Edit: Lune
Nha Thấu còn đang ngủ nên Nha Ẩn không bật đèn trong phòng.
Nha Thấu sợ tối, hồi còn ở khu Chinh phục Tình Yêu tối nào đi ngủ cũng đều bật đèn, lúc nhỏ cậu sợ ngủ để đèn sẽ dậy thì sớm nên mấy người anh trai đã tụ lại một chỗ bàn nhau đổi sang đèn ngủ để cạnh đầu giường cho cậu, về sau thì thay bằng một con robot có cảm biến âm thanh, chỉ cần phát hiện Nha Thấu tỉnh là sẽ tự bật đèn lên.
Nhưng ở đây không có đèn ngủ, cũng chẳng có robot công nghệ cao nên Nha Ẩn đành thắp một cây nến để cạnh đầu giường.
Trong phòng bấy giờ mờ tối, chỉ có ánh sáng leo lét từ ngọn nến, bên tai còn văng vẳng tiếng ai đó gào thét.
[Mai Táng] dị biến, dù lên núi hay ở lại thôn cũng đều đụng trúng điều kiện tử vong. Thậm chí những người lên núi vì tích được âm đức nên khả năng sống sót còn cao hơn những người ở lại dưới thôn.
Trên núi gặp quỷ, dưới núi đồ thôn.
Phát hiện có người trở về sớm, lệ quỷ lập tức mò tới tận cửa.
Giống hệt như đêm hôm đó, ngay cả âm thanh cào tường cũng được tái hiện lại hoàn hảo từng chút một.
Cùng một địa điểm, cùng một thời gian, cũng cùng một mục tiêu tấn công, chỉ là lần này nó không ngờ được bên cạnh con mèo con mềm oặt tưởng như ai cũng có thể xách đi kia lại có một con hổ dữ tợn đang canh giữ.
À, dù sao cũng là động vật họ nhà mèo cả mà.
Nha Ẩn kéo một cái ghế qua ngồi ở mé tường, mắt nhìn chòng chòng vào chỗ phát ra âm thanh, tay phải xoa khớp ngón tay trái, chẳng biết đang nghĩ gì.
"Sao ngài không nói gì?"
【... Ta đang nghĩ xem nên bắt đầu từ chỗ nào.】Giọng máy của Hệ thống Tình Yêu thoáng do dự, còn hơi không lưu loát:【Ngươi muốn nghe thật à?】
"Ừm."
Hệ thống Tình Yêu lấy một danh sách ra, dùng giọng máy cứng nhắc không chút cảm xúc mà đọc nhanh toàn bộ cái tên trong đó kèm theo sự tích của từng người.
Mỗi lần đọc đến một người, Hệ thống Tình Yêu lại cảm giác được chỉ số tức giận của Nha Ẩn + 50, đồng thời chỉ số cảm xúc sẽ - 50.
"Học sinh trung học, ma cà rồng, thánh tử, thợ săn, người cá..."
Giọng điệu âm trầm, Nha Ẩn híp mắt, thấy con lệ quỷ ngoài kia rốt cuộc sau bao nỗ lực cũng khoét được một cái lỗ trên tường.
Móng tay nó đỏ chót, dài ngoằng nhọn hoắt trông đáng sợ cực kỳ, đã thế tốc độ bò vào chậm chạp như thể muốn dọa người bên trong ấy.
Nha Ẩn nhếch mép, đeo găng tay vào, đeo xong hắn mới tóm lấy mấy ngón tay trắng bệch đang thò vào, bẻ ngoặt chúng lại về phía sau.
Tay mình bị chạm vào làm con lệ quỷ sững ra, sau đó thì cơn đau truyền tới.
Nỗi sợ hãi dâng lên từ đáy lòng, lệ quỷ gào thét chói tai, liều mạng giãy giụa muốn thoát khỏi sự khống chế.
"A a a a ——"
Vẻ mặt Nha Ẩn vẫn rất điềm tĩnh, rõ ràng là hắn đang bóp hồn thể của con lệ quỷ kia, nhưng Hệ thống Tình Yêu lại cảm giác như hắn đang bóp mấy người trong danh sách kia vậy.
"Muốn nhìn chân núi tuyết?"
"Còn bảo Nha Nha cầm đồ bạc?"
"Ban đầu còn muốn giết Nha Nha?"
