Vì Trượt Tay Nên Quay Vào Buff Nhan Sắc

Chương 188: Căn cứ người chơi



Edit: Lune

Lời thỉnh cầu vô cùng thẳng thắn, chẳng chút giấu giếm.

Thậm chí Hứa Tri Nam còn nhấn mạnh tên "Tạ Thầm".

Giọng điệu trầm thấp nghe như đang nghiến răng, đã vậy còn xen lẫn rất nhiều cảm xúc phức tạp khác.

001 bịt cái mũi ảo của mình:【Eo ôi, chua thật.】

Nha Thấu không biết tại sao Hứa Tri Nam lại biết kỹ năng thiên phú của mình, tay cậu bị bao trọn trong lòng bàn tay hắn.

"Tim anh đau quá..."

Trái tim là một trong những bộ phận quan trọng nhất trên cơ thể người, và cũng là điểm yếu lớn nhất, cách khiến bản thân bị thương nặng dễ nhất là đâm nó.

Hứa Tri Nam ra tay quá dứt khoát, ngay cả hệ thống của hắn cũng không kịp cản.

Tạ Thầm có thể tách trái tim ra khỏi cơ thể, để trái tim mình trên người thiếu niên, mà Hứa Tri Nam thì lại tự đâm bị thương trái tim mình.

Hắn nghĩ, ngoài thứ tự xuất trận kém vài số ra thì hắn chẳng có điểm nào kém hơn Tạ Thầm cả.

Hàng mi run run, cuối cùng Hứa Tri Nam cũng mở mắt ra, nằm gối đầu lên đùi thiếu niên.

Lúc nằm xuống, quả nhiên hắn trông thấy ánh mắt lo lắng của thiếu niên.

"Lo cho anh à."

Lợi dụng điểm này để tác động tới cảm xúc của Nha Thấu, hành vi này của Hứa Tri Nam không hề đoàng hoàng giống tác phong của hắn như mọi khi, thậm chí còn hơi ti tiện.

Nếu không vì Tạ Thầm năm lần bảy lượt tới khiêu khích thì hắn cũng sẽ không chọn cách này.

Nha Thấu cúi thấp đầu, tóc cũng rủ xuống theo, gương mặt nhỏ nhắn lạ thường.

Hứa Tri Nam duỗi thẳng cánh tay, giúp Nha Thấu vén lọn tóc ra sau tai.

Hắn từng trông thấy dáng vẻ Nha Thấu để tóc dài, nhưng lại chưa từng thấy tận mắt.

Hình ảnh cá con đuôi lam xinh đẹp nằm trong vỏ sò, mái tóc đen dài bồng bềnh trong nước, hết thảy đều bị Tạ Thầm ngắm trọn trong phó bản [Người cá biển sâu].

Hứa Tri Nam lên tiếng: "Liệu anh có thể trở thành người đặc biệt trong lòng em không?"

Đây mới là lời phán quyết quan trọng nhất.

Hắn ngồi phía dưới, chờ đợi lời phán quyết cuối cùng.

Hứa Tri Nam gối đầu lên đùi Nha Thấu, ngay khi tiếng thông báo quen thuộc từ Hệ thống Tình Yêu vang lên, cậu lại trông thấy sợi kim tuyến quen thuộc kia, mà sợi kim tuyến ấy lại quấn quanh đầu ngón tay của Hứa Tri Nam.

Trái tim trong lồng ngực bỗng đập nhanh hơn, Nha Thấu cảm giác hình như mình đã vô tình nhìn trộm được điều gì đó rồi.

Cậu nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, lập tức nhìn thấy vẻ thở phào trong đôi mắt xanh biếc kia.

Giọng nói chần chờ truyền xuống, niềm vui bất ngờ ập đến liên tục khiến cảm xúc của Hứa Tri Nam lại mất khống chế lần nữa.

"Anh muốn em khế ước anh thật à?"

Cậu nhăn mũi, giọng có phần rối rắm: "Em không biết cách giải khế ước đâu, cho nên anh phải nghĩ kỹ vào, khả năng là không bao giờ giải được ý."

