Vì Trượt Tay Nên Quay Vào Buff Nhan Sắc

Chương 172: Tương Ngô về rồi!



Edit: Lune

Bát cháo để trên bàn còn chưa ăn xong, bóng người đã chậm rãi biến mất như đồng hồ cát đổ ngược.

Sau một hồi lâu im lặng, Hệ thống Tình Yêu mới lên tiếng:【Nó đi rồi.】

Một lúc lâu sau mới vang lên giọng nói ỉu xìu ——

"Ừm."

Nha Thấu nắm vải quần, nước mắt rơi xuống mu bàn tay hết giọt này đến giọt khác, cậu giơ tay lau nước mắt cho mình, nhưng càng lau nước mắt lại chảy càng nhiều.

001 và Hệ thống Tình Yêu không biết phải làm sao bây giờ, 001 luống cuống bay tới bay lui trong biển ý thức, ấp úng cả buổi cũng không biết nên an ủi từ đâu, cuối cùng chỉ có thể khô khan thốt ra một câu:【Ký chủ đừng khóc, đừng khóc.】

【Lúc anh trai đi cũng đã nói Nha Nha đừng khóc mà...】

"Ta biết." Mu bàn tay Nha Thấu đẫm nước mắt: "Để ta bình tĩnh một lúc là được."

Trong giọng nói vẫn nghe thấy tiếng thút thít, cậu nghĩ ngợi rồi lại nói thêm: "Không phải lo cho ta đâu."

Nhưng tình hình hiện giờ rất đáng lo mà! 001 thì lo, nhưng Hệ thống Tình Yêu lại rõ kín miệng, nó hỏi "Hắn" trong cuộc đối thoại kia là ai nhưng Hệ thống Tình Yêu chỉ ra vẻ thần bí rồi nói với nó rằng sau này sẽ biết.

Số lần Nha Thấu rơi nước mắt trong phó bản này không nhiều, hai lần trước là cố tình, còn lần này thì đơn thuần là vì tủi thân.

[Mai Táng] là phó bản đánh giá cấp bậc của cậu, kể từ khi vào phó bản lúc nào cũng trong tình trạng nguy hiểm, không chỉ bị những sự kiện linh dị đe dọa mà còn cái thiết lập nhân vật chẳng rõ ràng gì kia nữa, hai cái thứ này chẳng khác nào lưỡi dao treo lơ lửng trên đầu cậu cả, không biết khi nào sẽ rơi xuống.

Không có cảm giác an toàn, ai cũng không thể tin tưởng được, sau khi biết anh trai mình có mặt trong phó bản này cậu còn mừng thầm rõ lâu, mặc dù vẫn sợ lắm nhưng không còn sợ như trước đó nữa.

Kết quả là giờ anh trai đi mất rồi.

Trên bàn là bát cháo chưa ăn xong, Nha Ẩn còn chuẩn bị sẵn khăn giấy từ trước nữa.

—— Như thể đã sớm biết cậu sẽ khóc vậy.

Nha Thấu rút tờ khăn giấy ra, ngồi tại chỗ khóc tiếp, chờ khóc xong thì cầm lấy lau nước mắt cho mình.

Lau hết nước mắt, tuy đuôi mắt vẫn đỏ hoe nhưng cậu không khóc nữa rồi.

Vốn dĩ cậu chỉ muốn phát tiết cảm xúc tí thôi, giờ phát tiết cảm xúc xong rồi thì bắt đầu nghĩ xem mấy ngày cuối cùng tới đây nên làm sao để vượt qua.

001 thấy mà sửng sốt luôn.

Anh trai để lại rất nhiều thông tin, Nha Thấu chia ra thì thấy đại khái là có liên quan đến giám khảo với thiết lập nhân vật.

[Mai Táng] là phó bản sinh tồn, nhiệm vụ chính là sống sót bảy ngày chờ "Đêm đó" buông xuống đồng thời hoàn thiện thiết lập nhân vật.

Ngay từ phó bản đầu tiên, Nha Thấu đã biết Hệ thống Sinh Tồn rất thích chơi chữ khi thiết lập nhiệm vụ chính.

Chẳng hạn như ngay trong phó bản đầu đã âm thầm tiết lộ điều kiện vượt ải của [Điều 13 nội quy trường], hoặc trong [Lâu đài Ánh Trăng] chỉ nhắc tới quan hệ giữa ba phe. Còn trong phó bản này thì cũng chỉ có sáu chữ —— "Hoàn thiện thiết lập nhân vật".

