Edit: Lune
Xe dừng lại giữa đường, trời cũng bắt đầu nhá nhem.
Số 2 sững sờ, hết nhìn qua Lục Tự lại nhìn qua Nha Thấu.
Theo hắn nhớ thì anh Lục chưa từng nói mấy kiểu lời như vậy, cũng không có chuyện chủ động ôm hay bế ai bao giờ, mà nhất là người anh ấy bảo bế lại là Nha Thấu.
【Tôi biết ngay mà, má nó, anh cũng nhòm ngó vợ tôi từ lâu rồi phải không!】
【Anh bế!!??? Không!!! Phải là tôi bế chứ! Tôi còn chưa được bế Nha Nha đâu! (khóc ròng ròng) (lệ rơi đầy mặt)】
【Tôi chưa xem phó bản này lần nào, nhưng cảm giác của tôi về Lục Tự cứ là lạ thế nào ấy. Trước đó tôi còn tưởng anh ta là kiểu đại bàng bị bẻ gãy cánh, bị bắt phải ở bên cạnh chủ nhân, lúc nào cũng sẵn sàng mổ mù mắt chủ nhân cơ, ai mà ngờ... sao cảm giác như mới đổi kịch bản ấy nhỉ?】
【Thuộc hạ không nghe lời muốn chống đối tiểu thiếu gia, tôi hiểu mà hiểu mà.】
Nha Thấu không rõ bọn hắn đang nghĩ gì nữa.
Sắc mặt tiểu thiếu gia tái nhợt, lúc xuống khỏi đùi Mục Hoài Viễn chân vẫn còn run run, cậu đứng không vững thế là lại ngã xuống người Mục Hoài Viễn.
Người thiếu niên đè lên đùi Mục Hoài Viễn vừa mềm vừa ấm lại còn thơm ơi là thơm, nếu giờ tay Mục Hoài Viễn không bị trói thì chỉ cần duỗi tay ra là có thể ôm trọn cả người cậu vào lòng.
Lục Tự đi tới bên ghế phụ, hắn mở cửa xe ra, đối diện với ánh mắt của Mục Hoài Viễn thoáng chốc rồi khom người xuống, duỗi tay bế tiểu thiếu gia ra ngoài.
Thiếu niên rời đi nhanh quá, chỉ để lại chút ấm áp trên đùi.
Đối với dị năng giả như bọn hắn mà nói thì thiếu niên còn chẳng nặng bằng nửa khối trang bị mà bọn hắn phải vác trong lúc huấn luyện tải trọng, dù là Lục Tự hay Mục Hoài Viễn thì đều có thể dễ dàng bế thiếu niên lên bằng một tay.
Lúc Lục Tự bế Nha Thấu ra, Mục Hoài Viễn còn thấy chỗ tên kia để tay còn hơi lún xuống.
Trên cửa sổ xe vẫn còn dính mấy mảnh thịt thối, nhìn qua đã thấy buồn nôn.
Nha Thấu vốn đã hơi chóng mặt từ nãy rồi, khổ cái các giác quan của cậu lại nhạy quá, cho nên lúc ra khỏi xe tí thì nôn vì mùi hôi thối bên ngoài.
Cậu níu áo Lục Tự: "Rõ ràng các anh đã nói là khi nào tôi khó chịu sẽ dừng xe lại, cho tôi ra ngoài hít thở rồi."
Giọng nhỏ xíu, mặt mặt ỉu xìu trông buồn thiu.
Vì muốn tiểu thiếu gia đồng ý ngồi trên đùi Mục Hoài Viễn nên ban nãy Số 2 đã nói vậy, giờ tiểu thiếu gia lại nhắc lại, rõ là đang cáu nhưng chẳng hiểu sao lại nghe ra tủi thân.
Lúc trước đâu phải vậy.
Lúc trước "Nha Thấu" là tiểu thiếu gia không có đầu óc, được chiều quá sinh hư nên lúc nào cũng chỉ coi mình là trung tâm, dù là hành vi hay suy nghĩ thì cũng đều phù hợp với mọi đặc điểm của NPC không có ý thức tự chủ.
Mà bây giờ... cậu bắt đầu sống động hẳn lên.
"Còn hơn mười phút nữa là tới nơi."
Đây đại khái là câu trả lời duy nhất mà Lục Tự có thể đưa ra.
Lục Tự mở cửa sau, ra hiệu cho người bên trong ngồi dịch vào.
