Vì Trượt Tay Nên Quay Vào Buff Nhan Sắc

Chương 173: Thích Nha Thấu



Edit: Lune

【Anh chồng cũ? Chồng cũ về à?】

【Khụ khụ khụ sửa lại tí, sao lại gọi người ta là chồng cũ! Người ta chết chứ có phải ly hôn đâu!】

【Chết rồi còn về được nữa hả? Thôn dân không ngạc nhiên chút nào à?】

【Tui chẳng cần biết có phải hắn chết rồi hay chết rồi sống lại, giờ tui chỉ muốn để Đỗ Tương Ngô đánh bay cái đám đàn ông thối đang nhăm nhe bé con của tui thôi! Thể hiện phong thái của người có danh phận cho thằng ranh Đỗ Bạc Xuyên hở ra là muốn kéo bé con về nhà biết mặt đi!】

【Nhưng mà thiết lập nhân vật của vợ có tồn tại đâu, thế thì sao gọi là chồng cũ được? Không phải, Đỗ Tương Ngô về rồi, chẳng phải vợ sẽ gặp nguy hiểm à? Dù sao thì tự dưng hắn có vợ còn gì!】

Nha Thấu cũng đang suy nghĩ vấn đề này, cả người cứng ngắc ngồi yên trên ghế.

Nếu như là ngày hôm qua hay là một ngày nào đó lúc trước thì cậu sẽ không căng thẳng tới vậy đâu, giờ lại đúng lúc cậu vừa chứng minh thiết lập nhân vật của mình không tồn tại xong, thành ra cậu rất sợ khi gặp Đỗ Tương Ngô.

Lúc còn sống Đỗ Tương Ngô không hề lấy vợ, hơn nữa Đỗ Vọng Tân trước đó còn nói Đỗ Tương Ngô thích ai đó bên khu Chinh phục Tình Yêu bọn cậu nữa kìa.

Vậy giờ hắn trở về phát hiện mình chiếm mất vị trí của vợ hắn, liệu có khi nào hắn sẽ giết mình không?

Mà lại... Có khi nào đám Đỗ Bạc Xuyên thật ra cũng đã phát hiện nhân vật này của cậu không tồn tại rồi không? Vậy lúc bọn hắn gặp anh trai mình hôm nay đã xảy ra chuyện gì?

Nghi ngờ này chồng chất nghi ngờ kia, Nha Thấu không biết gì hết, tình huống hiện giờ với cậu quá mức bị động.

Tay Nha Thấu vô thức siết chặt vải quần, nhịp thở hỗn loạn, cậu không tự chủ được mà xê dịch sang bên cạnh.

Nhận ra thiếu niên len lén ngồi cách xa mình ra, độ cong bên khóe môi Đỗ Bạc Xuyên lập tức hạ xuống, hắn nắm chặt cái cốc, hạ giọng nói:

"Tương Ngô về rồi."

Bên kia cũng có giọng nói đáp lại người kia.

Sau khi nghe người báo tin nói xong, trên mặt ông chú lộ ra vẻ sững sờ: "Tương Ngô về rồi?"

Người kia liên tục gật đầu: "Là cậu ấy, làm sao cháu quên mặt Tương Ngô được!"

Ông chú mấp máy môi: "Nhưng mà Tương Ngô đã..."

Nha Thấu biết lời ông ta sắp nói —— Đỗ Tương Ngô đã chết rồi.

"Chắc là lúc trước chúng ta nhầm?" Người kia gãi đầu: "Dù sao lúc đó chúng ta cũng đâu có tìm thấy xác của Tương Ngô trên núi nên khả năng cậu ấy vẫn còn sống. Chẳng qua là xảy ra mâu thuẫn nên mới bỏ ra ngoài thôn, không báo tin tức lại cho chúng ta thôi."

Anh ta tiết lộ rất nhiều tin tức, Nha Thấu nghe mà ngẩn người.

Xem ra tình huống năm đó là các thôn dân không tìm thấy thi thể của Đỗ Tương Ngô, hơn nữa cũng không biết hắn đã đi đâu, sau một thời gian dài thì đơn phương cho rằng là hắn đã chết rồi.

Nhưng quá gượng ép.

Gượng ép đến mức như cố tình nhét một lời giải thích vào lấp lỗ hổng trong câu chuyện vậy, tựa như có một thế lực vô hình nào đó đang thay đổi suy nghĩ của thôn dân, cưỡng ép bọn họ phải chấp nhận sự thật ấy.