Vậy thế nào mới gọi là hoàn thiện thiết lập nhân vật? Tìm ra thiết lập nhân vật chưa được đề cập tới là hoàn thiện thiết lập nhân vật, chứng minh thiết lập nhân vật không tồn tại cũng là hoàn thiện thiết lập nhân vật.

Kết hợp với câu cuối cùng mà anh trai nói —— "Còn cả cái thiết lập nhân vật nhức đầu của em nữa, không phải chỉ có tìm ra toàn bộ thiết lập nhân vật mới là hoàn thiện thiết lập nhân vật đâu, mà chứng minh thiết lập nhân vật không tồn tại cũng là hoàn thiện thiết lập nhân vật" thì dường như tất cả đã có đáp án.

Trong đầu bỗng hiện lên rất nhiều thông tin.

Chẳng hạn như lớp bụi dày trong nhà, củi bị ẩm ướt, v.v. Nếu "Nha Thấu" quả thật tồn tại thì trong nhà sẽ có dấu vết sinh hoạt chứ.

Còn cả đống quần áo mới tinh treo trong tủ nữa, không chỉ có nguy cơ khiến người chơi bại lộ thân phận, mà cũng có khả năng là một lời nhắc rằng "Nha Thấu" vốn chưa từng sống ở đây.

Vậy giả dụ "Nha Thấu" không tồn tại thì Đỗ Tương Ngô sẽ nghĩ gì khi đột nhiên thấy mình có một người vợ từ trên trời rơi xuống? Mà người vợ từ trên trời rơi xuống này còn chạy đi quyến rũ những người đàn ông khác để tìm kiếm sự che chở.

Nhìn kiểu gì thì đây cũng là một con đường chết.

Nha Thấu càng nghĩ càng thấy lạnh người, cậu cắn môi dưới, hai chân co lại, vải quần bị vò nhăn hết cả, đến phòng livestream mở ra lúc nào cũng không biết.

【Bé con! Bé con! Bé con nhìn mẹ này! Đã 4 giờ 53 phút mẹ không thấy con rồi!】

【Sau hai lần tắt livestream thì tui đã hiểu ra được một điều, người không thể không có vợ được! (nổi khùng) (sốt ruột đi tới đi lui) (muốn ôm ôm thơm thơm vợ cơ)】

【Cho nên rốt cuộc cái phó bản này là thế nào vậy? Lúc trước livestream có bị tắt liên tục thế đâu, hơn nữa lúc đấy tui còn qua chỗ Hứa Tri Nam xem hắn có thể tìm thấy vợ không thì lại phát hiện phòng livestream bên hắn cũng tắt nốt.】

【Sao mặt vợ nhợt nhạt thế? Để anh ngó xem vợ có bị thương ở đâu không nào.】

Trong phòng livestream lại bắt đầu nhao nhao, Nha Thấu đang hơi nhức đầu nên tạm thời không muốn xem.

Hệ thống Tình Yêu lo lắng từng li từng tí một:【Ăn nốt cháo đi, để lúc nữa nguội mất.】

【Cả sáng nay đã ăn được mấy đâu.】

Nha Thấu dẩu môi đáp: "... Ừm."

...

Ban ngày nóng, buổi tối lại lạnh.

Quần áo hôm qua không mặc được nữa, Nha Thấu đành phải mặc quần ngố treo trong tủ, sau đó bỏ quần mặc rồi vào chậu mang đi giặt, giặt sạch xong thì phơi trong sân.

Cẳng chân trắng muốt, cả người đứng dưới nắng trông trắng đến mức như phát sáng.

Bà Đỗ đã được hạ táng xong xuôi, vậy nên những nghi thức sau đó chỉ còn lại đầu thất hồi hồn, trước đêm hồi hồn còn phải chuẩn bị tiệc cảm ơn người thân bạn bè đến giúp đỡ phúng viếng.

Tất cả những việc này đều do con cái của bà Đỗ đứng ra lo liệu.

Dù "Nha Thấu" có tồn tại hay không thì trong mắt người ngoài cậu cũng là cháu dâu của bà Đỗ, kể cả không cần phải ở đó cho tới khi kết thúc thì cũng phải góp mặt làm tròn thủ tục.

Nhất là anh trai đã nói rằng trong số 13 người chơi còn lại có một giám khảo đang ẩn mình, cậu chưa có manh mối nào cả cho nên lúc này đi mới là lựa chọn tốt nhất.

Phơi xong quần áo, Nha Thấu lập tức lên đường.

Người tới lần này ít hơn ban đầu nhiều, hơn nữa vì thời gian hạ táng trễ hơn dự kiến nên hiện trường tổ chức cũng khá vội.

Có điều nhìn chung thì không có vấn đề gì nghiêm trọng hết.

