Vì Trượt Tay Nên Quay Vào Buff Nhan Sắc

Chương 171: Nha Nha cười cái nào



Edit: Lune

Trong phòng bếp đã chẳng còn ai, Nha Ẩn lật qua lật lại mấy thanh củi bên trong bếp lò, đảm bảo lửa đun nồi cháo cháy đều.

Đánh nhau xong hắn cảm thấy đầu óc sảng khoái hẳn, trong lúc đó có ghé qua xem thì phát hiện Nha Thấu đã ngủ thiếp đi rồi, bèn nhẹ nhàng khép cửa lại rồi quay về bếp tiếp tục trông nồi cháo.

Hồi nhỏ chăm sóc em trai, hắn vốn chẳng biết gì về mấy chuyện này, sau mới dần dần luyện được một vài kỹ năng, nấu nướng là một trong số đó.

Tuy vẫn kém Nha Nha nhưng Nha Ẩn đã là người nấu ăn ngon nhất trong số tám người anh trai rồi.

Cửa phòng bếp lại bị đẩy ra lần nữa, một người khác tiến vào.

Tay lật củi không ngừng, Nha Ẩn tưởng là Đỗ Vọng Tân lại trở lại, vừa định lên tiếng thì người kia đã lên tiếng trước.

"Là tôi."

Lần này thì Nha Ẩn dừng hết mọi động tác, mấy giây sau mới đẩy nốt khúc củi cuối cùng vào một góc thích hợp rồi đứng lên.

"Đỗ Thanh Dương."

Người vừa tới không phải ai khác mà là Đỗ Thanh Dương.

Hai người vốn chẳng liên quan gì đến nhau vậy mà lúc này lại tụ cùng một chỗ.

Đỗ Thanh Dương không bước hẳn vào trong mà chỉ đứng ở ngưỡng cửa, giữ một khoảng cách vừa phải với Nha Ẩn.

"Còn một người anh chưa dạy cho một bài học."

Ý anh ta là Đỗ Bạc Xuyên.

Nha Ẩn: "Thời gian của tôi không còn nhiều nữa, anh làm đi."

"Dù gì cậu ta cũng là cháu tôi..."

Nha Ẩn ngắt lời anh ta, không nhịn được mà nói: "Bậc cha chú dạy dỗ con cháu không phải là việc nên làm à?"

Đỗ Thanh Dương: "Anh nói cũng phải."

Hai người vốn không quen nhau, chẳng qua vì lợi ích chung nên mới tạm thời ràng buộc lại với nhau thôi, nói xong mấy câu thì hết chuyện.

Sau mấy giây yên ắng, Đỗ Thanh Dương khoanh tay tựa người vào khung cửa: "Anh còn ở lại phó bản được bao lâu nữa?"

"Một tiếng."

Cảm giác bài xích ngày càng rõ rệt, từ sau lúc đánh nhau với Đỗ Nguyên Tu xong, Nha Ẩn đã cảm thấy rõ phó bản này đang muốn đẩy mình ra ngoài rồi.

Theo lời Hệ thống Tình Yêu nói thì chính là tại động tĩnh hắn gây ra ầm ĩ quá.

Trước khi tiến vào, Nha Ẩn vẫn luôn hành động dưới thân phận người khác, đêm qua không yên tâm nên mới bám theo lên núi xem thử, cuối cùng không nhịn được mới ra tay.

Chỉ cần ra tay là sẽ bị "Hắn" phát hiện, mà giờ bị phát hiện rồi thì chẳng bằng làm lớn chuyện lên luôn.

Việc đánh Đỗ Nguyên Tu đã thúc đẩy "Hắn" hành động nhanh hơn, nhưng nếu cho chọn lại lần nữa thì Nha Ẩn vẫn sẽ làm vậy.

Đỗ Thanh Dương: "Xin lỗi, tôi đã mất một phần kiểm soát phó bản này rồi."

"Không sao."

Thái độ của Nha Ẩn với những người khác vẫn ôn hòa lắm, chẳng qua là hắn có vài chuyện vẫn chưa nghĩ thông được: "Không ngờ anh lại làm phản."

Hợp tác giữa họ vốn không phải do Nha Ẩn chủ động tìm đến mà là Đỗ Thanh Dương đích thân tới tận cửa.

