Vì Trượt Tay Nên Quay Vào Buff Nhan Sắc

Chương 178: "Chào em, Nha Nha."



Edit: Lune

Hứa Tri Nam đứng chờ dưới cây hòe to nhất thôn, tay trái vẫn chảy máu, còn tay phải đang cầm điện thoại.

Nắng chói chang, không một gợn mây, ánh mặt trời rọi thẳng xuống khiến Hứa Tri Nam phải nheo mắt cho đỡ chói.

Thỉnh thoảng hắn lại ngẩng đầu nhìn xung quanh xem thiếu niên đã tới chưa.

Quá yên tĩnh, người dân trong thôn như bị bấm nút tạm dừng tập thể vậy, không tiếng nói chuyện, cũng không có tiếng đi lại hay âm thanh nào cả, cả thôn im phăng phắc.

Hôm qua phần mộ bị sụt lún, hôm nay trong thôn liền yên tĩnh đến mức nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Trước sau quá tương phản làm người ta cảm giác có cơn bão mang tên "âm mưu" sắp kéo đến.

Mà giữa không trung còn lờ mờ trông thấy một cái đồng hồ khổng lồ, bao trùm ngay phía trên thôn họ Đỗ, rất mờ, gần như không nhìn thấy.

Tuy là đồng hồ nhưng kim giờ với kim phút của nó đều không chuyển động, tất cả đều chỉ vào con số "4".

Do đồng âm nên có một số người hay giải nghĩa "4" thành "chết, có nhiều người kị, cũng có nhiều người kiêng không chọn bao giờ.

Trong phim kinh dị cũng rất hay xuất hiện tình tiết kiểu vậy: mỗi khi "4" xuất hiện là y như rằng nhân vật chính sắp đối diện với nguy cơ tử vong, chẳng hạn như thuê trọ hay phòng nghỉ thì trúng phòng số "4", hoặc là lúc rút thăm thì rút được "4", người xem sẽ vô thức có chung một nhận thức rằng —— người này sắp chết.

Rất nhiều người kị con số này nên lúc chọn số điện thoại hay biển số xe thường chủ động tránh con số "4" rồi chọn những dãy số chứa "6" với "8".

Đối với những hộ kinh doanh buôn bán thì dãy số nào mà nhiều "6" với "8" còn được thăng cấp thành "số đẹp".  

Chỉ vì đồng âm mà bị gán thành biểu tượng của điềm rủi. Hầu hết mọi người không biết do đâu nhưng vẫn ngầm mặc nhận là vậy, còn số ít khác lại kịch liệt bác bỏ, cho rằng đây là ngu muội, là thiếu hiểu biét.

Nhưng nếu nói theo một khía cạnh nào đó thì nó lại khá đúng với thôn họ Đỗ hẻo lánh lạc hậu.

Nếu giờ Nha Thấu ở đây thì chắc chắn cậu sẽ nhận ra ngay, nó chính là cái đồng hồ số phận mình từng trông thấy rất nhiều lần.

Hứa Tri Nam thôi nhìn, hắn chờ một lúc nữa vẫn không thấy bóng dáng thiếu niên đâu.

Nhà Nha Thấu cách chỗ cây hòe này không xa, có đi chậm cỡ nào thì giờ cũng phải đến rồi mới đúng.

Không thích hợp.

Giọng nói máy móc lạnh lẽo vang lên, là 007, hệ thống của hắn.

【Ký chủ, xem bình luận trong phòng livestream đi.】

Hệ thống trong khu Trốn thoát Kinh Hoàng có rất nhiều, số hiệu kéo dài vô tận theo thứ tự tăng dần, vô số người chơi tiến vào khu Trốn thoát Kinh Hoàng, cắm rễ cố gắng sống sót tròn thế giới vô hạn lưu mạnh được yếu thua này.

Hồi hắn mới vào khu Trốn thoát Kinh Hoàng, ngoài thông báo điểm tích lũy và trị số ra thì 007 rất hiếm khi giao lưu với hắn, kể cả lần nguy hiểm nhất lọt vài bụng kim mãng xà, 007 cũng chỉ thờ ơ nhìn chứ không hề đưa ra bất cứ trợ giúp nào cả.

Mãi đến khi hắn giết ngược kim mãng xà đôi cắn nuốt năng lực của nó, trở thành Lãnh chúa thì 007 mới gọi là nhắc nhở nhiều hơn một chút.