Hồi lâu không thấy Hứa Tri Nam trả lời gì cả, chẳng biết có phải ảo giác của mình hay không mà cậu lại cảm thấy tâm trạng của Hứa Tri Nam lúc này tốt hơn lúc mới vào nhà nhiều lắm, như thể trong lời cậu mới nói có từ ngữ mấu chốt nào đó làm hắn vui cực kỳ vui ấy.

Nha Thấu nói rõ hết mặt bất lợi của khế ước cho hắn, thậm chí còn cường điệu: "Không giải được thì mình sẽ phải trói buộc với nhau mãi mãi đấy."

Quan trọng nhất là kỹ năng thiên phú chỉ phục vụ cho chủ nhân thôi, khế ước được thành lập, Nha Thấu hoàn toàn không phải chịu bất cứ ảnh hưởng nào cả, nhưng với Hứa Tri Nam thì sẽ khá bất tiện.

Cậu đã nói đến mức như vậy rồi, lúc Nha Thấu tưởng Hứa Tri Nam sẽ thôi thì hắn lại lên tiếng: "Khế ước anh đi."

"... Vậy được rồi."

Nghe cậu đồng ý, tiếng hít thở của Hứa Tri Nam dồn dập hơn hẳn, ánh mắt nhìn Nha Thấu đăm đăm.

"Vậy anh nằm yên nha."

Giọng nhỏ xíu, lại còn xấu hổ nữa.

Hứa Tri Nam chỉ thấy mùi hương trước mũi mình càng lúc càng thơm, hắn còn chưa kịp phản ứng gì thì trước mắt đã tối sầm xuống.

Nha Thấu cúi hẳn người xuống, lại cảm thấy tư thế này hơi khó chịu nên trong cổ họng còn vô thức bật ra mất tiếng hừ hừ không rõ.

Cảm xúc mềm mại dán trên môi, trong thoáng chốc Hứa Tri Nam như quên mất cách thở, trái tim từng bị đâm thủng đập nhanh điên cuồng, cảm giác tê dại xen lẫn đau đớn dồn hết lên não.

Hắn hệt như cậu trai mới lớn, được thiếu niên hôn mà cả người cứng ngắc tại chỗ.

【Người chơi "Nha Thấu" sử dụng kỹ năng thiên phú cấp bậc không rõ -- Nơi Trái Tim Hướng Về (khế ước không tính vào lịch sử sử dụng)】

【Khóa chặt mục tiêu: Hứa Tri Nam.】

Hứa Tri Nam không biết cách thức khế ước nên không biết rằng, nếu khế ước thành công, mình sẽ nhận được một nụ hôn.

...

Chẳng biết qua bao lâu, đồng hồ đã điểm 10 giờ tối, cách lúc Hứa Tri Nam tới đã gần 20 phút.

Phòng khách rõ là rộng nhưng Nha Thấu lại cảm thấy chật chội vô cùng.

Môi lưỡi nóng bỏng ướt át, nước bọt chưa kịp nuốt xuống tràn ra khóe môi, chảy dọc má xuống ghế sô pha. Thiếu niên xinh đẹp nằm trên ghế sô pha, tay nắm chặt cổ áo người đang đè lên người mình, làn da vốn trắng như bạch ngọc lúc này đỏ ửng hết lên, cả đầu ngón tay, vành tai lẫn chóp mũi cũng đỏ lên.

Bờ môi bị day nghiến nhẹ, sắc hồng hào khỏe mạnh ban đầu giờ đã biến thành đỏ mọng.

Cằm với quanh môi ướt nhẹp, đầu lưỡi bị mút đến mức tê dại, cuối cùng ngay cả hơi thở bật ra cũng ướt át nóng bỏng.

Tư thế lúc đầu giữa chừng đã được chỉnh lại thành nằm ngửa.

Từ môi dán môi cho tới hôn sâu, Hứa Tri Nam vẫn luôn mút đầu lưỡi cậu.

Có thứ gì đó chọc vào bụng mình, Nha Thấu thoáng ngẩn ra, đang ngây người thì bị người kia giữ cằm hôn càng sâu hơn.

001 nhìn mà vừa bực vừa sốt ruột:【Mẹ nó, người chưa ăn mặn bao giờ khủng bố tới vậy hả?】

Sắc mặt Hệ thống Tình Yêu cũng không tốt chút nào, đang nghĩ xem có nên đập cho Hứa Tri Nam một phát bay ra ngoài không thì máy truyền tin để trên bàn bỗng đổ chuông.

