Vì Trượt Tay Nên Quay Vào Buff Nhan Sắc

Chương 168



Edit: Lune

Thời gian quay ngược về 10 phút trước.

Hứa Tri Nam đột ngột bỏ đi, không có gà trống dẫn đường, đoàn đưa tang thiếu mất một người, nhất là người này còn là trụ cột trong lòng bọn họ nữa chứ.

Lãnh chúa khu Tây Nam trong lòng bọn họ không khác nào cột chống trời, lúc này, hắn vừa mới đi, tất cả mọi người ở đây đều hoang mang.

Vừa lạnh vừa đói, xung quanh là NPC, trong rừng còn có đám ma quỷ khủng khiếp hơn đang ẩn náu trong cái ngóc ngách nào đó trong bóng tói, bất cứ lúc nào cũng có thể kéo bọn họ vào nơi sâu nhất.

Giống như thiếu niên tên "Nha Thấu" mới bị âm thầm kéo đi kia vậy.

Bọn họ thật sự sẽ chết ở đây mất!

Lẽ ra lúc xuống núi phải dễ thở hơn lúc lên núi mới đúng chứ! Tại sao lại thế này!?

Tôn Trác Nhan kìm tiếng khóc, cố gắng không để mình phát ra âm thanh.

Đỗ Khánh Nghiêm gọi mấy tiếng: "Tri Nam! Bên đó nguy hiểm lắm! Em đi một mình..."

Đỗ Thanh Dương ngăn hắn lại: "Để anh ta đi." Nói xong lại tạm ngừng chốc lát: "Không thể để Nha Nha xảy ra chuyện gì được."

Có lẽ là do hiện trường đang loạn quá nên tất cả mọi người không để ý đến cách gọi này của anh ta, chỉ có mình Đỗ Vọng Tân quay sang nhìn anh ta như nghĩ tới điều gì đó.

Đỗ Bạc Xuyên không nói gì, nhấc chân định đuổi theo Hứa Tri Nam thì bị Đỗ Thanh Dương ngăn lại.

"Để tôi đi."

Đỗ Bạc Xuyên lúc nào cũng điềm tĩnh ôn hòa vậy mà sắc mặt bây giờ lại kém vô cùng, nói chuyện cũng hung ác dữ dằn.

"Tri Nam đi rồi." Đỗ Thanh Dương nói.

Anh ta gián tiếp từ chối, Đỗ Bạc Xuyên siết tay chặt đến nỗi đốt ngón tay kêu răng rắc: "Để tôi đi, tôi không muốn đánh nhau với anh."

"Tôi cũng không muốn đánh nhau với cậu." Tay Đỗ Thanh Dương giữ chặt vai Đỗ Bạc Xuyên: "Bảy ngày này kị cãi nhau."

"Nếu tang lễ lần này bị phá hỏng." Đỗ Thanh Dương thoáng khựng lại, giọng điệu lạnh lẽo ngầm có ý cảnh cáo: "Tôi sẽ không tha cho cậu đâu."

Thấy không khí giữa hai người ngày càng gay gắt, Đỗ Khánh Nghiêm vội vàng đi tới can ngăn, nhưng lúc này Đỗ Bạc Xuyên quyết tâm muốn đi tìm người nên căn bản không ngăn được.

Đỗ Thanh Dương mấp máy môi như vừa quyết định điều gì: "Được rồi, cậu đi di."

"Tôi cũng đi."

Đỗ Nguyên Tu bực bội vò tóc, trầm giọng nói.

Đỗ Vọng Tân đi về phía trước một bước, cho thấy thái độ của mình.

Chỉ là một người mất tích trên núi, ấy vậy mà những ba NPC nhao nhao đòi đi tìm người, nhất là ba người này còn chẳng phải chồng người ta.

Sắc mặt đám người chơi mỗi người một kiểu, song chỉ giây lát sau đã bị vấn đề trước mắt làm khó: "Vậy giờ chúng ta phải làm sao?"

Thầy cúng đứng tại chỗ bấm ngón tay tính toán: "Xuống núi trước đi đã."

"Không có gà dẫn đường thì chúng ta xuống kiểu gì?" Có người chơi nhanh mồm nhanh miệng hỏi.

Thầy cúng ngẫm nghĩ, đột nhiên kéo tay người chơi kia ra rồi rạch một cái vào đầu ngón giữa của anh ta.

"Đương nhiên là..."

"Dùng máu."

...

Đỗ Dương là một trong "Bát tiên" khiêng quan tài, vị trí lúc xuống núi vẫn là ở gần phía trước.

