngựa giấy màu đỏ, thoạt nhìn không khác gì người giấy bình thường.
"Mấy người làm gì ở sau đấy? Đi nhanh lên!"
NPC phía trước bắt đầu thúc giục, người chơi nữ đi cùng Tôn Trác Nhan không đành lòng: "Đừng nghĩ nhiều quá, đưa tang không được đi tụt lại phía sau đâu, chúng ta đi theo mọi người trước đã."
Trên mặt Tôn Trác Nhan đẫm nước mắt, nhưng giờ cô cũng biết, không được sử dụng đạo cụ, cũng không được dùng kỹ năng thiên phú, cô hoàn toàn không làm được gì hết nên chỉ có thể kiên trì đi tiếp cùng đoàn người thôi.
Giống như giẫm vào vũng lầy, người giấy sau lưng càng lúc càng nặng.
Mà ở nơi cô không nhìn thấy, trong hốc mắt của người giấy vốn chỉ là cái lỗ thủng đột nhiên mọc ra con mắt, nó quay mặt vào lưng Tôn Trác Nhan, hai bên má đỏ rực như muốn ứa ra máu.
"Hì hì..."
Kèm theo đó là tiếng nuốt nước bọt khẽ khàng.
Hết thảy những điều này đều bị Nha Thấu trông thấy, nỗi sợ hãi gần như nhấn chìm cả người cậu.
Người giấy như cảm giác được cái gì, toan ngẩng đầu khỏi lưng Tôn Trác Nhan.
Hệ thống Tình Yêu tức tốc lên tiếng trước khi nó nhổm đầu lên:【Nha Nha quay lại.】
Nha Thấu nghe lời quay lại, gần như là cùng lúc ấy, một ánh nhìn mãnh liệt xoáy vào lưng cậu.
【Đừng quay đầu lại, giả vờ như không biết gì hết.】
...
Tác giả nhắn lại:
[1] Nguồn Baidu Baike