"Ưm..."

Nha Thấu tròn mắt, tay đẩy ngực Hứa Tri Nam ý bảo hắn tỉnh táo lại đi.

Cậu nghiêng đầu qua một bên, thở hổn hển, đầu lưỡi tê dại nên giọng nói cũng run run: "Nghe, nghe máy..."

Hứa Tri Nam duỗi tay với lấy máy truyền tin, sau khi thấy tên người gọi đến thì lại vứt sang bên cạnh, cúi đầu tiếp tục mút môi Nha Thấu.

Máy truyền tin vang miết không ngừng, mãi tới khi đầu óc Nha Thấu choáng váng nó mời dừng kêu.

Im được mấy giây lại kêu lần nữa.

Bấy giờ Hứa Tri Nam mới chịu thả Nha Thấu ra.

Tóc tai Nha Thấu rối tung, môi bị liếm mút đỏ rực, chóp mũi với mắt cũng đỏ. Cằm với má ướt nhẹp, còn chảy một ít xuống cổ, nhìn qua rõ đáng thương.

Cậu nằm trên sô pha bình tĩnh lại một lúc, nghe 001 nhắc nhở mới nhớ ra máy truyền tin vẫn đổ chuông nãy giờ, đoạn vội vàng quay người với tay lấy.

Giao diện hiển thị người gọi đến là Tạ Thầm, đã vậy còn là gọi video.

Tay Nha Thấu vô thức nắm chặt.

Hứa Tri Nam xáp lại gần, hắn rút khăn giấy trên bàn ra cẩn thận lau sạch nước còn dính trên môi cho Nha Thấu, còn chỉnh lại tóc tai cho gọn gàng giúp cậu nữa.

Chẳng hiểu sao cứ như xử lý sau khi mây mưa xong ấy.

"Nghe máy đi, anh đi lấy nước cho em."

...

Nha Thấu hơi chột dạ, dù Hứa Tri Nam đã lau sạch mặt cho cậu rồi nhưng cậu vẫn cảm thấy còn vết.

Thế là lại rút một tờ khăn giấy khác ra, lau lại lần nữa rồi lại chỉnh lại tóc tai lần nữa, lúc chuông báo sắp tắt vì quá thời gian cậu mới bấm nghe máy.

Tạ Thầm đang ngồi trong phòng họp, xem ra là vừa mới kết thúc cuộc họp xong.

Khuôn mặt vốn vô cảm lập tức sinh động hẳn lên khi thấy cuộc gọi video được kết nối, hắn vừa định lên tiếng thì bỗng khựng lại.

Giờ cũng khá muộn rồi, thiếu niên trong ống kính hẳn là chưa tắm vì trên người vẫn mặc bộ đồ hôm qua. Khuôn mặt diễm lệ, đẹp đến mức không sao tả xiết, nhưng điều khiến Tạ Thầm sững lại không phải là những điều này.

Ánh mắt hắn chậm rãi nhìn xuống đôi môi của Nha Thấu, trông đỏ hơn bình thường, như thể mới bị ai liếm mút đến nỗi sưng tấy, giờ đang hé ra lộ sắc đỏ chín mọng.

Ngay cả mắt với chóp mũi cũng đỏ, trông đáng thương như mới bị ai "bắt nạt" vậy. 

Trong khoảng thời gian không nghe máy kia, Nha Nha ở bên đó đang làm gì?

Cổ họng Tạ Thầm căng cứng, lòng hắn chùng hẳn xuống, lời muốn hỏi cũng nghẹn luôn trong miệng, hắn gượng hỏi sang câu khác: "Vừa rồi em làm gì vậy? Sao không nghe máy?"

Nha Thấu vô thức liếm môi, cố nặn ra ý cười: "Vừa rồi em đi lấy nước, xa quá nên không nghe thấy tiếng chuông."

Tim cậu lúc này đập còn nhanh hơn ban nãy nhiều, chân tay nhũn hết cả ra, mà không hiểu sao cậu còn xuất hiện ảo giác như mình vụng trộm bên ngoài xong bị chồng bắt được ấy.

Cố gắng dằn cảm giác quái dị kia xuống, Nha Thấu giả vờ tỏ ra bình thường, muốn chuyển sang chủ đề khác.