Vì anh ta sống ở nông thôn nên từ nhỏ đã hay được nghe kể về truyền thuyết thần linh ma quỷ: chẳng hạn như buổi tối đi trên đường vắng không được quay đầu lại, không thì lửa trên vai sẽ bị dập tắt; lại hoặc là lúc đi tối về tới nhà phải đi vòng quanh chum nước nhà mình một vòng, sau đó chúi đầu vào trong chum nước, một phút sau mới được ngẩng lên, làm vậy gọi là xả xui.

Cũng từng nghe qua máu ở ngón tay giữa của con người có thể xua đuổi được tà ma, theo lời kể lúc ấy anh ta nghe được thì trong lòng bàn tay của con người có bát quái, mà ngón giữa lại nằm ở vị trí cung Ly, bởi vậy máu ở ngón giữa có thể khắc chế ma quỷ.

Mỗi người đều bị một rạch tí ở ngón giữa, không chỉ để giữ cho bản thân tỉnh táo mà còn có thể cứu mình một mạng lúc nguy nan.

Suốt lúc xuống núi, Đỗ Dương đều tập trung tinh thần cao độ, nắm chặt ngón tay của mình rồi đi theo sau thầy cúng.

Chẳng biết có phải ảo giác của anh ta hay không mà sương mù xung quanh càng lúc càng dày đặc, hơn nữa trong sương mù còn thấy thấp thoáng bóng người, giống như có một hàng người đang đứng, đang lẳng lặng nhìn bọn họ đi vậy.

Đỗ Dương chần chờ nhìn kỹ hơn, sương mù dày quá nên nhìn không rõ nhưng điều duy nhất có thể chắc chắn là thực sự có thứ gì đó bên trong thật! Thậm chí còn đang đi theo đoàn người bọn họ!

Cơn ớn lạnh lan dọc sống lưng lên da đầu, tim Đỗ Dương hẫng một nhịp.

"Quay lại."

Đỗ Thanh Dương nói mà chẳng hề quay đâu: "Đừng nhìn."

Đỗ Dương bấy giờ đã bị sợ đến đờ người, vô thức làm theo lời Đỗ Thanh Dương nói, sau khi dần bình tĩnh lại, anh ta sờ lá bùa trong túi, rồi lại sờ ngón giữa xem còn chảy máu không, cuối cùng gửi gắm hy vọng vào tổ tiên nhà mình, mong rằng nếu có ma quỷ thật thì các cụ có thể phù hộ cho mình chút.

Theo thời gian trôi qua sương mù đã lan đến bên cạnh họ, tầm nhìn chỉ còn đủ để nhìn rõ người phía trước và phía sau.

"Người phía sau tóm lấy áo người phía trước! Đừng để tụt lại phía sau!" Thầy cúng ở trước quát to.

Sương mù ngày càng dày đặc, trong không khí còn ngửi thấy mùi hôi thối thoảng đến, Đỗ Dương một tay nắm góc áo của thầy cúng phía trước, một tay che mũi với miệng mình lại.

Nhưng càng đi anh ta lại càng cảm thấy lạ, nhưng lại không nói rõ được lạ chỗ nào.

Khiêng quan tài lên núi nên cực kỳ mất sức, ban đầu anh ta còn tưởng mình mệt quá nên xuất hiện ảo giác, nhưng chờ đến khi đổi tay tóm áo thì anh ta mới phát hiện điều bất thường.

Thầy cúng vốn mặc đạo bào màu vàng, chất vải tuy không phải loại tốt nhưng không có chuyện cứng như thế này được, mà cái này sờ vào lại... giống như giấy.

Phía sau truyền tới tiếng nhai nuốt, nghe âm thanh giống như có thứ gì đó đang nhai xương, tiếng nhai nuốt vật cứng kia không ngừng vẳng bên tai Đỗ Dương.

Sương mù dày đặc không nhìn rõ xung quanh, anh ta không dám quay đầu lại, lưng căng cứng, vạt áo anh ta đang nắm lại trở thành chốt kéo của một quả bom làm anh ta sợ hãi tột độ.

"Đỗ Dương à."

Sau lưng có người gọi anh ta, giọng già nua.

Bát tiên khiêng quan tài đi cùng nhau, phía sau anh ta cũng là người khiêng quan tài, mà khiêng quan tài thì cần trai tráng khỏe mạnh chứ người già thì khiêng thế nào được.

Cho nên sau lưng tuyệt đối không phải là NPC hay người chơi mà anh ta biết.

Đỗ Dương nhắm mắt lại, cắn chặt khớp hàm.

"Sao run thế?" Giọng nói già nua kia vang lên lần nữa: "Lạnh lắm à? Hay là... sợ?"

Đỗ Dương gần như muốn thét thành tiếng, anh ta biết rõ đây là câu hỏi đòi mạng, tay trái bịt chặt miệng không để mình thốt ra tiếng.

