Edit: Lune
Virus xác sống bùng phát tại thành phố đông đúc dân cư, nơi từng có giao thông thuận tiện để sinh sống và làm việc thoáng cái biến thành địa ngục. Giao thông tê liệt, nguồn nước bị ô nhiễm, khói lửa ngập tràn khắp nơi.
Những người không kịp phản ứng táng thân trong miệng xác sống, máu thịt bị cắn xé, vết thương chưa kịp khép miệng bị nhiễm virus, bọn họ trở thành những nạn nhân vô tội nhất.
Cách lối vào chừng 100 mét có dựng một tấm biển báo, trên biển đầy những vệt máu đã khô mờ đi, mà bên dưới là vô số dấu tay máu cùng xương trắng.
—— Là sự vật lộn cuối cùng của con người trước khi chết.
Đám xác sống mê mẩn máu thịt, một khi con người bị chúng bắt được thì việc bị chúng xé xác là kết cục tất yếu. Còn những người may mắn trốn thoát được thì cũng chỉ có 1% khả năng trở thành dị năng giả.
Sắc trời đã tối hẳn, dù khả năng nhìn trong đêm của Nha Thấu đã vượt trội hơn người thường rất nhiều rồi nhưng cậu cũng chỉ có thể mờ mờ phân biệt được mấy chữ "Thành phố H" với "100 mét" trên biển báo thôi.
Đây hẳn là biển báo còn 100 mét nữa là tới thành phố H.
Ngày trước là biển báo chỉ đường, giờ lại thành cột mốc tử vong, cơn gió nóng thổi qua song vẫn khiến người ta vô cớ nổi da gà.
Bị say xe nên nên cả người đều khó chịu, môi Nha Thấu tái nhợt, trông chẳng còn tí tinh thần nào hết, cậu bỗng lên tiếng: "Chắc chắn Lucifer sẽ không thích cái phó bản này."
001:【?】
"Máu ở đây quá thối với anh ấy."
Trong không khí tràn ngập mùi xác chết thối rữa xen lẫn mùi máu tanh, Nha Thấu rất muốn bịt mũi mình lại.
Giờ cậu vẫn ở trên xe, cậu thấy Số 3 với Số 4 sau khi nghe Lục Tự nói câu kia thì lập tức cảnh giác cầm chặt súng, cả người ngồi thẳng băng, bắt đầu quan sát tình hình xung quanh qua cửa sổ xe.
Trong tầm nhìn không phát hiện thấy con xác sống nào, Số 3 ngồi bên cạnh Lục Tự, tay cầm chặt súng, trán rịn mồ hôi: "Anh Lục, còn bên trong lối vào thì sao?"
Dị năng hệ thực vật biến dị không ôn hòa như dị năng hệ thực vật bình thường, sau khi biến dị, toàn bộ các thuộc tính đều được tăng tối đa, vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ.
Cấp 5 là một bước nhảy vọt về chất, có thể thực thể hóa dị năng, chẳng hạn như dây leo dùng để trói Mục Hoài Viễn, hay cành khô màu đen có thể khóa dị năng của hắn lại.
Sau khi đạt đến cấp 6 còn có thể dùng những thực vật chưa biến dị trong phạm vi 200 mét xung quanh để làm "con mắt" cho mình quan sát tình hình xung quanh. Hơn nữa phạm vi này cũng sẽ dần được mở rộng khi cấp bậc tăng lên.
Tuy ba người họ đi theo Lục Tự chưa lâu nhưng cũng đã cùng nhau làm qua mấy nhiệm vụ rồi, cho nên chưa bao giờ nghi ngờ năng lực trinh sát của Lục Tự.
Lục Tự: "Không có."
Trong thoáng chốc, bầu không khí trong xe nghiêm trọng hẳn.
Ngay cả Mục Hoài Viễn cũng trầm ngâm nhìn về phía thành phố H ẩn trong màn đêm phía trước, không biết đang nghĩ gì.
Phạm vi quét sạch cụ thể tới đâu thì bọn hắn không đoán được, có lẽ chỉ rộng hơn 200 mét một chút, hoặc cũng có thể là 400 mét, 500 mét, thậm chí là 800 mét.
Có thể quét sạch xác sống ngoài phạm vi 200 mét thì con kia ít nhất cũng phải cấp 6 trở lên.
Loài người trong trận chiến này không hề chiếm ưu thế, không thì cũng chẳng bị gọi là "Tận thế buông xuống".