"Sao vậy? Muộn thế này gọi em có việc gì không?"

Nha Nha bình thường không bao giờ nói chuyện kiểu này với mình, trước mặt người mình thích, độ nhạy cảm của Tạ Thầm phải gọi là cao bất thường.

Nha Nha đang nói dối.

Có lẽ bên cạnh cậu còn ai khác.

Nhưng điều này chỉ là suy đoán của bản thân hắn thôi, nếu hắn hỏi ra sẽ khiến Nha Nha thấy phản cảm, bàn tay khác ngoài ống kính của Tạ Thầm chậm rãi siết chặt lại.

Nhưng xưa nay hắn giả bộ quen rồi, cho nên ngoài vẻ âm trầm trong đáy mắt ra thì trên mặt vẫn bình tĩnh thong dong lắm.

"Anh muốn gặp em."

"Dạo này anh bận quá không có thời gian tới."

Đây là lời nói thật, từ sau khi Nha Thấu ra khỏi [Mai Táng], Tạ Thầm bận đến mức không có thời gian tới gặp cậu.

Nay vừa xử lý xong việc, Tạ Thầm đang tính qua xem cậu dạo này thế nào.

Nha Thấu vừa định trả lời thì nghe thấy Tạ Thầm thình lình hỏi câu khác.

"Trong nhà em còn ai nữa à?"

"Nước chuẩn bị xong rồi, em có muốn đi tắm không?"

Hai giọng nói vang lên cùng lúc, Nha Thấu cứng ngắc ngẩng đầu lên thì thấy Hứa Tri Nam cầm cốc nước ấm đi tới.

Khéo thật, đúng lúc Tạ Thầm hỏi luôn.

Hiển nhiên là bọn hắn đã nghe thấy giọng nói của nhau.

Bầu không khí như đông cứng, thoáng cái lặng phắc, Nha Thấu chỉ còn nghe thấy mỗi tiếng trái tim mình đang đập.

Thịch thịch thịch -

Đập càng lúc càng nhanh.

Cảm giác nóng ran từ lòng bàn chân xộc lên.

Không cần phải giải thích gì thêm nữa, đêm hôm có người lạ xuất hiện trong nhà, cái câu "Muốn đi tắm không" kia lại quá mức mập mờ, việc bối rối giấu giếm ban nãy lại càng lộ rõ sự chột dạ của cậu.

Nha Thấu uể oải cùng cực, lúc cúi xuống nhìn giao diện máy truyền tin lần nữa thì phát hiện nó đã tối xuống.

Tạ Thầm tắt cuộc gọi video rồi.

...

Nha Thấu cảm giác chuyện xảy ra tối nay quá mức không tưởng, cậu không biết xử lý mấy loại tình huống kiểu này thế nào cả, thậm chí còn rối não đến mức thấy giờ vào phó bản ở còn an toàn hơn trong căn cứ.

Cậu đi súc miệng rồi mới quay lại.

Hứa Tri Nam ngồi bên cạnh: "Anh xin lỗi nhé."

"Không sao, chuyện không liên quan đến anh mà."

Nha Thấu hơi nhăn nhó, lúc ngẩng lên thì thấy Hứa Tri Nam đang nhìn máy truyền tin chằm chằm như đang xem giờ vậy.

Cậu hỏi: "Sao vậy?"

"Anh đang xem giờ, 11 giờ anh còn phải mở cuộc họp."

Đúng là lãnh chúa có khác, chưa khỏe hẳn đã phải bắt đầu xử lý công việc.

Mặc dù không nhiều nhưng cũng không rảnh rỗi được.

Câu nói này tự nhiên chặn luôn ý định tiễn khách của Nha Thấu.

Nha Thấu ngượng ngùng đáp: "Vất vả quá."

Hứa Tri Nam: "So với lúc trước thì đỡ hơn nhiều rồi."

"Ngoài chuyện khế ước ra thì anh còn đến vì một chuyện khác nữa." Hắn tự nhiên chuyển chủ đề.

Quả nhiên sự chú ý của Nha Thấu lập tức bị cuốn theo: "Việc gì thế?"

"Điều kiện tử vong của [Mai Táng] mà em tìm thấy có muốn anh công bố kèm tên em không?"

