Edit: Lune
Ngoài hơi thở lạnh lẽo phả vào cổ lẫn tiếng "Anh đây" kia của Đỗ Tương Ngô thì Nha Thấu không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác.
Đỗ Tương Ngô ôm cậu vào lòng, chóp mũi cậu dán sát lồng ngực rắn chắc của hắn.
Đồ mùa hè mỏng, cánh tay săn chắc của hắn ôm chặt lấy eo cậu, quanh chóp mũi toàn là mùi trên người Đỗ Tương Ngô, vốn từa tựa như sương mù ngày đông, vừa lạnh lại vừa mang tới cảm giác không thể nắm bắt được.
Nhưng vì nấu cơm cho mình mà giờ cả người hắn lại nhiễm đầy mùi thơm của thức ăn.
Như thể bỗng có cảm giác chân thực ấy.
Người Đỗ Tương Ngô mát lạnh, Nha Thấu ghé sát vào người hắn nhưng chẳng nghe thấy tiếng tim đập nào cả.
Cậu sợ đờ cả người, tay nắm chặt vạt áo của Đỗ Tương Ngô, ngay cả một tiếng nức nở cũng không thốt ra nổi, chỉ có cơ thể run nhè nhẹ là thể hiện sự bất an trong lòng cậu lúc này.
Đỗ Tương Ngô nhìn ra phía sau lưng thiếu niên.
Con lệ quỷ kia vẫn đang bay giữa không trung, cái lưỡi dài ngoằng cùng với gương mặt trắng bệch của nó chẳng hiểu sao trông lại hơi buồn cười.
Sát ý cùng thần sắc hung ác ngay khi trông thấy người từ trong bếp đi ra tức khắc biến thành khiếp đảm, chẳng qua ánh mắt thay đổi nhanh quá nhưng vẻ mặt lại chưa kịp thay đổi nên trông dữ tợn đến lạ.
"Mi..."
Lời còn chưa nói hết, lệ quỷ lập tức biến mất tại chỗ, hình ảnh cuối cùng dừng ở nét mặt vặn vẹo của nó.
Trong sân lại yên tĩnh lần nữa.
"Không sao rồi."
Đỗ Tương Ngô vuốt đuôi tóc chưa kịp lau khô của Nha Thấu, nhẹ giọng trấn an.
Cơ thể thiếu niên mềm mại thoang thoảng mùi thơm, cậu cúi đầu nên không thấy rõ vẻ mặt, nhưng trông cơ thể đang run rẩy thì đủ biết được cậu đã bị dọa sợ tới mức nào.
Chân mới rửa xong giẫm trên mặt đất, ngón chân hơi co lại, lòng bàn chân còn dính đầy bụi với đất.
Tóc chưa kịp lau khô thì gặp phải quỷ, tuy trông hơi nhếch nhác nhưng vẫn xinh đẹp vô cùng, nhìn như mèo con quý tộc bị mưa xối ướt vậy.
Tóc vẫn ướt nên nước cứ lúc lại nhỏ vào trong áo, giờ mà có gió lạnh thổi qua, với thể chất của Nha Thấu thì mai kiểu gì cũng sẽ bị sốt.
Đỗ Tương Ngô khom người xuống, quả nhiên thấy đôi mắt đỏ ửng mà thiếu niên giấu đi.
Môi thì cắn chặt, gương mặt nhỏ tái nhợt của cậu khiến Đỗ Tương Ngô rút lại suy nghĩ trước đó.
Nào phải mèo con bị mưa xối ướt đâu, năm lần bảy lượt bị lệ quỷ tấn công, này là mèo con đáng thương bị người ta cố tình bắt nạt tạt nước vào đó chứ.
Đỗ Tương Ngô giữ nguyên tư thế, thử vòng tay ra sau gối Nha Thấu, thấy cậu không chống cự mới bế cậu lên ôm vào trong ngực, còn tay kia thì vỗ nhẹ sau lưng cậu, nói khẽ:
"Quỷ đi rồi."
"Em đừng sợ."
...