Dù là dị năng của loài người hay những xác sống đột nhiên xuất hiện này thì cơ sở biến dị cũng đều là virus. Cơ thể xác sống thích hợp với sự biến đổi của virus hơn, cho nên tốc độ tiến hóa của chúng nhanh hơn loài người nhiều, nếu ngang cấp thì xác sống sẽ mạnh hơn một số dị năng giả thông thường.
Có khả năng quét sạch, còn quét sạch triệt để thế này thì phải có cấp bậc áp đảo mới làm được như vậy, hơn nữa ít nhất phải cấp 6 mới có thêm năng lực này.
Trong mấy người bọn họ thì chỉ có Lục Tự với Mục Hoài Viễn đang bị trói chặt ở kia là đạt tới cấp 6 thôi.
Số 4 cẩn thận hỏi: "Vậy chúng ta có vào nữa không?"
Hiện giờ trong thành phố có một con xác sống cấp cao, ở lại ngoại thành có vẻ như là lựa chọn tốt nhất.
Mục Hoài Viễn cười nhạo: "Ở lại ngoại thành? Mấy người nghĩ kiểu gì đấy?"
Ngoại thành quá trống trải, chỉ có mấy cái ô tô bị bỏ hoang đỗ xung quanh chứ chẳng hề có bất cứ vật che chắn nào cả. Xác sống cấp 6 chỉ cần liếc mắt là phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ.
Chỉ có nhanh chóng vào trong thành phố tìm được chỗ náu an toàn mới là biện pháp tốt nhất.
Sắc mặt mấy người thoáng thay đổi, vừa định mở miệng đốp lại thì nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Lục Tự.
"Vào."
Hai tay hắn buông bên mép ghế, thiếu niên ngồi trên đùi hắn quay lưng về phía đám người kia, im lặng tựa đầu vào bên cổ hắn, không hề đưa ra bất cứ ý kiến gì về cuộc trao đổi vừa rồi.
Cảm xúc của Lục Tự cực kỳ ổn định, đối với sự xuất hiện của con xác sống cấp cao kia, hắn chỉ khẽ nhíu mày rồi lập tức nghĩ xem nên làm thế nào.
Như mọi khi thì "Tiểu thiếu gia" luôn không nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề nhất định sẽ lên tiếng phản đối, không muốn mạo hiểm bị xác sống cấp 6 để ý tới nên sẽ cứng đầu đòi ở lại ngoại thành. Rồi bọn hắn sẽ phải mất rất nhiều thời gian để nói cho tiểu thiếu gia hiểu hoặc quát cho một trận thì mới chịu nghe lời.
Bản chất của tiểu thiếu gia vốn khinh thường kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.
Mà lúc này cậu lại ngoan ngoãn ngồi yên trên đùi Lục Tự, so với người mặc đồ tác chiến màu đen, bên hông dắt súng là Lục Tự thì trông cậu nhỏ hơn hẳn một vòng. Sức lực kém hơn Lục Tự nhiều, tới lúc bị đè có khi đôi mắt lam kia sẽ khóc đến mức ướt nhẹp.
Số 2 quay đầu hỏi nhỏ Lục Tự: "Cậu ấy sao vậy?"
Lục Tự hạ giọng nói: "Khó chịu, chắc là say xe."
Mục Hoài Viễn đang ngồi ở ghế phụ xoay cổ tay, sau khi được cởi trói, hắn cảm giác như tay không còn là của mình nữa rồi. Hắn quay xuống nhìn thiếu niên đang tựa đầu vào vai Lục Tự, từ góc này hắn chỉ có thể thấy mỗi cái cằm nho nhỏ, trông cậu ngồi yên ngoan ơi là ngoan, nào còn vẻ ngang ngược như khi cưỡng ép đút thuốc cho hắn.
Vẻ mặt nhăn nhó, khó chịu nhắm mắt lại.
Sức khỏe thế này mà còn dám chạy ra khỏi khu vực an toàn, Mục Hoài Viễn cảm thấy thiếu niên đúng là đồ ngốc.
Mà đồ ngốc này bây giờ đang ngồi yên tựa vào vai cái tên lòng dạ khó lường kia mà chẳng phòng bị gì, dường như cậu không nhận ra tên lòng dạ khó lường kia đang âm thầm tính toán gì sau lưng mình.
Không chừng tới tận lúc bị phản bội rồi cũng không biết tại sao nữa.
Mục Hoài Viễn cười khẩy.