Nhưng cũng chỉ nhắc nhở chung chung trong giới hạn, chứ không có chuyện trực tiếp như bây giờ.

Hứa Tri Nam khựng lại, nhưng cũng hiểu giờ đâu mới là chuyện quan trọng, hắn lập tức mở phòng livestream vốn bị ẩn ra.

【Hứa Tri Nam!! Mau đi cứu Nha Nha! Anh lập nhóm với nhỏ cơ mà, hu hu, anh mà không nhanh lên là không còn vợ nữa đâu!】

【Hứa Tri Nam, cầu xin cậu đó, cậu muốn bao nhiêu điểm tích lũy tôi tặng quà cho, cậu mau đi cứu vợ tôi đi, chậm lúc nữa thì không kịp mất.】

【Lo cho bé con quá làm sao bây giờ!? Trời nắng nóng thế này mà sao cái tên kia mặc kín vậy!? Mẹ nó chứ không thấy mặt gì cả!】

【Ban ngày nắng chang chang mà mặc nguyên một cây đen còn đội cả mũ, cố tình che kín mặt với ngoại hình rõ ràng là để đề phòng cái gì. Trên con đường này chỉ có mình hắn với Nha Nha, không có thêm ai khác, vậy thì chỉ có một khả năng... Hắn đang đề phòng tránh để khán giả trong phòng livestream nhận ra mình.】

【!!! Má bác đừng dọa em! Nếu hắn đang dè chừng chúng ta thì khác nào hắn biết vợ là người chơi rồi? Với cái độ thù ghét người chơi của NPC trong phó bản này, vợ... Hứa Tri Nam! Mau tới cứu đi!】

【Không chỉ biết Nha Nha là người chơi mà khả năng cao tên kia còn là kẻ sát nhân nữa...】

【Phòng livestream của Nha Nha bị gián đoạn dừng phát sóng rồi nên cũng không biết tên kia muốn đưa Nha Nha đi đâu nữa, tức chết mất.】

Bão bình luận đổi mới liên tục, mà ý tứ biểu đạt chung đều là Nha Thấu bị bắt đi rồi, mau đi cứu cậu.

Tay Hứa Tri Nam tức khắc siết chặt lại, điện thoại bỗng đổ chuông.

Trên màn hình hiển thị người gọi đến là Nha Thấu, nhưng Hứa Tri Nam biết không phải là cậu.

Hắn bấm phím nghe máy, nghe thấy kẻ bên kia cười khẽ một tiếng rồi tắt máy luôn như thể khiêu khích mình.

Thời gian trò chuyện 2s.

【Mẹ nó chứ, hắn trêu ngươi đấy à? Chắc chắn là phải rồi! A a a a, tối qua bé con vừa bị dọa, nay lại bị sát nhân bắt đi! Ông muốn vào cái phó bản chết tiệt này đồ sát chúng nó!】

【Cỡ này rồi còn nhịn được? Hứa Tri Nam, hắn bắt cóc vợ anh ngay trước mặt anh kìa! Còn khiêu khích thẳng mặt anh kìa!】

Một giây sau, Hứa Tri Nam biến mất tại chỗ.

Nhưng kẻ kia đi còn nhanh hơn, Hứa Tri Nam đi dọc theo con đường, khi tới nơi Nha Thấu từng dừng lại thì chỉ thấy còn mỗi cái điện thoại cũ kỹ.

Mùi xung quanh rất hỗn loạn, kẻ bắt Nha Thấu đi rất giỏi ngụy ngang làm hắn không biết bắt đầu lần theo từ đâu.

Hứa Tri Nam khom người xuống nhặt cái điện thoại lên.

Hắn đứng ngược hướng nắng, đồng tử trong mắt dựng thẳng biến thành màu vàng. Hắn lấy một gói thuốc lá từ trong túi ra, rút một điếu, tay kia khum lại bật lửa châm điếu thuốc.

Châm thuốc, đồng tử dựng thẳng, biểu hiện nào cũng cho thấy ——

Hứa Tri Nam tức giận.

Lúc kẻ kia bịt miệng cậu, trên tay hắn có mùi thơm gì đó rất kỳ quái, sau khi hít vào, Nha Thấu chỉ nghe thấy tiếng gọi của hai hệ thống rồi hôn mê bất tỉnh luôn.