Đỗ Tương Ngô rất cao, đường cong cơ bắp thấp thoáng dưới lớp áo mỏng, hắn vừa đi vừa bế Nha Thấu trông nhẹ tênh.
May mà chậu nước vẫn còn nguyên, chưa bị đổ.
Đỗ Tương Ngô cầm khăn mặt vắt lên thành ghế rồi đặt người ngồi xuống.
Bấy giờ Nha Thấu mới hoàn hồn, cậu cố nhịn không rơi nước mắt, lúc được thả xuống cũng vẫn im thin thít, không hề khóc lóc hay níu chặt người vừa cứu mình không chịu thả.
Nhưng thật ra Đỗ Tương Ngô lại rất mong cậu sẽ làm vậy.
Nắm chặt lấy tay hắn, vùi đầu vào bên cổ hắn, không ngừng lẩm bẩm không cho hắn đi.
Đỗ Tương Ngô ngồi xổm xuống trước mặt Nha Thấu, vươn tay nắm lấy bàn chân dính đầy bùn đất rồi dùng tay còn lại múc ít nước rửa trôi bùn đất bám phía trên.
Bé xinh đẹp chỗ nào cũng đẹp, cả chân cũng thế. Gót chân lúc này đỏ ửng, ánh đèn mờ nhạt trong bếp lẫn phòng ngủ chiếu xiên ra khiến cảnh tương phản màu da càng thêm mập mờ.
Cổ chân nhỏ nhắn, làn da trắng nõn.
Còn cái tay đang nắm lấy nó lại rõ to, trên mu bàn tay còn nổi gân xanh. Do làm việc nặng trong thời gian dài nên lòng bàn tay hơi ráp, lúc cọ vào làn da non nớt làm Nha Thấu hơi rúm người lại, muốn rút chân về.
Đỗ Tương Ngô nhéo nhéo cổ chân cậu.
"Đừng cựa quậy."
【... Mọi người nói gì đi chứ, sao tự dưng im thế?】
【Tôi vừa tạo bảng biểu xem thử, thật sự rất lạ luôn, hình như streamer này là người chơi gặp quỷ nhiều nhất trong số những người còn sống ấy, những người khác toàn đụng phải sát nhân thôi.】
【Nha Nha đáng thương quá hu hu, qua đây mẹ ôm cái nào, hay sang phó bản sau mẹ tìm người kéo con nhé?】
Mặc dù ngay từ đầu đã biết mình thích ai, nhưng tới ngần này tuổi rồi, tới khi chết rồi hắn vẫn chẳng biết cái gì, cũng không biết an ủi người ta thế nào nên chỉ có thể im lặng dùng hành động để biểu đạt.
Sau khi rửa tay xong, hắn cầm khăn lau tóc cho Nha Thấu.
"Còn sợ không?"
Nha Thấu lắc đầu.
Hết sợ rồi mới bắt đầu thấy tay chân tê mỏi, cậu cẩn thận bóp bóp tay mình, bỗng thấy đoi đói.
Nha Thấu hơi ngửa người ra sau, ngẩng đầu nhìn Đỗ Tương Ngô.
Mà ở ngay khoảnh khắc ấy, trong thoáng chốc, Nha Thấu trông thấy màu mắt của Đỗ Tương Ngô là màu vàng nhạt.
Không phải màu nâu, mà là màu vàng.
Giống màu mắt của Ly Vân, Saddles, cũng giống màu mắt của linh hồn người kia nữa.
Nha Thấu sững sờ tại chỗ không dám chớp mắt lấy một cái, nhưng sự thật lại tương phản, sau khoảnh khắc ban nãy, màu mắt của Đỗ Tương Ngô lại khôi phục thành màu nâu ban đầu.
Màu vàng biến mất hoàn toàn.
Động tác của thiếu niên hơi bất thình lình, sau khi ngửa đầu lên thì cứ ngơ ngác nhìn mình, Đỗ Tương Ngô hiểu thành cậu đang đói, muốn ăn cơm.
Bàn tay không cầm khăn đỡ gáy thiếu niên rồi đẩy nhẹ đầu cậu lại: "Lau khô tóc rồi đi ăn cơm."