Bởi vì Nha Thấu trông thấy biểu cảm của ông chú thoáng qua vẻ giãy giụa như nghĩ đến điều gì đó không đúng, nhưng chỉ vài giây sau, vẻ giãy giụa trên mặt ông chú biến mất, thay vào đó là vẻ mừng rỡ.

"Vậy giờ Tương Ngô đang ở đâu? Có cần chúng ta đi đón không?"

"Nếu bà Đỗ biết cháu trai mình còn sống thì nhất định sẽ mừng lắm!"

Người kia nói: "Tới giờ luôn ấy! Nãy cậu ấy mới nói với cháu là muốn về nhà trước đã."

Ông chú mừng phát khóc, vội lau giọt nước mắt rơi vì xúc động: "Tốt tốt tốt, về là tốt rồi."

Thiếu niên ngồi trên ghế, sống lưng cứng ngắc, cảm giác như có tảng đá nặng trịch đè trên lồng ngực, ngột ngạt khiến cậu không thở nổi.

Chỉ trong vài giây ấy mà vô số phỏng đoán đã hiện lên trong đầu cậu, nhưng chúng lại hệt như bong bóng, vừa nổi lên đã vỡ tan không còn dấu vết.

Đỗ Tương Ngô "trở về" so với những hiện tượng quỷ dị trong phó bản [Mai Táng] lại có vẻ rất bình thường.

Dù sao thì ngay cả thiết lập nhân vật không tồn tại như Nha Thấu còn được nhét vào thì một người chết sống lại đâu phải chuyện ly kỳ gì.

Nhưng thực sự là tình huống hiện giờ quá bất lợi với cậu.

Đỗ Tương Ngô giờ đã về nhà rồi, trong sân còn phơi quần áo của cậu, trong nhà còn có dấu vết sinh hoạt của cậu, dựa trên tiền đề "Đỗ Tương Ngô không có vợ" thì việc phát hiện có người lạ đang sống trong nhà mình thật sự quá kinh dị.

Mấy lần trước đụng phải hồn ma Đỗ Tương Ngô, do sợ quá nên Nha Thấu vẫn luôn cố tình tránh né việc nghĩ về hắn, thành thử đến tận giờ cậu vẫn không rõ rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.

Khuôn mặt nhỏ của cậu nhăn lại, bờ môi cũng cắn chặt.

Đỗ Bạc Xuyên định nắm tay Nha Thấu nhưng lại bị cậu né đi.

Sau khi né tay hắn, Nha Thấu cảm nhận rõ cảm xúc của Đỗ Bạc Xuyên chìm hẳn xuống, cậu mím môi liếc mắt sang một bên thì nghe thấy Đỗ Bạc Xuyên mở miệng: "Nha Nha sợ lắm à?"

Nha Thấu không quay đầu qua, lông mi run rẩy để lộ sự bất an của cậu lúc này.

Đỗ Bạc Xuyên tự giễu cười một tiếng: "Anh ta sẽ không làm tổn thương em đâu."

Cho nên không phải sợ.

Rõ ràng Đỗ Tương Ngô còn chưa xuất hiện trực tiếp ở đây, cũng chưa nói được lời nào với thiếu niên, vậy mà từ giây phút tên hắn xuất hiện, thiếu niên đã muốn giữ khoảng cách với mình.

Vì Đỗ Tương Ngô là "chồng" của Nha Nha sao? Cảm xúc trong lòng Đỗ Bạc Xuyên dần vặn vẹo.

Hắn chậm rãi xích lại gần Nha Thấu: "Muốn kể ra không?'

Nha Thấu không hiểu quay sang nhìn hắn.

"Tương Ngô về rồi, em có muốn kể chuyện chúng mình ra không?"

"Tương Ngô tới rồi!"

Tiếng hô phấn khích vang lên từ xa phá vỡ bầu không khí đang dần đông cứng giữa hai người, Nha Thấu đứng bật dậy khỏi ghế, mím môi quay đầu qua.

Nơi bày tiệc không nằm trong nhà tang lễ mà được chọn ở một bãi đất trống khá rộng trong thôn, dựng rạp lớn để khách đến dự có đủ chỗ ngồi bên trong.

Một người đàn ông cực kỳ cao đang đứng ở đầu ngã rẽ, mặc dù trước đó Nha Thấu mới chỉ nhìn qua di ảnh thôi, nhưng chỉ liếc mắt một cái cậu đã nhận ra ngay đó chính là Đỗ Tương Ngô.

Sống động hơn trong di ảnh nhiều, Đỗ Tương Ngô chân chính xuất hiện trong hiện thực, không còn là trạng thái linh hồn nữa.