Trước khi ngất, Nha Thấu nghĩ rất nhiều.

Cố tình ngụy trang giọng nói, ngay cả cái tay bịt miệng cậu cũng được che kín, lúc hắn tới gần cậu còn ngửi thấy mùi máu tươi.

Ngay lúc ấy cậu đã khẳng định được, mùi máu thoang thoảng mà cậu ngửi thấy trên đường đi tỏa ra từ người này.

Ngoài mùi máu tươi ra thì còn lẫn mùi xà phòng nữa, hẳn là người này vừa tắm xong rồi mới chạy qua đây.

Tắm rồi mà vẫn không át được mùi máu tươi trên người, NPC nào lại nồng mùi máu như thế?

Hết thảy, hết thảy đều chỉ hướng tới một đáp án.

—— Tên sát nhân đang ẩn mình trong thôn.

Ngay từ đầu khi vào phó bản đã nghe Hệ thống Chủ gợi ý, vậy mà mãi đến ngày thứ sáu, Nha Thấu mới gặp được tên sát nhân.

Đã vậy còn là tên sát nhân chủ động tới tìm mình.

Hiện giờ cậu đang ở trong tay tên sát nhân, bị hắn bắt lại, dựa theo thảm trạng trước đó thì cũng không khó đoán, kết cục cũng chỉ có một —— tử vong.

Sẽ bị tra tấn rồi giết chết, chân tay bị chặt đứt thành từng đoạn nhỏ, cảm nhận máu trong người mình chảy ra ngoài thấm ướt xung quanh, trái tim dần không còn đập nữa, sinh mệnh cũng chầm chậm biến mất.

Cho nên, ngay cả khi đang hôn mê rồi mà hàng mày của thiếu niên vẫn nhíu lại.

Cậu sợ tới mức nước mắt rơi trong vô thức, môi mím chặt.

“Sao lại nhát gan thế.”

Nước mắt đọng ở khóe mi được một bàn tay lau đi.

Thiếu niên hôn mê nằm gọn trong lòng hắn, cơ thể chỗ nào cũng mềm, đôi chân trắng nõn thon thả thì gác trên khuỷu tay hắn.

Hàng mi cong cong, gương mặt nhỏ nhắn, hai má trắng trắng mềm mềm, chỉ có quanh khóe mắt là hơi đo đỏ.

Ngay cả khi không phải âm sắc vốn có nhưng vẫn nghe ra được sự vui vẻ trong giọng nói của hắn.

“Nha Nha xinh quá.”

...

Nha Thấu nằm mơ một giấc mơ rất dài, cảnh tượng trong mơ thay đổi cực kỳ nhanh nên cậu không kịp thấy rõ mấy.

Lúc thì hình như cậu đang ngồi trong một chiếc taxi, thấy tài xế đang ôm tay lái mà khóc, rồi hình như cậu đang nói gì đó với tài xế ở bên hồ.

Hoặc là cảnh mèo con len lén đứng nấp sau cửa, hai mắt tròn xoe nhìn cậu nom nom, rồi có cảnh nó bám theo cậu mãi tới khi cậu vào trong nhà rồi mới tự chạy đi tìm hoa mang cho cậu.

Ráng chiều ấm áp trải khắp con đường về nhà, đứa bé nhảy chân sáo trông rõ vui vẻ.

Tấm gương nứt ra, theo thời gian trôi qua, mặt trời xuống núi, trong bóng tối, nước mắt ai không ngừng rơi xuống.

Còn có giọng một đứa bé châm chọc vang lên —— "Mày đừng khóc nữa được không hả? Khóc trông xấu như ma ấy."

—— "Mày là con trai thật không đấy? Bị bỏng nước sôi mà đau tới vậy hả?"

Khung cảnh thay đổi.

Ánh lửa ngút trời trong đêm tối, chiếc xe taxi chìm trong biển lửa.

Một con mèo đen bị đứt  đuôi liều mạng lết qua đám người, nó muốn về nhà, muốn ngăn cản tai nạn cho người nọ.

Cuối cùng chỉ còn nghe thấy tiếng rít chói tai cùng tiếng ô tô phanh gấp.

Nha Thấu bỗng mở bừng mắt ra, cảm giác đau đớn ngạt thở dần rít đi, cậu thở hổn hển, đầu đau như búa bổ.