Một trong những điều kiện tử vong của [Mai Táng] chính là đi đường ban đêm phải tập trung, một khi lơ đãng sẽ dễ bị cô hồn dã quỷ trên đường câu mất hồn.

Nha Thấu không phải người đầu tiên đụng phải quy tắc tử vong này, nhưng là người duy nhất đụng phải quy tắc tử vong này mà vẫn trở về được.

Còn những người đụng phải kia thì hầu hết đều chết trên đường Hoàng Tuyền, có khi còn chưa tới cả Quỷ Môn quan.

"Không cần đâu."

Nha Thấu không muốn mình quá nổi trội. Cậu thấy trên diễn đàn có bài đăng nói các lãnh địa đang thảo luận về [Mai Táng], một khi lộ diện, tên cậu chắc sẽ thường xuyên xuất hiện trong phòng họp mất.

Nguy cơ bị phát hiện cũng lớn hơn.

Hứa Tri Nam gật đầu, chuyện này hắn cũng không ép.

Nha Thấu bỗng ngẩng đầu lên, như nghĩ tới điều gì mà hỏi: "Anh là người tới sửa lỗi cho [Mai Táng] à?"

Hứa Tri Nam không giấu giếm, "Ừ" một tiếng: "Em muốn hỏi quy tắc tử vong khác à?"

Trong ba ngày qua, Nha Thấu đã nghĩ rất nhiều.

Lúc cậu kể cho Hứa Tri Nam biết ở chỗ bờ ruộng, hắn không tỏ ra ngạc nhiên chút nào, trái lại còn phản ứng luôn đó là điều kiện tử vong của phó bản, như kiểu hắn đã biết từ trước rồi vậy. Ban đầu Nha Thấu cũng không nghĩ nhiều đâu, mãi tới khi Lục Đông tiết lộ tin kia thì cậu mới nhận ra có gì không đúng lắm.

Khả năng cao là người tới sửa lỗi cho phó bản đã nắm được toàn bộ điều kiện tử vong từ trước đó. Vì dù sao muốn xem phó bản có vận hành đúng theo lộ trình không thì cũng phải có góc nhìn thượng đế giống giám khảo chứ.

Gần như ngay lúc Nha Thấu hỏi, Hứa Tri Nam đã hiểu được ngay.

Nói chuyện với người thông minh áp lực vô cùng, Nha Thấu mím môi, cuối cùng vẫn gật đầu: "Ừm."

"Quy tắc tử vong của [Mai Táng] thật ra chỉ có hai điều, hoặc là, quan trọng nhất chỉ có một điều thôi." Hứa Tri Nam tạm ngừng một lúc rồi nói tiếp: "Đó là nghiêm túc tham dự tang lễ."

Ngay từ đầu phó bản đã nhắc nhở người chơi --【Bà Đỗ ở phía đông thôn qua đời, bạn bè thân thích khắp nơi về dự tang lễ.】

Do dị biến lẫn loại hình sinh tồn của phó bản ảnh hưởng nên người chơi quá chú trọng tới điều kiện tử vong mà lại bỏ qua chủ thể của phó bản -- tang lễ.

Người chơi tới dự tang lễ nên đương nhiên phải thể hiện sao cho phù hợp với hình tượng người đến dự tang lễ.

"Đỗ Thanh Dương có ký ức của mười lần mở phó bản trước đó, tính tình anh ta vốn cố chấp, bắt đầu từ lần thứ ba thì trở nên cực đoan dần."

"Yêu cầu của anh ta chỉ đơn giản là muốn người chơi nghiêm túc dự tang lễ của mẹ mình, không cần khóc nhưng ít nhất đừng có cười cợt, giả bộ lấy lệ cho qua là được."

Một yêu cầu rất nhỏ, cũng rất bình thường, nhưng không một người chơi nào nhận ra.

Bởi vì cấp bậc người chơi không cao nên tố chất trung bình cũng kém.

Nhìn những người kia tán gẫu đủ thứ chuyện không liên quan tới buổi tang lễ, cuối cùng còn cười phá lên, trong lòng Đỗ Thanh Dương càng lúc càng bức bối, cho nên mới khiến phó bản cấp B ban đầu càng ngày càng chệch hướng, trở thành phó bản đứng đầu mười phó bản quỷ dị.

"Toàn bộ những kẻ cười đùa trong tang lễ đều chết."