Đêm qua những người chơi tử vong đều là người ở dưới chân núi, còn những người lên núi thì không có ai tử vong cả.

Tình huống hệt như đảo ngược, người có vẻ như gặp điều kiện tử vong vẫn chưa chết, mà người chơi an toàn ở lại dưới núi thì lại gặp phải lệ quỷ tấn công.

Thi thể của những người kia đã được các thôn dân thu dọn hết rồi, có khi tới lúc chết bọn họ cũng không hiểu tại sao lại như vậy, tại sao mình lại chết trong khi may mắn không bị rút trúng.

An Vận Thông bị dọa, cuối cùng thì chết. Đám người chơi trên núi bị dọa, nhưng cuối cùng lại sống sót.

Rõ ràng là điều kiện tương tự nhưng lại có kết cục hoàn toàn khác nhau.

Đây chính là [Mai Táng], dù có dị biến thì cũng sẽ không thay đổi quy tắc phó bản, vẫn không tài nào đoán ra được điều kiện tử vong của nó.

Mà đêm đầu thất hồi hồn sẽ có hai khoảng thời gian, một là từ 11 giờ đêm ngày thứ sáu đến 1 giờ sáng ngày thứ bảy; hai là khoảng 4 giờ sáng ngày thứ bảy đến trước khi trời sáng hẳn.

Trong hai khoảng thời gian này, linh hồn người mất sẽ quay về nhà, tìm lại ký ức khi còn sống.

Đến ngày thứ năm, người thân sẽ dùng giấy chuyên dụng để gói vàng mã. Không chỉ viết cho bà Đỗ mà viết cả cho những người đã mất trong họ nữa, giống như khi lên núi đốt vàng mã cho cả những ngôi mộ xung quanh ấy, ý là nhờ vả mọi người có thể giúp đỡ trông nom thêm.

Sau đó những gói giấy này sẽ được mấy người lớn tuổi mang lên núi đốt.

Nha Thấu tìm đại một chỗ ngồi xuống, cẩn thận quan sát những người chơi xung quanh.

Tiểu Lộc, Vu Hải Dương, còn cả Hứa Tri Nam, đây toàn là những người cậu đã từng tiếp xúc qua ít nhiều. Còn có mấy người chơi ngồi cùng một chỗ với nhau, sắc mặt ai nấy đều tái nhợt, ánh mắt đờ đẫn, toàn là người chơi may mắn trốn được đêm qua, sau khi trông thấy cảnh tượng khủng khiếp vẫn chưa hoàn hồn khỏi cơn ác mộng.

Thân phận Hứa Tri Nam vẫn chưa bị bại lộ, lúc này hắn đang gói giấy cho bà Đỗ cùng nhóm Đỗ Thanh Dương. Còn Đỗ Vọng Tân thì đang đứng cùng một chỗ với ông chú ban đầu kia, hình như đang trao đổi xem đầu thất nên chuẩn bị những thứ gì thì phải.

Trong 13 người chơi còn lại thì có 7 nữ, trong số đó cậu chỉ quen mỗi Tiểu Lộc và Tôn Trác Nhan lên núi cùng đêm qua, còn 5 người chơi còn lại thì Nha Thấu không biết.

Đang suy nghĩ thì nhận ra có người tới gần mình, cậu ngẩng đầu lên nhìn thì thấy người tới là Đỗ Bạc Xuyên.

Sau khi trông thấy hắn, Nha Thấu căng thẳng cực kỳ.

Thiết lập nhân vật của mình đã được chứng minh là không tồn tại, không biết có phải do Hệ thống Chủ đã can thiệp gì hay không mà nhìn Đỗ Bạc Xuyên thì có vẻ là không biết. Mà hôm qua bọn hắn còn ở cùng anh trai mình nữa, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Quá nhiều nghi hoặc xoay quanh, Nha Thấu sợ bị bại lộ thân phận, cho nên sau khi Đỗ Bạc Xuyên ngồi xuống bên cạnh cậu bắt đầu thấy hơi bất an.

Còn Đỗ Bạc Xuyên trông như thể không phát hiện ra điều gì thật vậy.

Đồ uống thường dùng trong các bữa tiệc tổ chức trong thôn thường là coca và sprite, còn có cả rượu đế, Đỗ Bạc Xuyên lấy cho Nha Thấu một cốc coca nhỏ, hắn để dịch chai rượu trên bàn ra xa rồi mới đưa cốc coca đến trước mặt cậu.

Nha Thấu muốn lảng qua chỗ khác nên bèn giả vờ nhìn xung quanh, cơ mà nhìn thì lại chẳng thấy Đỗ Nguyên Tu đâu.