"Không sẽ bị cảm mất."
...
Trời vừa nóng vừa oi, sau khi lau khô tóc rồi, chắc chắn không còn tí nước nào chảy xuống cổ nữa, Đỗ Tương Ngô mới thôi.
Điều khiến Nha Thấu ngạc nhiên là Đỗ Tương Ngô nấu ăn rất ngon.
Tuy bận rộn trong bếp không lâu lắm nhưng nước canh vẫn rất đậm đà, xương được hầm rất nhừ, Đỗ Tương Ngô múc cho Nha Thấu một bát nhỏ.
Phần hành trắng muốt, dấm với xì dầu, gia vị thường dùng trong các món xào lúc này lại thơm lạ thường.
Đồ ăn vẫn còn nóng, sau khi ăn vào, chút sợ hãi còn sót lại do bị lệ quỷ dọa ban nãy cuối cùng cũng biến mất.
Đỗ Tương Ngô gắp miếng thịt cho Nha Thấu, động tác hết sức tự nhiên, cũng không hề hỏi cậu sao lại bị quỷ tấn công.
Quỷ không tấn công người dân trong thôn bao giờ, tuy không thể khẳng định chắc chắn cậu là người chơi nhưng ít ra cũng sẽ sinh lòng nghi ngờ giống Đỗ Nguyên Tu lúc đầu.
Thế nhưng Đỗ Tương Ngô không có bất cứ biểu hiện khác thường nào cả, thậm chí sau chuyện cậu bị quỷ tấn công, hắn còn để ý cậu sát sao hơn, vào bếp xới cơm còn dẫn cậu theo.
Là hắn hoàn toàn không phát hiện ra, hay là đã phát hiện ra từ trước rồi?
Đỗ Tương Ngô dáng cao chân dài, khuôn mặt lạnh lùng sắc nét, là kiểu chỉ cần nhìn qua là sẽ ấn tượng ngay, đội thêm cái mũ lưỡi trai vào nữa thì đúng là không ai dám lại gần, thế mà lúc này lại đang ngồi bên cạnh múc canh cho Nha Thấu.
Dù là cử chỉ vỗ về đúng mực ban nãy hay là hiện tại thì đều có cảm giác khó nói nên lời.
Cảm giác như có một lớp màng mỏng trong suốt ngăn cách ở giữa vậy, rõ ràng có thể thấy được khuôn mặt của nhau nhưng lớp màng kia vẫn luôn tồn tại ở đó.
Mà cũng có thể là chỉ mình cậu cảm thấy vậy thôi.
Nha Thấu cẩn thận ăn cơm, vấn đề này cậu không nghĩ ra được nên cũng chẳng dám tùy tiện hỏi han.
Nhưng Đỗ Tương Ngô lại nhìn ra được: "Đang nghĩ gì vậy?"
"Đang nghĩ..." Nha Thấu nuốt cơm xuống, chuyển chủ đề: "Sao anh lại về muộn thế? Chuyện bên chỗ bà nội nghiêm trọng lắm à?"
Tay Đỗ Tương Ngô thoáng khựng lại: "Hơi khó nói."
Người luôn thuận theo cậu lại tỏ vẻ không muốn nói nhiều về chuyện này, Đỗ Tương Ngô nghiêng đầu tránh ánh mắt của Nha Thấu: "Em ăn đi, những chuyện khác để anh xử lý."
Nha Thấu: "?"
Xử lý chuyện gì cơ?
Cậu cúi đầu xuống, tay nắm chặt đôi đũa, nói nhỏ: "Không nói cho em biết được à?"
Đỗ Tương Ngô mở miệng: "Không phải, tại hơi phức tạp thôi, em ăn cơm trước đi đã."
Nghe là biết không muốn nói rồi, Nha Thấu cụp mắt, ỉu xìu đáp: "Ừm."
...
Cơm nước xong, lúc cậu đi đi lại lại trong sân cho tiêu thực không có gặp phải con quỷ nào nữa.