Chẳng hạn như nhóm người chơi cười phá lên khi cho rằng mình lập đội xong là sẽ an toàn mà Nha Thấu thấy lúc trước, bọn họ là nhóm người chơi chết đầu tiên.

"Còn những người từng giúp hoặc từng khóc trong tang lễ, chỉ cần không phạm phải vấn đề gì nghiêm trọng thì sẽ an toàn vượt xong phó bản."

Cảm xúc của con gái phần lớn lúc nào cũng phức tạp hơn con trai, cũng dễ đồng cảm hơn, rất ít người biết chuyện lúc bước vào linh đường, Tôn Trác Nhan đã khóc òa lên.

Cho nên việc Tôn Trác Nhan thành công qua được [Mai Táng] là nhờ vào hành vi vô tình của bản thân chứ chẳng phải dựa dẫm vào bất cứ ai cả. 

Lại hoặc như Đỗ Dương, anh ta khiêng quan tài nên được Đỗ Thanh Dương bảo vệ đến cuối cùng.

Cho tới tận phút cuối, cả hai người họ cũng không biết tại sao mình lại vượt ải thành công.

Hứa Tri Nam nhìn Nha Thấu: "Lúc trong linh đường em cũng khóc nhiều lắm."

Chẳng qua Đỗ Thanh Dương bỏ qua cho cậu không phải vì chuyện này, bọn cậu từng quen biết nhau, có thể là ở giai đoạn nào đó, bọn họ đã sống chung một khoảng thời gian ngắn.

Nhưng những điều này Nha Thấu không nói ra miệng.

Cậu cúi đầu, yên lặng uống một hớp nước: "Vậy anh lập nhóm với em, là vì nhận ra phó bản không thể sửa lỗi được nữa nên mới muốn giảm bớt thương vong sao?"

"Không phải." Hứa Tri Nam phủ nhận cực kỳ dứt khoát: "Anh không rảnh như vậy."

Hắn tiếp cận Nha Thấu là vì đã chú ý tới cậu ngay từ đầu, còn khi đó chỉ là thuận lý thành chương mà tới bên cậu thôi.

Chứ hoàn toàn không có lý do nào khác.

Đơn giản là hắn muốn dẫn Nha Thấu vượt xong phó bản mà thôi.

...

Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi với Hứa Tri Nam, rốt cuộc Nha Thấu cũng có một cái nhìn hoàn chỉnh về [Mai Táng].

Chỉ có điều cảm giác hoảng hốt lẫn ấm ách trong lồng ngực từ lúc Tạ Thầm tắt cuộc gọi video vẫn chưa từng biến mất.

Liên tục cầm máy truyền tin lên xem nhưng vẫn không thấy có tin gì từ Tạ Thầm, trên màn hình chỉ trơ trọi mỗi tin nhắn cậu gửi đi.

Hứa Tri Nam liếc qua đồng hồ, khóe miệng hắn khẽ cong lên: "Vậy anh về đây, Nha Nha nghỉ ngơi đi nhé."

Nha Thấu hoàn hồn khỏi mớ suy nghĩ ngổn ngang: "Ừm."

Nhưng Hứa Tri Nam vừa đứng dậy thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa dồn dập.

Nha Thấu như nghĩ tới điều gì mà trợn tròn mắt.

Cánh cửa mở ra, nét mặt người đứng bên ngoài không có chút biểu cảm nào.

Hành lang trong Cực Quang không có đèn, chỉ có đèn chỗ cửa trước rọi ra, chiếu sáng một khoảng nhỏ ở ngay ngoài cửa, cũng chiếu sáng cả khuôn mặt của người bên ngoài.

Tóc đen mắt đỏ, môi mỏng mím chặt, bàn tay đang gõ cửa khựng lại giữa không trung, mu bàn tay lẫn cánh tay nổi đầy gân do cảm xúc kịch liệt chập trùng, cảm giác như hắn có thể bẻ gãy cổ người nào đó luôn vậy.

Là Tạ Thầm.

Trên người Tạ Thầm đầy lệ khí, sắc mặt âm trầm Nha Thấu chưa thấy bao giờ.

Hắn vẫn mặc nguyên bộ chế phục chưa thay, lái xe phi thẳng một mạch tới đây, tóc mai ướt nhẹp, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Hứa Tri Nam ra mở cửa.