Khóe miệng Nha Ẩn giần giật, chỉ số cảm xúc tụt xuống đáy, tay siết lại, tiếng rít vẳng bên tai lại như không nghe thấy.
"Giỏi."
Tiếp đó lại là một tiếng thét thảm thiết vang lên.
【Sau khi ra khỏi phó bản Nha Nha không liên lạc gì với bọn họ nữa, cũng không có cảm xúc đặc biệt gì với bọn họ cả.】
Bọn họ thậm chí còn không có phương thức liên lạc của Nha Thấu, có muốn xin lỗi cũng chẳng biết tìm thế nào.
Một phần hồn thể của lệ quỷ lại bị bóp nát, vẻ mặt của Nha Ẩn khiến Hệ thống Tình Yêu còn tưởng hắn mới là hiện thân của lệ quỷ.
Oán khí trên người hắn còn nặng hơn cả lệ quỷ.
Tiếng rít văng vẳng làm thiếu niên nằm trên giường kéo chăn lên, muốn bịt kín tai mình.
Hệ thống Tình Yêu lên tiếng lần nữa:【Ngươi ra ngoài mà đánh, Nha Nha còn ngủ.】
"Được."
Nha Ẩn buông tay, ra ngoài sân rồi nhanh nhẹn nhảy tưởng ra ngoài.
...
Tiếng rít chói tai bên ngoài ngày càng nhỏ dần, đoán chừng Nha Ẩn đã chọn được nơi thích hợp nào đấy để xử lý đám quỷ từng dọa nạt em trai mình.
Đêm nay không có trăng, cánh cửa chưa đóng chặt bị đẩy ra một cái khe nhỏ, có cơn gió luồn qua nhưng không có bóng người đi vào.
Là Đỗ Tương Ngô.
Trên người hắn nặng âm khí, Nha Thấu mới từ trên núi xuống, sưởi tạm bằng cái bình thủy tinh mới ấm lên được một chút. Ban đêm lại lạnh, Nha Thấu không chịu nổi nhiệt độ trên người hắn.
Đỗ Tương Ngô không dám tới gần Nha Thấu, sợ cậu bị lạnh nên chỉ đứng ở cửa nhìn từ xa.
Đây là căn phòng ban đầu của hắn, thiếu niên cuộn người trong chăn trở mình để hở chút xíu phần lưng.
Gió lạnh lùa vào, cậu bị lạnh rầm rì mấy tiếng, khẽ nhích người rụt vào trong chăn.
Đỗ Tương Ngô đi tới dém lại góc chăn rồi đứng chặn ở đầu gió thổi.
Trong căn phòng không bóng người, một nụ hôn rơi nhanh xuống trán cậu.
"Ngủ ngon."
"Anh sẽ đến gặp em sớm thôi."
...
Lúc mở mắt ra, Nha Thấu lại trông thấy xà nhà quen thuộc.
Cậu giơ tay lên, thấy cổ họng đau rát, đầu cũng choáng váng.
Nhiệt độ lại tăng, thời tiết hơn 30 độ, chỉ cần cử động một chút là cậu đã thấy nóng hết người rồi. 001 ngoan ngoãn quạt cho cậu, nhưng lo ký chủ đang ốm nên không dám quạt mạnh.
Ai đó đã xắn ống quần với tay áo của cậu lên, để lộ phần cánh tay và bắp chân trắng nõn, chăn cũng đã được thay, chỉ đắp hờ qua phần bụng của cậu.
Vì không biết từng nghe ai nói rằng không được để bụng bị lạnh nên dù có nóng đến mấy cũng phải đắp chăn che bụng.
Ngoan ngoãn đắp một góc là được rồi.
Ai đắp chăn cho cậu nhỉ? Sau lúc mất ý thức đêm qua, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đầu óc hỗn loạn, bị ốm nên cả người đều khó chịu, tay chân như nhũn ra, Nha Thấu gượng người thử ngồi dậy nhưng vừa mới nhổm người lên thì lập tức ngã trở lại.
Người ta vẫn hay nói lúc bị bệnh ai cũng sẽ yếu đuối và nhạy cảm hơn, sau khi thử mấy lần mà vẫn không ngồi dậy được, Nha Thấu bỗng thấy tủi thân cực kỳ, mắt ươn ướt, không nói lời nào, chỉ nằm yên ở đó lặng lẽ rơi nước mắt.