Nhưng giữa chừng hệ thống lại thông báo có thêm một người chơi nữa đã chết, hồi nãy còn 8 người giờ xuống còn 7 người, không biết đến sáng mai thì còn mấy người còn sống nữa.
Nha Thấu tắt màn hình, chờ tới hơn 10 giờ thì chuẩn bị về phòng ngủ.
Nhưng lúc chạm tay tới nắm cửa, cậu mới chậm chạp nhận ra một vấn đề.
Lúc trước cậu là "góa phụ" nên một mình ngủ một phòng không có vấn đề gì, nhưng giờ chồng cậu đã về rồi, thế chẳng phải sẽ phải ngủ cùng nhau à?
Hơn nữa tối nay nguy hiểm thế, ngủ cùng hắn ít ra còn an toàn.
001:【Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng đúng là vậy.】
Nha Thấu: "..."
Nha Thấu ra vẻ bình tĩnh, vặn mở nắm cửa.
Phòng đã được Đỗ Tương Ngô dọn dẹp lần nữa, chăn bông được gấp gọn bỏ vào trong tủ quần áo, trên giường để lại thành chăn mỏng.
Chờ một lúc không thấy Đỗ Tương Ngô đi vào, cậu mới bắt đầu xem bàn chân mình có bị xước xát gì không.
Trên người Nha Thấu không phải đồ ngủ trước đó mà là bộ hè phù hợp với thời tiết nóng nực hiện giờ hơn, còn đồ ngủ cũ thì đang ở trong chậu để mai đi giặt rồi.
Một bộ ngủ hè rất phổ thông, áo cộc tay, quần đùi, vải cũng tốt hơn bộ ngủ cũ kia nhiều.
Cổ áo không rộng lắm mà cũng không hẹp lắm, vừa khéo lộ ra một chút xíu xương quai xanh tinh tế. Cả người chỗ nào cũng trắng trắng mềm mềm, cậu ngồi ở mép giường giơ nghiêng bàn chân lên xem có bị thương gì không.
Chân nâng lên nên cái quần vốn chỉ có thể bao trùm ngang đùi tức khắc trượt xuống. Tay chân mảnh khảnh chẳng che chắn được cái gì, liếc qua là thấy hết bên trong.
Hệ thống Tình Yêu:【Không bị thương gì hết, bỏ chân xuống.】
Hệ thống Tình Yêu nói mấy lời như vậy nhiều lần lắm rồi, dù là ở phó bản nào cũng thế, hệt như phụ huynh lo lắng cho con trẻ nhà mình nên suốt ngày theo sau mông đứa nhỏ sợ nó bị ngã rồi bị thương vậy.
Nó nói xong thì Đỗ Tương Ngô cũng cầm cốc nước đi vào, hắn đặt cốc nước lên bàn cạnh tủ đầu giường rồi ngồi xuống:
"Đêm em tỉnh nếu khát thì uống."
Nha Thấu lăn vào trong, nhường chỗ nằm cho Đỗ Tương Ngô: "Ừm."
Đỗ Tương Ngô nằm xuống bên cạnh cậu, hai tay để trước bụng, dáng nằm siêu tiêu chuẩn, nằm một lúc lâu chẳng thấy nhúc nhích gì luôn.
Cũng may hắn không cố tình dán tới.
Đỗ Tương Ngô khác hẳn Đỗ Nguyên Tu, nếu lúc này người nằm bên cạnh là Đỗ Tương Ngô thì khéo đang tìm đủ mọi cách để vượt qua cái ranh giới kia rồi.
Nhìn hắn một hồi, lúc Nha Thấu định quay vào trong thì người đàn ông vốn im lặng nãy giờ lại thình lình lên tiếng.
"Nha Nha."
Tiếng của hắn hơi nhỏ, phẩy nhẹ vào vành tai Nha Thấu.
Nha Thấu ngơ ngác: "Hỏ?"
"Chuyện chiều này." Giọng nói của hắn lúc này bắt đầu không lưu loát: "Xin lỗi em."