【Hệ thống Tình Yêu thông báo: Điểm thiện cảm của NPC Mục Hoài Viễn +5, tổng điểm thiện cảm: 30.】
Nghe thấy tiếng thông báo, Nha Thấu chậm rãi mở mắt ra, vừa quay đầu thì đối diện với đôi mắt màu hổ phách của Mục Hoài Viễn.
"..."
Lông mày vẫn nhíu chặt như cũ, Nha Thấu không hiểu gì hết: "Hắn đang nghĩ gì vậy?" Sao tự dưng điểm thiện cảm lại tăng.
Hệ thống Tình Yêu biết nhưng không muốn nói:【...】
Số 4 là nữ, suy nghĩ của cô tỉ mỉ hơn bọn hắn nhiều: "Vậy để ai cõng đi. Trên đường mà gây ra tiếng động có thể sẽ khiến con xác sống cấp cao kia chú ý đấy."
Trong các bộ phim về đề tài thảm họa, tình tiết thường dùng để khuấy động cảm xúc của người xem lẫn tạo ra xung đột là tiếng động lạ xuất hiện trong lúc nhóm nhân vật chính di chuyển. Không phải vô ý thì cũng là cố ý, hoặc là điện thoại quên không tắt tiếng, hoặc là trong nhóm có ai đó vụng về giẫm phải chai nước hoặc vỏ lon gây ra tiếng động.
Hiện giờ Nha Thấu không thoải mái, say xe có thể sẽ nôn ọe, cũng không thể tập trung tinh thần để ý đến tình huống xung quanh được, nếu đang đi mà bỗng té xỉu hay vấp ngã thì người gặp nạn sẽ chỉ là bọn hắn thôi.
Chẳng bằng chặt đứt gốc rễ luôn từ đầu, bảo ai đó cõng cậu đi.
Ở đây thì dù là ai cũng nhấc Nha Thấu đơn giản như nhấc con gà con.
Nghe vậy, Nha Thấu gượng ngồi thẳng lên, nhìn thẳng Mục Hoài Viễn.
"Vậy tôi muốn anh ta cõng tôi."
【??? Sao con cứ thưởng cho hắn suốt vậy?】
【Dù biết Nha Nha đang diễn theo thiết lập nhân vật nhưng tui vẫn muốn nói một câu, Mục Hoài Viễn, ông có phúc vãi! Khi nào Nha Nha mới chủ động tới ôm tui một cái đây?】
【Trông Mục chó kìa, khóe miệng sắp cong đến tận mang tai rồi, cậu kiềm chế giùm được không hả, cậu có nhớ là mình đang bị bắt không đấy?】
Lục Tự khựng lại: "Hắn?"
Nha Thấu uể oải gật đầu, lại ngước mắt lên nhìn Mục Hoài Viễn: "Ít nhất cũng phải để tôi thấy anh ta có tác dụng chứ?"
Rõ ràng là người này bắt hắn về, giờ lại bảo muốn xem hắn có tác dụng không, nếu đã nghĩ vô dụng thì còn bắt hắn về làm gì, đúng là ngang ngược vô lý.
Mục Hoài Viễn: "Tôi vô dụng?"
Nha Thấu khó hiểu liếc hắn: "Tôi đã thấy đâu, sao mà biết được?"
【Cái "có tác dụng" mà mấy người đang nói có phải là cái "có tác dụng" mà tui đang nghĩ không thế?】
【Nha Nha đổi "thấy" thành "thử" đi, dị năng giả cấp 6 mà vô dụng thì Nha Nha nhớ chế giễu hắn đấy.】
【Khích tướng phải không? Tiếp theo Mục Hoài Viễn sẽ thẹn quá hóa giận, bế cục cưng đi mười cây số chứng minh mình rất "có tác dụng".】
【Người ta ngồi trên đùi Mục Hoài Viễn đã không chịu được rồi, giờ nằm trên lưng thì liệu Mục Hoài Viễn còn gồng nổi không đó? Tui không quan tâm tới con xác sống cấp cao gì gì kia, tôi chỉ muốn nói là đừng để bé con nhà tôi ngã thôi.】
Vẫn chưa chắc Mục Hoài Viễn đã chịu nghe lời hay chưa nên chưa thể gỡ cành khô màu đen trên cổ tay xuống được. Tuy dị năng đã bị khóa nhưng thể chất vốn có vẫn còn nguyên, cõng tiểu thiếu gia hoàn toàn không có vấn đề gì cả.
Nhóm Lục Tự phụ trách trinh sát tình hình xung quanh, hơn nữa bọn họ còn có bản đồ, cho nên đây là phương án khả thi nhất lúc này.