Bất ngờ hơn cả là Đỗ Thanh Dương mới là Boss của phó bản [Mai Táng], trước đó 001 kiểm tra không ra khả năng là vì phó bản dị biến.

Boss phó bản mà lại đi hợp tác với kẻ ngoại lai, thật ra ban đầu Nha Ẩn không tin đâu.

Một phó bản ở ngay cửa vào Minh Giới, Đỗ Thanh Dương lại là Boss phó bản, vậy mà lại đi phản bội "Hắn".

"Tôi chỉ trung thành với bản thân mình." Đỗ Thanh Dương nói.

Người chỉ trung thành với bản thân mình thì lấy đâu ra chuyện phản bội người khác?

Đỗ Thanh Dương chưa bao giờ đi theo "Hắn."

"Kể từ lúc anh tiến vào, "Hắn" đã bắt đầu tăng cường cảnh giác, nhưng tôi có thể chỉ cho anh cách ẩn mình tới phút cuối."

Nếu Nha Ẩn vào được thì những người khác cũng có thể vào được.

Nha Ẩn như có điều suy nghĩ, nói thẳng vào trọng điểm: "Dùng cái gì để trao đổi?"

"Một câu hỏi."

Nha Ẩn: "... Nói cụ thể một chút."

Ngay thời điểm hắn sắp phải rời đi thì Đỗ Thanh Dương lại tìm đến, tuy Nha Ẩn không muốn đoán mục đích của anh ta nhưng hắn cũng phải làm rõ xem liệu anh ta có gây ảnh hưởng gì đến Nha Nha hay không.

"Nha Nha..." Đỗ Thanh Dương cụp mắt, hơi mất tự nhiên nói: "Em ấy bao nhiêu tuổi rồi?"

Nha Ẩn: "?"

"Anh hỏi cái này để làm gì?" Nhắc tới Nha Thấu, Nha Ẩn lập tức cảnh giác.

"Tôi không có ác ý, anh có thể kiểm tra." Giọng Đỗ Thanh Dương hơi trúc trắc: "Tôi chỉ muốn biết em ấy bao nhiêu tuổi rồi thôi."

Nha Ẩn không vội trả lời, ánh mắt dò xét rơi trên người Đỗ Thanh Dương. Đỗ Thanh Dương không che chắn, cũng không phòng bị, mặc cho Nha Ẩn kiểm tra.

Hồi lâu sau, Nha Ẩn mới dời mắt, nói: "18."

18, trưởng thành rồi.

Đỗ Thanh Dương như muốn cười lại như muốn khóc, biểu cảm trên mặt hết sức phức tạp, nói tóm lại là không thể khái quát hết bằng một biểu cảm được.

Anh ta lẩm bẩm nói: "Vậy thì tôi yên tâm rồi."

"Đã vượt qua rồi."

...

Lúc tiễn Đỗ Thanh Dương đi, Nha Ẩn phát hiện có một con mèo đang ngồi xổm ở cửa phòng của Nha Nha.

Là một con mèo mướp có màu lông rất đẹp, đồng tử dọc màu vàng óng, còn có một cái đuôi màu đen.

Nếu chỉ nhìn người nó thì không ai đoán được nó lại có một cái đuôi màu đen. Mà nếu thì nhìn cái đuôi thì người ta sẽ vô thức nghĩ đây là một con mèo tuxedo.

Không phải mèo trắng có cái đuôi màu đen thì cũng có thể là một con mèo đen thuần, tóm lại là chẳng có điểm gì dính tới mèo mướp cả.

Nha Ẩn đi thẳng đến phòng khách, lúc này trong phòng khách đã không một bóng người, trong gương phản chiếu hình ảnh của hắn, điểm khác biệt duy nhất chắc là người trong gương cũng có một đôi mắt màu lam sẫm giống hệt hắn.

Hình ảnh phản chiếu trong gương tựa như đồng hồ cát, bộ dạng được biến ảo ra đó nhanh chóng sụp đổ trước cái nhìn của Nha Ẩn, để lộ ra cái một bóng đen đứng tại chỗ.

Trên người có mùi của em trai hắn, thực lực rất mạnh, không phải nhân loại.

Nha Ẩn im lặng đối mặt với nó mấy giây: "Giờ tao nên gọi mày là Tiểu Lê hay Hoa Hoa?"