Nha Thấu càng chẳng hiểu ra sao, chống cùi chỏ nhổm người dậy, nghi hoặc nhìn hắn: "Chuyện gì cơ?"
"Lúc cảnh cáo Đỗ Bạc Xuyên, anh có nói lời không thỏa đáng."
— Là câu "Cho nên mới đụng vào đồ của tôi".
Khi ấy trong rạp khá đông người, nếu như nói thẳng là "Người của tôi" thì e là sẽ có một số kẻ gây bất lợi cho thiếu niên. Nhưng câu này sẽ khiến người khác để ý, dù Nha Thấu có để ý đến hay không thì Đỗ Tương Ngô vẫn cảm thấy mình nên xin lỗi.
Mãi hắn mới chờ được tới lúc người ta đến, không thể để lại ấn tượng xấu được.
Lúc trước lại gần người ta, câu "Đừng đụng vào tôi" kia của thiếu niên đã khiến Đỗ Tương Ngô sững sờ tại chỗ mãi, hồi lâu cũng chưa thể hoàn hồn.
Đỗ Tương Ngô không muốn như vậy.
Hệ thống Tình Yêu không cung cấp thông tin chi tiết về Đỗ Tương Ngô, nhưng từ lúc tiếp xúc cho đến bây giờ, cậu cảm thấy Đỗ Tương Ngô còn bộc trực hơn cả Đỗ Nguyên Tu.
Làm gì cũng thuận theo lòng mình, không e ngại, cũng không luồn cúi.
Dù là lần đầu bị lệ quỷ tấn công xong con lệ quỷ đó đã bị hắn giết chết, hay câu nói "Em lấy đâu ra vợ" trong mộng kia, hay cả chuyện vừa mới về thôn đã đối đầu trực diện với Đỗ Bạc Xuyên.
Hắn không sợ gây hấn, cũng sẵn sàng gây hấn.
Vậy mới có lý do chính đáng đi đánh Đỗ Bạc Xuyên, đánh cái tên lòng dạ đen tối nhưng chuyên ngụy tao thành người tử tế kia.
"... À." Nha Thấu đổi tư thế, nằm nghiêng một bên: "Không có gì."
...
Lúc ngủ không bật đèn nên trong phòng tối thui.
Hình như qua 12 giờ nhiệt độ lại cao hơn tí thì phải, cảm giác như đang nằm trong lò lửa ấy, sau khi tỉnh giấc vì nóng, Nha Thấu bắt đầu nhích người lại gần Đỗ Tương Ngô.
Mãi đến khi cách Đỗ Tương Ngô chút xíu mới dừng lại.
Rõ ràng lúc trước hơi lại gần đã thấy mát rồi mà.
Đỗ Tương Ngô mở mắt ra: "Sao lại nhích qua vậy?"
Giọng Nha Thấu ỉu xìu: "Em nóng."
Từ lúc ngủ đến giờ, cái chăn mỏng đã bị cậu đạp xuống dưới chân mấy lần, hai má tì trên gối bị nóng đến mức đỏ ửng lên, sau khi mơ mơ màng màng tỉnh dậy thì lại dùng chân khều chăn mỏng lên.
Có điều khều chăn lên rồi chỉ che mỗi cái bụng, còn từ chỗ đùi trắng nõn trở xuống vẫn để hở bên ngoài.
Giống hệt hôm ở bên nhà Đỗ Nguyên Tu.
Hai chân bị kẹp chặt, bờ môi ướt át vốn hồng hào bị hôn đỏ rực cả lên, mà, người nằm bên cạnh thiếu niên rồi làm ra hết thảy những việc đó lại không phải hắn.
Đỗ Tương Ngô đố kị đến mức phát điên.
Hắn duỗi tay chạm vào bên má nóng đỏ của Nha Thấu, phát hiện nhiệt độ xung quanh thay đổi bất thường, nét mặt hắn đanh lại thấy rõ, sau đó hắn vòng tay ôm thiếu niên vào trong ngực.
Trong ngực mới là nơi mát mẻ nhất, lúc cảm nhận được sự mát mẻ truyền sang khi da hai người dán vào nhau, thiếu niên còn vô thức dụi dụi.