Càng gần thành phố, xác sống càng nhiều, cũng không loại trừ khả năng xung quanh còn có xác sống cấp trung hoặc cấp cao tồn tại. Mặc dù xác sống cấp cao vẫn chưa thông minh bằng con người nhưng cũng đã bắt đầu có ý thức tự chủ, thị lực và khứu giác cũng đã được nâng cao đáng kể, chứ không giống đám xác sống cấp thấp chỉ có thể dựa vào thính giác với khứu giác để tìm kiếm con người.
Bởi vậy nên tốc độ trao đổi thông tin của bọn chúng cũng rất nhanh.
Ghế sau không rộng như ghế trước, Nha Thấu chỉ có thể ngồi nghiêng sang một bên, hơn nữa vì ngồi ngay sau ghế phụ nên Mục Hoài Viễn cũng không thấy được bọn họ, chỉ có thể nghe thấy tiếng tiểu thiếu gia líu ríu phàn nàn vì phải ngồi nghiêng miết mỏi người quá.
Lục Tự ra hiệu: "Lái xe."
Số 2 khởi động xe: "Ok, anh Lục."
...
Sau khi đổi chỗ, trong xe lại yên tĩnh lần nữa, chỉ có mình Nha Thấu ngồi trên đùi Lục Tự là ủ rũ thôi.
Ghế sau chật chội, ngồi không thoải mái chút nào hết.
Nha Thấu quay mặt về phía cửa xe, dạ dày nôn nao, đầu cũng choáng, trong lòng cũng khó chịu nữa, cậu mím chặt môi không nói gì.
Cậu muốn dựa vào cái gì đó một lúc, nhưng ngoài cửa sổ xe toàn là thịt thối, dù bên trong không có nhưng Nha Thấu vẫn không muốn tựa đầu vào cửa sổ xe.
Cậu cứ cảm thấy chỉ cần mình tựa đầu vào đó một lúc thôi là tóc tai của mình sẽ dính toàn mấy thứ kinh tởm kia ấy.
Không tựa được vào cửa sổ xe nên Nha Thấu đành tựa vào lưng ghế phu, tựa vào được một lúc thì xóc lên xóc xuống khiến cậu quyết định thôi luôn.
Mà theo một nghĩa nào đó thì Nha Thấu bây giờ cũng "váng đầu" thật, cậu bặm môi, đột nhiên hỏi một câu:
"001, Lục Tự có thật là thuộc hạ của ta không?"
【Trước mắt thì phải.】
Lông mi run lên, Nha Thấu bỗng gọi tên Lục Tự: "Lục Tự."
"Để tôi ngồi dựa một lúc."
Không thèm khách khí chút nào, thế nhưng trong tư duy nhất quán của tiểu thiếu gia thì việc báo trước thế này đã nể mặt đối phương lắm rồi. Cho nên cậu chỉ phồng má nhịn cảm giác nôn nao xuống, sau khi chắc chắn Lục Tự không có vẻ gì là muốn phản kháng mới dè dặt tựa đầu vào vai Lục Tự.
Chỗ xương quai xanh rõ cứng nên Nha Thấu phải nhích lên gần chỗ cổ.
Lục Tự có vẻ không được tự nhiên cho lắm nên cả người bỗng cứng ngắc, mỗi tội giờ Nha Thấu không để ý được nhiều như thế, giờ cậu đang khó chịu lắm.
【Bé con say xe à, muốn mở cửa cũng không được, lỡ có cái đầu xác sống thò vào thì làm thế nào?】
【Cái xe này trần thì thấp mà không gian cũng nhỏ nữa, ngồi sáu người chật chội quá. Em bé ngồi trên đùi người khác, hơi xóc nảy một tí là húc đầu lên trần xe, không say xe cũng thành say xe, khổ thân.】
【Mà hình như Lục Tự là người đầu tiên không làm gì đã được vợ chủ động lại gần nhỉ...?】
Nhìn bão bình luận không ngừng cập nhật, chữ nhiều đến nỗi làm Nha Thấu hoa cả mắt, cậu muốn chuyển hướng chú ý nên mím môi hỏi Hệ thống Tình Yêu: "Sau này ngài còn thông báo điểm thiện cảm không?"
Hệ thống Tình Yêu:【Con muốn không?】
Thông báo điểm thiện cảm là một trong những tính năng thiết yếu của các hệ thống con, giống như một chương trình vậy, chỉ cần đạt điều kiện là sẽ tự động kích hoạt.
Nhưng Hệ thống Chủ thì khác, Hắn kiểm tra được nhưng sẽ không chủ động thông báo.