Bóng đen trong gương ngẩng đầu lên, rõ ràng không có mặt nhưng Nha Ẩn rất chắc chắn rằng nó đang nhìn mình.

【... Sao anh lại biết những điều này?】

"Cái này không quan trọng." Nha Ẩn tháo găng tay xuống: "Tao là anh hai của Nha Nha, mày nghĩ sao?"

Bóng đen im lặng, dường như đang cân nhắc hàm ý ẩn sau lời nói của hắn.

【Có thể gọi tôi là Tiểu Lê Hoa.】

Nó chọn trả lời cũng coi như chọn tin tưởng người có vẻ ngoài tương tự với chủ nhân của mình.

Nha Ẩn đóng cửa chính lại, con mèo mướp kia liền ngồi xổm xuống chân bàn không nhúc nhích, chỉ có mỗi cái đuôi màu đen phía sau là đong đưa qua lại.

"Mày là linh hồn hai đời dung hợp à?"

【... Không thể trả lời.】

Nha Ẩn không ép hỏi nữa, đoạn cầm giấy lau mặt bàn: "Mày rất thích Nha Nha nhỉ."

Tiểu Lê Hoa không phủ nhận:【Ừm, rất thích.】

【Tôi chết thì được, cậu ấy thì không.】

Nó nói quá tuyệt đối, tay Nha Ẩn đang lau bàn khựng lại, hắn khẽ gật đầu: "Cảm ơn."

Cảm ơn mày đã bảo vệ Nha Nha.

【Trách nhiệm của tôi.】Tiểu Lê Hoa nghiêng đầu:【Có chuyện gì à?】

"Tao bị phó bản bài xích, chỉ có thể ở lại đây một tiếng."

"Nhưng phó bản mới chạy đến ngày thứ năm."

Nha Ẩn chậm rãi nói: "Cho nên thời gian tiếp theo tao muốn nhờ mày bảo vệ Nha Nha."

Mèo mướp nhảy lên mặt bàn, trong chốc lát như chồng lên cái bóng đen trong gương.

【Nhất định rồi.】

【Lần này tôi sẽ bảo vệ cậu ấy cẩn thận.】

...

Nha Thấu mơ màng bị thanh âm quen thuộc đánh thức, lúc mở mắt ra còn hơi mờ mịt, thấy Nha Ẩn đứng bên cạnh đang khom người sờ trán kiểm tra nhiệt độ cho mình.

"Hết sốt rồi."

Cuối cùng Nha Ẩn cũng yên tâm, hắn đỡ Nha Thấu ngồi dậy, chầm chậm đút cháo cho cậu ăn.

Giờ rốt cuộc cũng chỉ còn lại hai người bọn họ, Nha Thấu nhìn anh trai mình, len lén bấm móng tay vào lòng bàn tay, xác định rằng không phải mình đang nằm mơ.

"Anh ơi."

Nha Ẩn múc một thìa đút cho cậu, thấp giọng "Ừ" nói: "Há miệng."

Nha Thấu ngoan ngoãn há miệng, ngậm cháo vào rồi cẩn thận nhai.

Nha Ẩn lấy sẵn bát cháo rồi để lên bàn từ trước, chờ nguội bớt mới gọi Nha Thấu dậy ăn, cho nên nhiệt độ bây giờ rất vừa vặn.

Người thân của mình, vị cháo quen thuộc, ăn được vài miếng thì Nha Thấu bắt đầu chảy nước mắt.

Nha Ẩn vội cầm giấy lau nước mắt cho em trai: "Nóng quá à?"

Hắn nghĩ ngay là tại mình, là do mình chưa để cháo nguội mà đã vội đút cho em trai ăn.

Nha Thấu lại lắc đầu: "Không nóng."

Cậu thấy rất tủi thân: "Sao anh không đến tìm em?"

Tay Nha Ẩn run một cái, hơi chột dạ: "Nha Nha phát hiện ra lâu rồi à?"

"Em có phải đồ ngốc đâu."

Nha Thấu lườm hắn, nhưng do mới hết sốt không lâu, hơn nữa cậu vốn không phải giận anh trai thật nên cả lời nói lẫn ánh mắt lúc này cũng đều mềm nhũn. 

Chẳng qua là cậu bị dọa sợ nên muốn tìm người nũng nịu thôi.