Hệ thống Tình Yêu:【Không sao chứ?】

Nha Thấu nằm trong chốc lát, chờ nhịp tim bình tĩnh lại mới lắc đầu.

Cậu hoàn hồn, ký ức trước khi ngất đi ùa về như nước biển.

Không xảy ra cảnh tượng máu me như trong tưởng tượng, trái lại cậu còn đang nằm trên một chiếc giường lớn êm cực kỳ.

Rèm trong phòng được kéo lên, cửa phòng đóng chặt, sau khi xuống giường, Nha Thấu đi qua mở thử nhưng không tài nào mở được.

Cậu bị nhốt lại, nhưng tên sát nhân bắt cậu về kia lại không hề làm gì tổn thương cậu.

Đến giờ Nha Thấu vẫn chưa đoán được người này là ai, rồi vì sao lại bắt cậu về đây.

Nhất là câu cuối cùng "Không nghe lời gì cả" kia nữa, như thể hai người thân quen với nhau lắm vậy. Trong phút chốc, Nha Thấu đã nghĩ qua một loạt cái tên NPC có khả năng rồi.

Cậu kéo hé rèm cửa ra, thấy chỗ cửa sau gần gian trước có dựng một cây rìu, máu phía trên đã được lau sạch, chỉ có phần chuôi là bị máu tươi nhuộm thành màu thẫm.

Khớp hoàn toàn với thông tin mà Hứa Tri Nam nói qua điện thoại.

Cậu đang ở trong nhà tên sát nhân.

Sắc mặt Nha Thấu tái nhợt, sau khi nghe thấy tiếng bước chân lại gần, cậu lập tức kéo rèm cửa lại, vội vàng về giường nằm xuống nhắm mắt vào, giả vờ như mình vẫn đang hôn mê.

Cậu vừa nằm xuống giường chưa được bao lâu thì tiếng "kẹt kẹt" vang lên, cửa bị đẩy ra.

Giày giẫm trên nền xi măng, chậm rãi bước từng bước về phía Nha Thấu.

Người kia lại mới tắm thì phải, lúc ngồi xuống mép giường người hắn còn phả ra hơi lạnh, mùi máu cũng bị át đi gần hết, gần như thỉnh thoảng mới ngửi thấy.

Nha Thấu cắn chặt răng, cố gắng kiềm chế không để cơ thể mình run rẩy. Tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tiếng tim đập lớn đến mức cậu sợ tên sát nhân sẽ nghe thấy mất.

Cậu tỉnh lại muộn quá nên chẳng có mấy thời gian, không cả kịp lấy áo choàng ra nữa.

Bàn tay ấm áp bao lấy mu bàn tay cậu, Nha Thấu cảm giác tay mình bị người ta cầm lấy, cảm nhận được ánh mắt người kia đang lướt qua từng tấc da thịt trên người mình.

Cảm giác bị nhìn chăm chú quá rõ rệt, còn vô cớ cảm thấy nóng ran nữa, tiếng hít thở của Nha Thấu không khống chế được mà nhanh hơn.

Thậm chí còn cậu nghi ngờ có khi nào tên sát nhân quan sát mình lâu thế thật ra là đang tìm nơi xuống tay mổ xẻ hay không nữa.

Cái rìu ngoài kia, còn cả mùi máu thoang thoảng đều cho thấy người đang nắm tay cậu chính là tên sát nhân hệ thống từng nhắc tới.

Cả người Nha Thấu cứng đờ, bên tai là tiếng hít thở của kẻ kia.

Bàn tay bị nắm chặt, nặng trịch như rót chì không sao cựa quậy được.

Mà ngay một giây sau, mu bàn tay cậu bỗng cảm thấy âm ấm.

—— Tên sát nhân in một nụ hôn xuống mu bàn tay cậu.

Nha Thấu sững sờ, đầu óc không kịp chạy, sau đó nghe thấy người kia cười một tiếng.

Lần này hắn không ngụy trang nữa, giọng nói quen thuộc vang lên.

"Tỉnh rồi sao còn chưa mở mắt ra?"

Thanh âm quá quen thuộc, ngay khoảnh khắc hắn lên tiếng, Nha Thấu lập tức biết là ai.

—— Đỗ Bạc Xuyên.

Hắn ngồi bên giường, cười khẽ tiếng nữa.

“Chào em, Nha Nha.”