Đõ Tương Ngô không có hô hấp, cũng không có nhịp tim, nhưng da vẫn mềm chứ không cứng tí nào.
Mùi hương thoang thoảng quẩn quanh chóp mũi khiến đầu hắn choáng váng.
Giống như lúc đầu, lúc hắn mới biết mình được sắp xếp thêm một "người vợ".
Trong bóng đêm, thiếu niên vẫn trắng như thể được ngưng tụ ra từ tuyết vậy, lúc chạy ra chỉ khoác đúng cái áo choàng, còn bên trong không mặc gì cả.
Mà thật ra cũng không hẳn là cả người đều trắng, vì xấu hổ quá nên đỉnh núi tuyết hơi đo đỏ, lại còn nhô cao hơn ban đầu nhiều.
Điểm xuyết trên đỉnh núi hấp dẫn người ta cực kỳ, cũng chói mắt cực kỳ.
Đỗ Tương Ngô không biết nhìn chỗ nào mà cảm giác tê dại từ sâu trong linh hồn lan khắp ra, cuối cùng đành bối rối quay đi.
Còn giờ thiếu niên đang nằm trong lòng mình, không phải ở bên nhà Đỗ Nguyên Tu, cả Đỗ Vọng Tân và Đỗ Bạc Xuyên cũng không cướp đi được.
"Anh hôn em được không?"
Trong thoáng chốc Nha Thấu nghe thấy câu nói này.
Quá ngay thẳng, cũng quá nóng bỏng, khiến Nha Thấu mới mơ màng tỉnh dậy tưởng mình đang nằm mơ nữa.
"Anh muốn hôn em."
Đỗ Tương Ngô dừng lại chốc lát rồi lại mở miệng nói tiếp: "Nhưng quyền quyết định cuối cùng nằm ở em, nếu em không cho thì anh sẽ không làm."
Tuy nói vậy nhưng mắt Đỗ Tương Ngô vẫn cứ nhìn cậu đăm đăm không chớp, cảm xúc trong mắt như ẩn như hiện.
Đầu óc kẹt cứng của Nha Thấu bấy giờ mới bắt đầu chuyển động, cậu giơ tay để chỗ ngực hắn, chậm rãi lên tiếng: "Thế thì không hôn."
Đỗ Tương Ngô khựng lại: "... Không hôn thật à?"
"Ừm." Nha Thấu trở mình, lưng dán vào ngực hắn: "Không hôn."
Bị từ chối dứt khoát, một lúc lâu sau mới vang lên giọng nói rầu rĩ:
"... Ừ."
Hắn không làm gì khác, chỉ độc ôm Nha Thấu thôi.
Có điều Đỗ Tương Ngô ôm rất chặt, như thể sợ kẻ khác trộm mất báu vật của mình vậy, hắn khom người vùi đầu vào gáy cậu.
Ban đầu Nha Thấu cũng không quen bị người khác ôm thế này lắm, nhưng ôm một lúc rồi thì cũng dần quen.
Mãi đến khi bên tai vang lên tiếng hít thở đều đều, Đỗ Tương Ngô mới mở mắt ra, nhìn hồn thể của mình đã bắt đầu suy yếu.
Thần sắc hắn hiện vẻ phức tạp, nhỏ giọng liên tục gọi "Nha Nha".
"Anh không còn nhiều thời gian nữa."
...
Sau khi hai người ngủ say rồi, 001 mới lên tiếng: "Anh không cảm thấy số lần bị quỷ tấn công nhiều khác thường à?"
Giọng điệu mà Nha Thấu chưa nghe qua bao giờ, giống lúc mới tải cốt truyện phó bản đầu tiên [Điều 13 nội quy trường], lạnh lùng nhưng lại thêm cả suy tư sâu xa.
Hệ thống Tình Yêu: "Lời này lẽ ra phải là tôi hỏi cậu mới đúng."
Một hồi lâu sau.
001: "Xâm lấn kho dữ liệu của tôi mà không nói cho tôi biết được à?"