"Ban đầu em chỉ nghi ngờ thôi, lúc anh đưa bánh mì cho em em mới chắc chắn."

Cậu lớn lên bên cạnh Nha Ẩn, cho dù có thay đổi vẻ ngoài thì cảm giác quen thuộc ấy vẫn không thể nào biến mất được, cho nên Nha Thấu vô thức để ý tới hắn nhiều hơn.

Lúc đầu Nha Thấu nghĩ là anh trai, nhưng lại cảm thấy nếu anh trai đến thì chắc chắn sẽ không dùng tên của người khác đâu, cho nên trước đó vẫn chỉ nghi ngờ rồi thăm dò thôi.

Mãi tới khi ở sau khu rừng, "Lâm Nam" đưa bánh cho mình, Nha Thấu thậm chí không cần xem điểm thiện cảm cũng gần như chắc chắn đây chính là anh trai mình.

Chỉ có anh trai cậu thì trong túi mới luôn để ít kẹo hay đồ ăn cậu thích ăn thôi.

Nếu không thì cậu không giải thích được tại sao một người xa lạ lại đốt tốt với cậu như thế.

"Giả thích ra thì hơi dài."

Nha Ẩn cũng muốn nói rõ với Nha Thấu, nhưng vừa mở miệng thì cảm giác bài xích ngày càng rõ rệt.

Hắn im lặng một hồi, nói nhanh toàn bộ thông tin trọng điểm cho em trai nghe: "Nghe Hệ thống Tình Yêu nói lần này là phó bản đánh giá cấp bậc của em."

"Cho nên trong phó bản sẽ có một vị giám khảo đi theo, còn có một người phụ trách sửa lỗi."

Đã có kỳ thi thì sẽ có giám khảo. Trong hiện thực, giám khảo không cần làm bài thi nhưng vẫn phải tuân thủ quy tắc phòng thi, vậy thì giám khảo trong phó bản tuy nằm ngoài tuyến nhiệm vụ chính nhưng cũng không được vi phạm quy tắc tử vong.

"Từ thông tin có được do xâm nhập dữ liệu thì khả năng giám khảo là một cô gái trẻ."

"Hiện giờ ngoài anh ra thì còn lại 13 người chơi còn sống, Nha Nha có thể loại trừ dần, tìm được cô ta rồi có thể đổi lấy thẻ bảo vệ tạm thời trong tay cô ta."

"Còn cả cái thiết lập nhân vật nhức đầu của em nữa, không phải chỉ có tìm ra toàn bộ thiết lập nhân vật mới là hoàn thiện thiết lập nhân vật đâu, mà chứng minh thiết lập nhân vật không tồn tại cũng là hoàn thiện thiết lập nhân vật."

Nha Thấu sững sờ gật đầu, lòng thầm ngạc nhiên sao tự dưng anh trai lại nói nhiều vậy.

Như thể... anh trai sắp rời khỏi đây rồi vậy.

Nha Thấu nuốt xong cháo xuống, đoạn bắt lấy tay Nha Ẩn, mím môi nói: "Anh không ở lại cùng em nữa à?"

Hắn cũng rất muốn ở lại, Nha Ẩn không biết làm sao, hạ quyết tâm nhất định phải giết chết "Hắn" mới được.

Hắn xoa đầu Nha Thấu: "Nha Nha đừng sợ."

Nha Thấu mím môi không lên tiếng, cậu biết rồi, thật ra điều Nha Ẩn muốn truyền đạt là anh sắp phải đi rồi, còn cậu lại chỉ có thể dùng cách này để phản kháng lại sự thật ấy thôi.

"Sau này anh sẽ còn tới những phó bản khác nữa mà." Nha Ẩn nói thêm: "Các anh trai khác của em cũng sẽ tới."

"Những ai đối xử tệ với em, em nhớ kỹ vào."

Bọn hắn đánh trả giúp em.

Nha Thấu cúi đầu, dỗ sao cũng không chịu ngẩng lên.

Nha Ẩn bất đắc dĩ, tầm mắt đã chìm vào bóng tối.

"Đầu tiên là em vui vẻ, tiếp theo..."

"Không có tiếp theo."

Tiếp theo đều là chuyện không quan trọng, tiếp theo thì mãi mãi chỉ là tiếp theo thôi.

"Nha Nha cười cái nào, ngoan, không khóc nha."