Một bàn tay thình lình vươn tới từ phía sau để lên vai anh ta, cái này trở thành giọt nước cuối cùng khiến dây thần kinh căng như dây đàn của Đỗ Dương đứt phựt. Phòng tuyến tâm lý sụp đổ hoàn toàn, ngay lúc anh ta sắp hét toáng lên thì thứ phía sau đã bị hất bay thẳng ra ngoài.

Là Đỗ Thanh Dương, hắn rút tay lại: "Đuổi theo."

Trên tay Đỗ Thanh Dương còn xách theo một người khác, là người chơi còn lại trong nhóm "Bát tiên" khiêng quan tài.

Đỗ Dương ngẩn ra, không biết nên hỏi vì sao hắn lại cứu mình trước hay nên cảm thán vì cái thứ kia lại dễ dàng bị hất văng đi như thế nữa.

"Sao... lại cứu tôi?"

Đỗ Thanh Dương giương mắt, nói: "Người khiêng quan tài."

"Tôi đảm bảo cậu sẽ không chết."

Ngay từ đầu đã nói việc khiêng quan tài không đáng sợ như trong tưởng tượng, nó là việc tốt tích âm đức. Hơn nữa người nằm trong quan tài này còn là mẹ ruột của Đỗ Thanh Dương.

Cái cảm giác khiến người ta phấn khích này, trong thoáng chốc Đỗ Dương còn tưởng ——

Hắn là Boss của phó bản.

...

Nha Thấu cảm giác mình đang bị vùi trong băng tuyết, trên người mặc mỗi cái áo mỏng, bị gió lạnh thổi cho run cầm cập, mãi tới khi chân được thả vào trong nước nóng mới có cảm giác như được cứu sống.

"Cậu đang nhìn chỗ nào đấy?"

Nha Thấu loáng thoáng nghe thấy giọng nói quen thuộc nhưng mí mắt nặng trĩu nên không mở ra nổi.

Người kia hạ giọng rất thấp, cũng như đang cố nén cơn giận trong lòng: "Ra ngoài cho tôi."

Sau đó là tiếng đóng cửa, chưa được bao lâu lại có giọng nói vang lên.

"Có bị cóng không?"

【Không, thân thiệt hơi thấp thôi, nhưng chắc sẽ bị cảm.】

"Thuốc."

【Không có.】

"... Thế ngài đi theo làm được cái gì?"

【Ngươi phải hiểu chứ, để "Hắn" không phát hiện ra nên ta chỉ có thể chuyển một phần quyền hạn sang lúc nâng cấp thôi.】

Cậu cảm giác áo khoác ngoài của mình bị cởi ra, sau đó cậu được nhét vào một nơi rất ấm áp, chưa được bao lâu lại có thêm thứ gì đó nóng bỏng được đẩy vào.

Hình như là bình thủy tinh, chắc là không tìm được túi chườm nóng nên người kia dùng tạm để thay thế, cơ mà nếu thế thì chỉ sưởi được một lúc thôi.

Có điều nóng quá nên Nha Thấu bị quấn chặt như con sâu cứ nhúc nhích mãi, một lúc sau cái bình thủy tinh bị cậu đạp ra khỏi chăn.

Cho vào chưa được bao lâu đã bị đạp ra ngoài, bàn chân còn bị nóng đỏ cả lên, thò ra ngoài bị lạnh lại rụt chân vào.

Nha Ẩn im lặng cầm lấy cái bình thủy tinh, bọc thêm một lớp áo ngoài cho nó rồi lại đẩy vào trong chăn cho Nha Thấu, thấy cậu nằm ngoan rồi mới yên tâm.

Hắn ngồi bên mép giường, cảm giác bị phó bản bài xích ngày càng rõ rệt.

Quả nhiên sau khi phát hiện ra, "Hắn" sẽ không chịu ngồi yên chờ chết.

Nha Ẩn ngồi trong chốc lát, nhéo má thiếu niên một cái rồi rút tay về.

Hắn tìm được em trai, rất vui vẻ, chỉ số cảm xúc + 100.

Cuối cùng cũng được sờ má em trai, rất vui vẻ, chỉ số cảm xúc +100.

Em trai đi lạc chưa được mấy bữa mà đã có cả đống đàn ông bu vào, cực kỳ khó chịu, chỉ số cảm xúc -300.

Nha Ẩn xưa nay không bao giờ làm khó em trai yêu quý của mình hết, hắn quay đầu nhìn Hệ thống Tình Yêu: "Có mấy tên?"

【Phó bản này ta nói cho ngươi rồi còn gì.】

"Ta hỏi trước đó..." Nha Ẩn nói: "Có mấy tên trêu chọc Nha Nha?"

【...】