Hứa Tri Nam: "Chào buổi tối nhé Tạ..."

Không biết Tạ Thầm đã làm những gì, khả năng là sau khi cúp máy đã đập nát cái bàn trong phòng họp nên tay phải mới đầm đìa máu như thế, hắn giơ nắm đấm lên, chẳng nói chẳng rằng đấm thẳng vào mặt Hứa Tri Nam.

Hứa Tri Nam bị thương chưa khỏi hẳn, cơ thể không phản ứng theo kịp não bộ, má phải ăn một đấm, mặt lệch sang một bên.

Cổ bị bóp chặt, Hứa Tri Nam khẽ nghiêng đầu qua, bắt gặp ánh mắt hung tàn của Tạ Thầm.

Đều là người thích ngụy trang cả.

Tạ Thầm là người ít tuổi nhất trong số tám lãnh chúa, leo lên được vị trí này sao có thể vô hại như vẻ ngoài được.

Tạ Thầm siết chặt cổ Hứa Tri Nam, móng tay ghim cả vào da, Hứa Tri Nam dần thấy khó thở nhưng lại phản ứng rất khác thường, không hề phản kháng.

Phản kháng được nhưng không thèm phản kháng, hắn nhìn Tạ Thầm, cười khẽ: "Tạ Thầm, cậu thua rồi."

Hứa Tri Nam vén áo lên, lộ ra hình xăm giống hệt Tạ Thầm ở bụng dưới.

-- Hứa Tri Nam cũng được khế ước rồi.

Bọn hắn không nói nhưng ánh mắt lúc nhìn nhau đã giao thủ cả nghìn lần.

Sợi dây lí trí trong đầu Tạ Thầm như đứt phựt, hắn không nói gì, ngay giây sau giơ bàn tay còn lại lên vung về phía mặt Hứa Tri Nam.

Hứa Tri Nam không tránh, thậm chí còn châm chọc với âm lượng chỉ mình hai người nghe được: "Đánh đi, cậu càng đánh, Nha Nha sẽ càng thương tôi hơn."

"Tạ Thầm, cậu lên được vị trí lãnh chúa ở tuổi này quả thực là rất mạnh, nhưng những phương diện khác cậu còn kém lắm."

Kỹ năng thiên phú của Tạ Thầm khá giống với Dung Xích, thậm chí còn vô lại hơn cả Dung Xích, có thể được xưng như "Bug" luôn.

Chỉ cần trái tim còn nguyên vẹn thì hắn sẽ vĩnh viễn không chết.

Hơn nữa còn có khả năng hồi phục cực kỳ mạnh nên hoàn toàn không thể làm gì được, lúc trước Hứa Tri Nam cũng từng chịu thiệt dưới tay Tạ Thầm một lần.

Hứa Tri Nam bị lôi ra khỏi cửa, mà Nha Thấu cũng vội theo ngay sau, giờ đang đứng ở cửa.

"Tạ Thầm, cậu dám đánh không?"

Tay Tạ Thầm khựng lại giữa không trung, cảm xúc trong mắt thoáng đặc lại, sau đó dần hạ tay xuống.

Hắn đột ngột xoay người đi về phía Nha Thấu.

Nha Thấu thấy Tạ Thầm đột nhiên đi về phía mình thì chẳng hiểu ra sao, sau đó cả người bỗng bị hắn ôm chặt lấy.

Tạ Thầm vùi vào cổ cậu, lệ khí vừa rồi còn chưa biến mất nên giọng cực kỳ trầm: "Tên đó hôn em rồi phải không?"

Hắn lùi ra, ngón tay khẽ mơn trớn môi thiếu niên: "Xin lỗi Nha Nha, nhưng hiện giờ anh thật sự rất giận."

Không phải giận Nha Nha mà là tên Hứa Tri Nam ngu xuẩn kia.

Vừa dứt lời, Tạ Thầm thình lình cúi đầu xuống hôn lên môi Nha Thấu.

Hứa Tri Nam đang đứng ngay bên cạnh, còn hắn thì hôn Nha Thấu ngay trước mặt Hứa Tri Nam.

Bao trùm mùi của hắn lên như để rửa sạch dấu vết của kẻ khác.