Nếu cậu chịu mở miệng nói thì còn đỡ, đằng này lại cứ im im rồi trông tủi thân như thế kia, làm người ta nhìn vào không nỡ nặng lời với cậu chút nào.
【Ký chủ vừa mới hạ sốt xong, người vẫn còn mệt, ngài nằm nghỉ thêm một lúc đi đã.】
001 phe phẩy cái quạt, nhẹ giọng thì thầm dỗ dành.
Hôm qua về chưa bao lâu thì phát sốt, vật vã mãi đến tận lúc mặt trời lên mới hạ sốt.
"001..."
Giọng khi mở miệng khàn khàn, còn mang theo âm mũi.
Đôi mắt của Nha Thấu rất đẹp, đẹp nhất trong số tất cả mọi người, tựa như một viên đá quý màu lam vậy, trong veo, khiến ánh nhìn của người ta lập tức bị hút vào ngay lần đầu tiên trông thấy, mà lúc này đôi mắt ấy lại hơi ươn ướt, vành mắt còn đỏ lên vì khó chịu.
001 hốt hoảng hỏi:【Sao rồi? Sao rồi?】
"Khó chịu quá..."
Giọng vừa mảnh vừa yếu, tiếng nhỏ xíu, không nghe kỹ khéo còn không nghe thấy gì.
Hạ sốt xong cả người mềm nhũn, Nha Thấu chẳng còn tí tinh thần nào như mọi khi, cậu nằm bẹp trên giường, lúc này mà có ai tới lật người cậu lại hay xoa tay xoa bụng gì đó thì cậu cũng chẳng có sức mà chống cự, sẽ chỉ nghiêng đầu đi một tẹo, hé mắt nhìn người nọ một cái rồi ấm ức nói với người đó một câu: "Thế anh nhẹ tay thôi."
Ngay cả trạng thái ban đầu theo tới khi vào phó bản đầu tiên còn không nghiêm trọng tới vậy, 001 đau lòng muốn chết, nhưng lúc này nó không làm được gì cả, việc duy nhất nó có thể làm hiện giờ là duy trì tốc độ quạt vừa phải, để ký chủ không cảm thấy nóng quá.
Nha Thấu nằm trên giường: "Anh trai ta đâu rồi?"
【Chắc đang nấu ăn.】
Nó nói xong, Nha Thấu lại chậm rãi hỏi tiếp: "Ngươi không ngạc nhiên à?"
001 trước đó còn tỏ ra vô cùng sốt sắng muốn đưa cậu trở về trước khi mấy người anh của cậu phát hiện ra, như vậy mới có thể đảm bảo sự phát triển hài hòa giữa hai khu vực... à không đúng, là để tránh cho mối quan hệ hai bên tiếp tục xấu đi, thế mà giờ anh trai cậu đến thật rồi, nó lại bình tĩnh lạ thường.
001 vuốt mặt một cái, ngữ khí đầy tang thương:【Ngạc nhiên xong rồi.】
Mấy tiếng đồng hồ vừa qua đã đủ để nó tiêu hóa hết mọi chuyện rồi, thậm chí giờ nó còn có thể giả chết bất cứ lúc nào luôn, cho nên giờ đối mặt với Vực Chủ Yain khiến người ta sợ hãi kia nó bình tĩnh lắm.
Phòng livestream đã bị tắt từ lúc Nha Thấu bị lệ quỷ bắt đi, bởi vì khi ấy Nha Ẩn đã lộ ra diện mạo thật, để tránh để lộ quá nhiều nên 001 vẫn chưa mở lại.
Thành ra hình ảnh cuối cùng mà khán giả được thấy trong phòng livestream chính là cảnh Nha Thấu bị bắt đi, thời gian dài chưa mở lại khiến khán giả lao xao, thậm chí một số người có tâm tư xấu xa còn nhân cơ hội bịa đặt nói phòng livestream không mở lại nữa là vì streamer chết rồi, 001 cảm thấy lúc này rất cần một cơ hội để làm rõ sự thật.
Đúng lúc Nha Ẩn ra ngoài, thế là 001 lập tức tranh thủ cơ hội này mở lại phòng livestream, dùng sự thật để đập tan những tin đồn thất thiệt kia.
【Ký chủ lúc nữa không cần lên tiếng đâu, ngài chỉ cần hừ hừ mấy tiếng biểu thị là được.】
Nha Thấu chậm rãi "À" một tiếng.