"Được." Hệ thống Tình Yêu nói: "Nhưng tôi chưa xác định được lập trường của cậu."
"Là hệ thống đầu tiên của khu Trốn thoát Kinh Hoàng, cậu đứng về bên nào?"
...
Nha Thấu ngủ một mạch rồi tự tỉnh, lúc tỉnh lại đã chẳng thấy Đỗ Tương Ngô đâu rồi.
Không biết hắn xé đâu ra trang giấy rồi để trên bàn, đại khái nội dung bên trong là hắn đi cùng nhóm Đỗ Vọng Tân đến chỗ mộ lần nữa, trưa mới về, bữa sáng đang để trong nồi, nếu nguội thì hâm nóng một lúc rồi hẵng ăn.
Đêm thứ năm đã qua, sáng tỉnh lại, xem thông báo của hệ thống thì chỉ còn 6 người chơi còn sống.
Lúc vào 50 người, ngoài anh trai cậu ra thì chỉ trong một thời gian ngắn đã chết mất 43 người.
Tối muộn hôm nay bắt đầu vào đêm hồi hồn, liệu bọn họ có cáng đáng được không?
Còn cả nhiệm vụ cá nhân của cậu nữa... đáy lòng xuất hiện bất an, thay quần áo xong xuôi, Nha Thấu bắt đầu tự hỏi xem giờ mình phải làm gì.
Chiếc điện thoại cũ kỹ trong phòng ngủ đột nhiên vang lên.
Trước đó cũng đã nói, trong thôn họ Đỗ không có nhà nào kéo mạng cả, nơi đây hoang vắng, trong thôn lại chủ yếu là người già nên hầu như mọi người đều dùng điện thoại cổ điển.
Từ sau khi vào phó bản, ngoài xem giờ ra thì Nha Thấu rất ít khi dùng tới nó, cũng không cho ai số ngoài người cùng đội với mình, Hứa Tri Nam.
Sau khi bắt máy, giọng của Hứa Tri Nam quả nhiên vang lên: "Dậy rồi à?"
"Ừm."
Hứa Tri Nam: "Đêm qua có 7 người chơi chết."
Giờ hắn đang ở hiện trường tử vong, trên tường cùng mặt đất khắp nơi đều là máu.
Hứa Tri Nam đeo găng tay, lật xem đám chân tay đứt gãy một lượt, suy tư nói: "Trông như vết rìu chém, đối phương có vẻ là một người đàn ông trưởng thành."
Chặt thi thể thành dạng này có thể cho thấy: "Có lẽ hôm qua tâm trạng gã không tốt."
Nếu không đã chẳng để lại sơ hở rõ ràng như vậy, cũng sẽ không gây ra động tĩnh ồn ào như thế.
Nha Thấu nắm chặt điện thoại: "Vậy tôi có cần qua đó không?"
“Không cần đâu, nhiệm vụ của chúng ta chỉ là sống sót đến đầu bảy, có tìm ra sát nhân cũng không giúp chúng ta ra khỏi phó bản sớm hơn được." Hứa Tri Nam thong thả lên tiếng.
Nha Thấu: "Vậy anh ở đó làm gì?"
Cậu bỗng phát hiện ra một chuyện, mỗi lần có số lượng lớn người chơi tử vong, Hứa Tri Nam luôn là người đầu tiên có mặt tại hiện trường, còn đến nhanh hơn cả thôn dân tới dọn dẹp thi thể.
Hứa Tri Nam cởi găng tay bỏ xuống: "Nhiệm vụ."
Giọng hắn lặng đi một thoáng rồi lại khôi phục như cũ: "Đỗ Tương Ngô có ở nhà không?"
Nha Thấu nghi hoặc: “Không, sao thế?”
“Vậy anh đến tìm em, có việc cần."
“Không cần đâu.” Nha Thấu sợ Đỗ Tương Ngô sẽ trở về bất chợt, mà cũng sợ Đỗ Nguyên Tu lại đến bất chợt: "Để tôi tới tìm anh."
Hứa Tri Nam trầm giọng “Ừ” một tiếng: “Anh đến chỗ cây hòe già trong thôn chờ em."