Rõ ràng bọn hắn là cùng một người. Nha Thấu bị hôn đến mức tê dại cả người, mắt trợn tròn, đối diện thẳng tắp với ánh mắt Hứa Tri Nam.

Ánh sáng trong nhà rọi ra chỉ chiếu sáng mỗi chỗ bọn họ đang đứng.

Tiếng nước lép nhép, sự mập mờ xen lẫn nguy hiểm ngày càng khuếch tán trong không khí.

Trong không gian mờ tối, Nha Thấu nghe thấy giọng nói quen thuộc lâu rồi chưa nghe.

"Mấy người đang làm gì!?"

Một người đi từ trên tầng xuống, đứng lại chỗ cầu thang lẳng lặng nhìn về phía này.

Là Thi Lâu.

Mà hắn thì trông thấy Nha Thấu đang bị tên khác đè trên cửa hôn.

...

Nha Thấu không nhớ chuyện kết thúc thế nào nữa, chỉ nhớ lúc đó hỗn loạn cực kỳ, cậu luống cuống chạy vào trong nhà, gọi đội an ninh của Cực Quang lên vì lý do quấy nhiễu dân cư.

Cực Quang xưa nay vốn an toàn tuyệt đối, khả năng là đội an ninh cũng không ngờ có một ngày mình bị gọi lên, càng không ngờ vừa lên thì thấy cảnh mấy người chơi đỉnh cấp đang đánh nhau.

Nhân viên an ninh không can không được mà vào can thì cũng không dám, cuối cùng anh ta củng cố tâm lý một lúc rồi lên tầng nhờ Tạ Thanh Lâm mới dọn đến xuống giúp, vất vả mãi mới kiểm soát được tình hình.

Nhân viên an ninh kia không ngừng nói lời cảm ơn Tạ Thanh Lâm, trong lòng rất cảm kích vị đại gia lắm tiền này.

Tạ Thanh Lâm nhíu mày: "Sao mấy người lại đánh nhau?"

Tạ Thầm sầm mặt không đáp.

Bọn họ không nói, Tạ Thanh Lâm cũng chẳng tò mò, đoạn quay người lên nhà.

004 vẫn đang nói Tạ Thầm:【Bảo cậu trị thương cho Hứa Tri Nam cậu cứ không nghe, chịu nghe thì đã chẳng bị hắn nắm thóp.】

Tạ Thầm: "..."

【Cậu dùng kỹ năng một tí thì chết à.】

"... Không muốn dùng cho hắn."

【Thế cậu cứ để cho hắn nắm thóp mình đi.】004 lạnh nhạt nhắc nhở:【Cậu liệu mà nghĩ xem nên giải thích sao với bé xinh đẹp đi kìa.】

Tạ Thầm bực bội băng bó vết thương cho mình: "Ừ, chờ lúc nữa tôi lên."

...

Hai giờ sáng, bên ngoài im ắng không một tiếng động.

Nha Thấu nhìn qua mắt mèo xem tình hình ngoài cửa, sau đó rón rén cầm đèn pin chạy một mạch từ Cực Quang tới Sảnh trò chơi.

Tin nhắn lẫn cuộc gọi không ngừng oanh tạc máy truyền tin, cậu hoàn toàn không ứng phó nổi tình huống bị ba người họ vây ép, giờ cậu cảm thấy trong phó bản còn an toàn hơn ở ngoài nữa.

Môi vẫn hơi sưng, Nha Thấu ngồi xổm trong sảnh, yên lặng chọn phó bản.

Lần này đi vội quá, vào phó bản cũng là quyết định đột xuất nên không có nhiều thông tin.

Cậu xem lần này toàn phó bản cấp S trở lên, trông mà hoa cả mắt, cậu do dự hỏi: "Nên chọn phó bản nào thì tốt nhỉ?"

【Tẩu Thoát Quy Mô Lớn hoặc Tận Thế Cuồng Loạn.】

Nha Thấu sửng sốt: "Nghiêm túc hả?"

【Ừ, trong hai phó bản này khả năng sẽ tìm được cách nạp đạn.】

"Vậy được rồi." Nha Thấu đồng ý.

Cậu xem qua hai phó bản này một lúc, mức độ nguy hiểm ngang nhau, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng cũng chọn xong.

"Vậy Tận Thế Cuồng Loạn đi."