Thấy bọn họ đồng ý rồi, Nha Thấu mới nói với Mục Hoài Viễn: "Thế anh mau xuống cõng tôi đi."
"Tôi không đi nổi nữa rồi."
Lời lẽ hùng hồn, nhưng vì cậu đang khó chịu trong người nên giọng nghe rõ mềm, nghe không giống như đang ra lệnh gì cả mà giống làm nũng hơn.
Mục Hoài Viễn chẳng rõ bản thân đang nghĩ cái gì nữa, lúc hoàn hồn thì hắn đã xuống xe, ma xui quỷ khiến thế nào lại ra mở cửa sau rồi quay lưng lại ngồi xổm xuống.
"Lên đi."
Lúc cơ thể ấm áp nằm sấp trên lưng mình, khoảng cách gần trong gang tấc phóng đại mọi giác quan. Mùi thơm kia trên người thiếu niên lại quanh quẩn nơi chóp mũi hắn, thoảng tới từ phía sau, vòng qua cổ hắn.
Hắn không biết mùi thơm ấy là sao.
Trước tận thế, Mục Hoài Viễn vẫn đang học đại học. Trong phòng ký túc xá không bao giờ thiếu mùi mồ hôi sau khi vận động xong lẫn mùi tất thối, duy chỉ không có ai giống như người sau lưng hắn, từ sợi tóc đến tay đều mềm mại, còn thơm nữa.
Vừa rồi Nha Thấu chỉ tựa vào người Lục Tự thôi chứ không ôm tên kia. Mà giờ đôi cánh tay ấy lại đang dán ngay ở cổ hắn.
Mục Hoài Viễn như nghe thấy tiếng mạch đập dưới da, những ý nghĩ mơ hồ khó hiểu không ngừng lan rộng khiến cả lồng ngực hắn bắt đầu nóng ran lên.
Thiếu niên nắm tóc hắn, nhẹ giọng nói:
"Ừm, có chút tác dụng."
Ngay sau đó là tiếng thông báo của hệ thống vang lên ——
【Hệ thống Tình Yêu thông báo: Điểm thiện cảm của NPC Mục Hoài Viễn + 20. Tổng điểm thiện cảm: 50.】
Nha Thấu khựng lại, câu "Vì anh có chút tác dụng nên tôi sẽ tìm thuốc trị thương cho anh vậy" đang định nói không sao thốt ra được nữa.
Cậu định làm theo cách mình từng học bên khu Chinh phục Tình Yêu, đó là tát cho cái rồi lại cho cái kẹo, nhưng bước cho kẹo còn chưa kịp áp dụng thì điểm thiện cảm của Mục Hoài Viễn đã tăng tới 50 rồi.
001:【Trước tận thế Mục Hoài Viễn còn đang học đại học, chưa ra ngoài xã hội nên chắc là dễ bị lừa.】
"... Hiểu rồi."
Bọn họ có bản đồ thành phố H, Lục Tự cũng nhanh chóng tìm được một tầng hầm có thể náu nhờ thị giác của đám thực vật chưa biến dị.
Cách lối vào thành phố không xa lắm, chỉ cần đi thêm 200 mét nữa là tới.
Lục Tự đi trước mở đường, Mục Hoài Viễn cõng Nha Thấu đi ở giữa, còn Số 2 đi sau cùng.
Nha Thấu nằm sấp trên lưng Mục Hoài Viễn, tuy khó chịu nhưng cũng không dám ngủ, dạ dày vẫn nôn nao từ nãy giờ. Đột nhiên, tim cậu bỗng đập nhanh hơn, mí mắt Nha Thấu giần giật, bỗng ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng cách đó chừng trăm mét theo trực giác.
Mặc dù tòa nhà kia chỉ có chín tầng nhưng xung quanh toàn là những ngôi nhà thấp bé, cao nhất cũng chỉ là nhà ba tầng do dân bản địa tự xây, cho nên trông nó vẫn nổi bần bật.
Cửa sổ hư hại, rèm cửa màu đỏ bị gió thổi đong đưa, Nha Thấu nheo mắt nhìn một lúc, xác định không có ai cả mới thôi không nhìn nữa.
Bóng đêm yên tĩnh, xung quanh vắng lặng vô cùng.
Một hồi lâu sau, bên cửa sổ mới xuất hiện một cái bóng đen. Mái tóc đen bị gió thổi rối tung, đôi mắt đỏ nhìn chăm chú vào đám người đang đi phía dưới.
...
Hơi ít nhưng vẫn tính là bão chương. Chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ nha.