Tóc đen mắt nâu, khuôn mặt sắc nét, đuôi mắt hơi xếch, nhìn mặt thôi đã biết là kiểu người khó lại gần rồi.

Hắn đảo mắt nhìn đám đông một lượt như đang tìm người nào đó, chờ khi chạm mắt với hắn thì Nha Thấu mới biết là Đỗ Tương Ngô đang tìm mình.

Nha Thấu đứng tại chỗ, bên tai chỉ còn vang mỗi tiếng tim mình đập dữ dội, cảm xúc chập trùng khiến trán cậu rịn mồ hôi, tóc mai ướt bệt vào trán.

Đây là lần đầu tiên cậu trông thấy Đỗ Tương Ngô lúc còn sống.

Chỉ đứng yên ở đằng kia thôi cũng đủ khiến người ta không sao lờ đi được.

Sau khi tìm được người rồi, Đỗ Tương Ngô bước từng bước về phía Nha Thấu.

Nha Thấu vô thức lui lại nhưng sau lưng lại là cái bàn, đùi chạm vào cạnh bàn khiến cẳng chân xô đổ cái ghế bên cạnh.

Trên bàn còn nửa cốc coca cậu chưa uống hết, khăn trải bàn bị cái ghế đổ kéo lệch đi, kéo theo cả cốc nước đổ xuống.

Coca trong cốc tràn ra mặt tràn, chảy dọc theo khăn trải bàn xuống rồi bắn tung tóe vào chân Nha Thấu.

Nha Thấu vội cúi xuống muốn cầm cái cốc lên thì thấy Đỗ Bạc Xuyên vốn ngồi bên cạnh đã nhanh tay hơn một bước, nhặt lấy cái cốc vẫn còn tí nước bên trong lên, sau đó dựng cái ghế dậy.

"Xin, xin lỗi."

Giọng thiếu niên hơi run run, muốn tự mình làm: "Để em dọn."

Khách khứa chưa tới, trong rạp mới chỉ có mấy người, bọn họ bị tiếng động vừa rồi thu hút, lập tức nhao nhao muốn qua giúp.

"Để tôi."

Giọng Đỗ Tương Ngô rất đặc biệt, âm sắc lành lạnh, nghe mà có cảm giác như sương mù trên mặt hồ đóng băng ngày đông vậy, hít nhẹ một hơi là khí lạnh tràn vào phổi.

Sau khi hắn tới gần, Nha Thấu mới thực sự biết được hắn cao tới cỡ nào, hắn cao hơn cậu hơn một cái đầu luôn, khoảng cách gần đến nỗi cậu cảm giác hắn có thể ôm trọn cả người mình vào trong ngực bất cứ lúc nào ấy.

Trong mắt người ngoài, Nha Thấu là vợ của Đỗ Tương Ngô, lúc này chồng người ta đã lên tiếng rồi, cả đám trai tráng muốn xum xoe sờ mũi lúng túng lùi hết về chỗ mình.

Chỉ còn mình Đỗ Bạc Xuyên vẫn ngồi yên tại chỗ, không đi đâu hết.

Không chỉ hắn mà Đỗ Vọng Tân đứng cách đó không xa cũng đang khoanh tay nhìn qua bên này, Hứa Tri Nam cũng không tiếp tục gọi giấy nữa.

Khóe miệng Đỗ Bạc Xuyên giần giật, đoạn mở miệng: "Anh họ."

Đỗ Tương Ngô cụp mắt nhìn Đỗ Bạc Xuyên đang ngồi cách thiếu khá là gần, giọng hắn vừa nhẹ lại vừa lạnh: "Hóa ra cậu vẫn nhớ tôi là anh họ của cậu à?"

Đỗ Bạc Xuyên cứng cả người, không nói gì.

Giữa bàn có để khăn giấy cùng với bát đũa, Đỗ Tương Ngô cúi người cầm một gói giấy qua.

"Tôi còn tưởng cậu nghĩ là tôi chết rồi."

"Cho nên mới đụng vào đồ của tôi."

Hắn cầm gói khăn giấy trong tay, thấy mọi người trong rạp đều quay qua đây nên câu "người của tôi" ban đầu bị nuốt xuống, hắn thoáng khựng lại, sau đó mới xé bao giấy ra, nhìn xuống Đỗ Bạc Xuyên, nói: "Cậu qua chỗ khác ngồi, chỗ này để tôi dọn."