Nha Thấu gật đầu rồi tắt máy.
Dựa theo kinh nghiệm trước đó thì quỷ với sát nhân đều xuất hiện vào buổi tối, cho nên ban ngày vẫn khá an toàn, nên cũng là lúc thích hợp để ra ngoài nhất.
Đi bàn bạc xem đêm hồi hồn hôm nay phải làm gì cũng tốt.
Nha Thấu đẩy cửa ra, sau khi khóa cửa lại thì nhanh chóng rời đi.
...
Hai ngày sau tang lễ không còn việc gì liên quan đến các thôn dân nữa, mọi thứ lại trở về nếp sinh hoạt như cũ.
Nhưng từ khi ra khỏi cửa cho tới bây giờ, Nha Thấu đi lâu như thế rồi mà chưa thấy một bóng người nào cả.
Mặt trời chói chang hệt như mùa hè, nhưng lại thiếu đi thứ quan trọng nhất, đó là tiếng ve kêu.
Đường ở quê không đổ xi măng mà là trải đá vụn. Mà đây còn là con đường được trải đá vụn hiếm hoi trong thôn rồi đấy, thế này thì gặp mưa cũng sẽ không lầy lội.
Đế giày giẫm phía trên, ma sát với sỏi đá phát ra tiếng "sàn sạt".
Không khí ở làng quê rất trong lành, nhiều cây xanh, bầu trời cũng xanh, thế nhưng giờ phút này Nha Thấu lại ngửi thấy mùi máu thoang thoảng trong không khí.
Cậu cực kỳ nhạy cảm với mùi máu tươi nên không có chuyện cậu cảm giác sai được.
Mí mắt Nha Thấu giật một cái, một nỗi sợ hãi lẫn ngạt thở thoáng chốc bao trùm toàn thân, khiến cậu không khỏi đi nhanh hơn, muốn nhanh đến chỗ Hứa Tri Nam.
Cậu đột nhiên tăng tốc khiến hết thảy đều trở nên lộn xộn.
Rốt cuộc Nha Thấu cũng nghe thấy có tiếng bước chân không phải của mình ở ngay phía sau!
Không biết kẻ kia bám theo cậu từ khi nào, hắn bắt chước tiết tấu bước đi của cậu, cứ vậy đi theo cậu đến bây giờ, nếu không phải cậu thình lình tăng tốc khiến hắn lộ ra sơ hở thì khéo đến giờ cậu vẫn chưa phát hiện ra.
Cơn ớn lạnh xộc từ lòng bàn chân lên, Nha Thấu cắn răng chạy càng lúc càng nhanh.
Tiếng hít thở của người phía sau nặng hơn, nhận ra thiếu niên phía trước đã phát hiện ra mình, thậm chí hắn còn khẽ cười một tiếng.
Hình như cậu từng trải qua cảnh này một lần rồi, vào cái đêm đầu tiên, lúc ánh đèn pin rọi vào người cậu.
Nha Thấu sợ đến mức nổi hết cả da gà, cảm giác rùng mình lướt qua từng tấc da thịt, cậu run rẩy lấy điện thoại trong túi ra.
Cậu muốn gọi cho Hứa Tri Nam.
Đoạn này cách chỗ cây hòe già cũng không còn bao xa nữa, nếu nhanh thì có khi sẽ kịp chạy đến chỗ Hứa Tri Nam.
Nhưng có vẻ như hành động của cậu đã chọc giận người phía sau, tiếng cười sau lưng im bặt, Nha Thấu nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Ngay khi vừa bấm xuống phím, lưng cậu dán sát vào lồng ngực ấm áp của ai đó.
Một cái tay vòng tới nắm cổ tay Nha Thấu, còn một cái tay khác thì che miệng cậu lại.
Tiếng cười khẽ vang lên trên đầu Nha Thấu:
“Không nghe lời gì cả.”
...
Má dạo này mất việc bên cái web quá nên tôi không có thời gian gõ, tôi đang nghĩ hay bỏ mẹ cái web luôn đi :((