Cậu ngạc nhiên hỏi: "Đỗ Nguyên Tu đâu rồi?"

Đỗ Bạc Xuyên nói: "Chắc đang ở nhà tự kỷ."

Nha Thấu ngơ ngác "hở" một tiếng.

Nghĩ tới cái gì, Đỗ Bạc Xuyên cười một tiếng.

Hôm qua chỉ có mình Đỗ Nguyên Tu là không đoán ra thân phận của Nha Ẩn, lại còn đối chọi gay gắt với Nha Ẩn, mặc dù không làm Nha Ẩn bị thương gì nhưng ấn tượng của Nha Ẩn với Đỗ Nguyên Tu chắc chắn đã kém đến cực điểm rồi.

Còn chưa có danh phận, Đỗ Nguyên Tu đã gây gổ làm mích lòng anh trai Nha Nha, sau này e là khó lại thêm khó.

Nhìn kỹ sẽ thấy Nha Ẩn với Nha Thấu rất giống nhau, nếu không phải do Đỗ Nguyên Tu nóng tính bộp chộp thì kiểu gì cũng sẽ phát hiện ra.

Mà Đỗ Bạc Xuyên ban đầu cũng chỉ nghi ngờ thôi, tuy chưa chắc chắn nhưng cũng không hề làm gì quá phận cả. Hắn vẫn luôn lẳng lặng quan sát, chỉ khi thấy Đỗ Vọng Tân rót nước cho Nha Ẩn mới hoàn toàn khẳng định.

Tuy Đỗ Vọng Tân sinh ra trong thôn nhưng hắn khác hẳn những người khác, tính tình kiêu ngạo lại mắc chứng ám ảnh sạch sẽ, thông minh từ nhỏ, nghĩ thôi đã biết việc hắn hạ mình rót nước cho người khác là chuyện không thể nào.

Mà giờ hắn lại làm thế, một là được lợi gì đó, hai là đang cố ý thể hiện tốt trước mặt đối phương để tăng thiện cảm.

Có thể khiến hắn coi trọng tới vậy thì người kia có quan hệ gì với Nha Thấu cũng không khó đoán.

Đỗ Bạc Xuyên cũng rót cho mình một cốc rồi nhấp một ngụm.

Xung quanh không có ai để ý tới bọn họ, chỉ có Hứa Tri Nam với Đỗ Vọng Tân quay đầu lại, lúc thấy bọn họ ngồi bên này thì nhăn mày lại.

Mà người bọn họ muốn tìm lại ngồi bên cạnh hắn, ngồi cực kỳ gần với hắn, mùi thơm trên người cậu tựa như cái móc nhỏ không ngừng kéo hắn lại gần.

Nghĩ tới ánh mắt hai người kia, còn cả Đỗ Nguyên Tu đang tự kỷ ở nhà, Đỗ Bạc Xuyên bỗng có cảm giác thỏa mãn lẫn khoái cảm lạ thường, hắn chậm rãi mở miệng:

"Tối hôm kia Nha Nha ở nhà Đỗ Nguyên Tu phải không?"

Câu hỏi bất thình lình này khiến Nha Thấu trợn trừng mắt, quá mức ngạc nhiên khi Đỗ Bạc Xuyên lại biết chuyện này.

Cậu còn chưa kịp đáp lời, Đỗ Bạc Xuyên đã bỏ cái cốc đang cầm xuống, nói với âm lượng chỉ đủ hai người nghe thấy:

"Vậy tối nay em định ở đâu?"

Hắn chậm rãi nhả từng chữ trước đôi mắt tròn xoe của thiếu niên.

"Đến nhà anh..."

"Về rồi!"

Biến cố bất ngờ xảy ra, có người từ đầu ngõ nháo nhào chạy tới lập tức thu hút ánh nhìn của Nha Thấu.

Còn lời của Đỗ Bạc Xuyên thì dĩ nhiên bị tiếng hét lớn của người kia cắt ngang, hắn cau mày, cũng nhìn theo về phía đó.

Vẻ mặt người kia hưng phấn tốt độ, cao giọng gào: "Về rồi!"

Ông chú đỡ anh ta dậy: "Nói hết câu xem nào, ai về rồi?"

"Tương Ngô!"

Người kia hưng phấn hô một tiếng, Đỗ Bạc Xuyên với Đỗ Vọng Tân cùng lúc khựng lại.

Nha Thấu còn tưởng mình nghe nhầm.

Nhưng người kia không ngừng lặp lại:

"Cháu vừa thấy Tương Ngô ngay ngoài thôn xong!"

"Tương Ngô về rồi!"