Phòng livestream vừa được mở lại, những khán giả đang sốt ruột lang thang khắp các phòng khác lập tức đổ xô quay trở lại khi thấy thông báo phát sóng, luồng bình luận nhiều đến mức bị giật lag liên tục.
Thiếu niên mềm oặt nằm trong chăn, cánh tay với cẳng chân lộ ra ngoài, trắng trắng mềm mềm. Mắt vẫn còn hơi đỏ, trông như vừa mới khóc vậy.
【Chết tiệt chết tiệt! Cuối cùng cũng được nhìn thấy bé con của tui rồi! Hu hu hu mấy tiếng liền không thấy, mẹ nhớ con muốn chết luôn ấy!】
【A a a, bé con không có việc gì tốt quá! Lúc bị con người giấy kia kéo đi làm tui sợ chết khiếp hu hu, tại sao lại phải vào cái phó bản này vậy! Cái phó bản này nguy hiểm quá trời ơi! Hệ thống Chủ trời đánh kia muốn hại bé con đây mà!】
【Đám tung tin thất thiệt bên ngoài nhìn cho rõ vào, câm mồm chó của tụi bay lại ok? Cục cưng nhà bọn tao giờ vẫn sống khỏe mạnh nhé, mấy đứa xấu tính vào hóng drama cút ra ngoài đê!】
【Giờ mới biết Hứa Tri Nam là kim xà, thế chẳng phải là có hai cái ấy ấy hả? Bé con chịu nổi không? Shh, tưởng tượng thôi đã thấy kích thích muốn chết rồi.】
【Sao vợ lại khóc!!? Sắc mặt vợ kém quá vậy? Có phải bị sốt rồi không?】
【Cái phó bản này còn bao lâu nữa mới kết thúc vậy? Giờ tui thà không được thấy Nha Nha chứ không muốn Nha Nha lúc nào cũng phải rơi vào cảnh khiếp đảm hãi hùng thế này nữa đâu!】
Tình trạng tinh thần của Nha Thấu có vẻ không tốt lắm, cậu gắng gượng ngồi dậy, nhưng vừa ngồi dậy đã thấy choáng váng: "Xin lỗi..."
"Giờ tôi hơi khó chịu nên chắc không trả lời được nhiều."
【Không sao không sao! Để tụi anh tự high là được! Vợ yêu cứ nằm nghỉ đi, nhìn vợ khó chịu tụi anh cũng đau lòng theo.】
【Vợ ơi hôn hôn, vợ có đói không? Có muốn ăn chút gì không?】
Nhìn bão bình luận lướt không ngừng, Nha Thấu cố vực tinh thần, trả lời được mấy bình luận thì tắt bỏ livestream.
Tắt livestream rồi, Nha Thấu lại nằm xuống nghỉ ngơi chốc lát.
Dạ dày trống rỗng nhưng cậu lại chẳng có cảm giác gì là muốn ăn cả, giờ cậu chỉ muốn gặp anh trai ngay thôi.
Chờ thể lực khôi phục lại một chút, Nha Thấu mới chậm rãi xuống giường, cậu buông ống quần với tay áo xuống, vuốt phẳng hết nếp rồi xỏ dép đi tìm người.
001 nói anh trai đang nấu ăn, Nha Thấu lập tức đến phòng bếp.
Đúng là trong phòng bếp đang bày đồ nấu nướng thật, nhưng không có ai hết.
Nha Thấu đành phải vòng lại, lúc liếc thấy cửa sau đang mở, cậu thoáng chần chờ rồi đi qua nhìn thử.
Cậu vừa mới ló đầu nhìn ra, thấy cảnh tượng ở gian ngoài thì sững sờ.
Đỗ Vọng Tân, Đỗ Bạc Xuyên, Đỗ Nguyên Tu và cả Hứa Tri Nam, tất cả đều đang đứng ở cửa, còn Nha Ẩn thì ngồi bên cạnh bàn.
Ngón tay hắn gõ từng nhịp không đều lên mặt bàn, dù đang quay lưng lại với mình nhưng Nha Thấu vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng của anh trai mình bây giờ không tốt.
Có cảm giác quen thuộc như cơn giông sắp ập đến.
Hứa Tri Nam là người đầu tiên phát hiện ra cậu.
"Nha Nha."
Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người đồng loạt nhìn qua đây.
Đầu óc chậm chạp của Nha Thấu chỉ kịp nảy ra một cái dấu ? rồi giật mình lùi về sau.