【! Sốc điếng người! Đây là phong thái của người có danh phận sao? Nghe giọng điệu kìa, trông vóc người kìa, trông gân xanh nổi trên mu bàn tay kia, sau này bé con có phúc rồi! Ôi dồi ôi hình thể chênh lệch, nhìn đã biết là có thể bế bé con tựa vào ngực rồi ưm ưm rồi.】

【Tôi không đồng ý! Vợ chỉ có mình người chồng là tôi thôi! Đỗ Tương Ngô còn lâu mới phải!!】

【Tui không quan tâm ai mới là người có danh phận, mau đánh nhau đi! Nói chuyện kiểu bóng gió mỉa mai thế kia làm gì, phải lao vào đấm nhau luôn mới đúng chứ!】

【Chết cười, để tui dịch lại cho mấy ông câu cuối cùng —— "Để tôi, mấy tên các cậu nhân lúc tôi đi vắng đến nhăm nhe vợ tôi mau cút đi".】

【Ai mạnh thì giành được tình cảm của bé con nhà tui thôi, Nha Nha xinh thế cơ mà, phải cặp với một anh chồng vừa cao to vừa đẹp trai lại vừa oai phong chứ?】

Nha Thấu bị kẹp cứng giữa Đỗ Tương Ngô với Đỗ Bạc Xuyên, cậu cảm giác ý thức mình lúc này có khi xuất khiếu luôn rồi, lúc Đỗ Tương Ngô lại gần cậu còn ngửi thấy một mùi hương man mát.

Bộ đồ làm nổi bật vóc dáng vai rộng eo săn chắc của Đỗ Tương Ngô, lúc hắn khom người xuống trông chẳng khác nào một con báo đang rình mồi, chỉ chực nhào ra cắn cổ kẻ địch không buông.

Khác hẳn với trạng thái linh hồn hay trong di ảnh, lúc này Đỗ Tương Ngô lộ rõ nanh vuốt, gầm gừ cảnh cáo tất cả những kẻ có ý định xâm chiếm lãnh địa của mình.

Đỗ Bạc Xuyên cười khẽ một tiếng, thong thả lên tiếng: "Nhưng chỗ này em đến trước."

Kẻ xâm nhập lãnh địa chẳng hề bận tâm tới lời cảnh cáo của hắn, tuy đang cười nhưng ánh mắt lại hiểm độc lạ thường, rõ ràng là đang ôm suy nghĩ nếu không mang được thứ mình muốn đi thì tuyệt đối sẽ không chịu bỏ cuộc.

Đỗ Tương Ngô không nói gì.

Hồi lâu sau, hắn cũng cười một tiếng: "Vậy bọn tôi đổi sang chỗ khác là được."

Đỗ Tương Ngô nói "Bọn tôi" chứ không phải "Tôi".

Nha Thấu thấy Đỗ Tương Ngô xoay người qua đây, ánh mắt khi nhìn sang cậu dịu dàng hẳn, hắn nói: "Nha Nha, chúng ta sang bên kia đi."

...

Nha Thấu hơi lúng túng ngồi trên ghế, nhìn Đỗ Tương Ngô ở trước mặt mình, hắn cầm tờ khăn giấy vừa rút ra khỏi bao, cúi xuống lau vết nước dính trên chân cậu.

Coca đổ ra khá nhiều, tấm khăn trải bàn cũng bị cái ghế kéo xuống, rách toạc ra.

Thời tiết thì oi bức, dù coca có văng khá nhiều lên chân cậu thì giờ cũng gần như đã khô hết rồi.

Nha Thấu cảm thấy hành động này của Đỗ Tương Ngô hoàn toàn là chuyện thừa thãi.

Khiến cậu cũng căng thẳng theo, cũng càng khiến cậu không hiểu nổi thái độ của Đỗ Tương Ngô.

Chẳng lẽ ý thức của hắn cũng bị Hệ thống Chủ sửa lại rồi à? Thế thì mới đối xử tốt với người vợ từ trên trời rơi xuống như cậu chứ.

Nha Thấu không dám thở mạnh, lắp bắp hỏi: "001, Đỗ Tương Ngô là người hay ma thế?"

【... Vừa giống người lại vừa giống ma, trạng thái này hơi kỳ quái.】

Trong tư liệu Tạ Thầm đưa cho cậu không hề nhắc đến chuyện Đỗ Tương Ngô sẽ sống lại .

Lúc đầu ngón tay lạnh buốt của hắn chạm vào bắp chân mình, Nha Thấu khẽ run một cái, đoạn mở giao diện của Hệ thống Tình Yêu lên.

Trên đó hiện:

【Tên: Đỗ Tương Ngô】

【Điểm thiện cảm: 100】

【Thích: Nha Thấu】

【Chú thích đặc biệt: Nhân vật quá mức đặc thù, thông tin chi tiết không được hiển thị.】