Cho nên ngay từ đầu, mỗi lần thông báo đều là Hệ thống Tình Yêu vô cảm tự đọc dựa trên số liệu kiểm tra được, nói nhiều rồi cũng thành quen.
Bình thường hệ thống con thông báo sẽ chỉ là "Hệ thống thông báo", chỉ có hệ thống của Nha Thấu ngay tiếng thông báo đầu tiên đã là "Hệ thống Tình Yêu thông báo", cũng giống mỗi lần Hệ thống Chủ của khu Trốn thoát Kinh Hoàng thông báo đều sẽ hiển thị là "Hệ thống Sinh Tồn thông báo" vậy.
Nếu Nha Thấu từng tiếp xúc qua hệ thống con khác thì ngay tiếng thông báo đầu tiên đã phát hiện ra điều khác thường rồi.
Ở phó bản [Người cá Biển Sâu], trong lần nâng cấp Hệ thống Tình Yêu đã truyền phần nào dữ liệu quyền hạn sang, mở tính năng hiển thị thông tin chi tiết của NPC có điểm thiện cảm trên 90, hơn nữa còn chuyển được một số vật phẩm từ khu Chinh phục Tình Yêu sang, ví dụ như vỏ sò lấp lánh.
Trong [Mai Táng], để có thể lấy được nhiều thông tin nhất có thể, Hệ thống Tình Yêu đã lùi hẳn về, không còn tiến hành thông báo nữa.
Nha Thấu: "Muốn ạ." Cậu nhỏ giọng làm nũng với Hệ thống Tình Yêu: "Con xem thủ công phiền phức lắm ý."
Hệ thống Tình Yêu đồng ý:【Được.】
Nha Thấu lập tức vui hẳn lên: "Thơm thơm."
Hệ thống Tình Yêu khựng lại, chần chờ đáp:【Thơm thơm.】
Yên lặng chốc lát, Hắn mở miệng thông báo:【Điểm thiện cảm của Mục Hoài Viễn hiện giờ là 25, điểm thiện cảm của Lục Tự là 5.】
Gọi là có chút thiện cảm nhưng không nhiều lắm, thế nhưng gán lên hai người này thì lại khá bất thường.
"Con tưởng là bọn họ ghét con lắm chứ."
Cả hai đều bị cậu bắt ép uống thuốc rồi điều khiển thì kiểu gì cũng phải là số âm mới phải.
【Điểm thiện cảm ban đầu của Lục Tự là -20, lúc con tựa vào vai hắn thì tăng 15 điểm.】
Tổng cộng tăng 25 điểm, vừa rồi cậu mới tựa vào người hắn có lúc đã tăng tận 15 điểm, Nha Thấu chớp mắt, chẳng hiểu gì cả.
【Còn điểm thiện cảm của Mục Hoài Viễn thì chưa có lúc nào giảm cả, từ lúc gặp con đến giờ chỉ có tăng thôi.】
Nha Thấu ngẩn ra: "Lúc bị con đút thuốc cũng tăng á?"
Hệ thống Tình Yêu khẳng định:【Ừm.】
001 lại lộ ra biểu cảm nhức hết cả óc, mắng:【Cái thằng biến thái này, bị đút thuốc mà còn tăng điểm thiện cảm! Ngài cách xa nó ra!】
Nha Thấu: "..."
Cậu hơi khó mở miệng, không biết mình nên đánh giá sao nữa, đang bối rối thì nghe thấy tiếng Số 3: "Ê, anh tên là Mục hả? Mục nào vậy?"
Thấy Mục Hoài Viễn không đáp, gã không vui bèn cầm súng chọc hắn: "Điếc hả? Người gọi cho anh ban nãy là thủ lĩnh của anh à? Anh thuộc tổ chức nào vậy?"
Ban đầu bọn họ tưởng người này là một người tự do, ai ngờ phía sau lại có tổ chức. Trước đó bọn họ không nghĩ nhiều, dù sao người này cũng là dị năng giả hệ sét biến dị cấp 6, dù có gia nhập nơi tập trung nhiều dị năng giả như khu A hay khu B thì vẫn có thể xếp vào tốp đầu.
Gia nhập vào một tổ chức nhỏ không đảm bảo vật tư cũng giống như người tốt nghiệp trường danh tiếng ra lại vào làm cho một công ty nhỏ chứ không nhận offer từ các công ty nằm trong top toàn cầu ấy.
Trừ phi... tổ chức của hắn là Devil.
Nhưng nếu là Devil thật thì, chà, bắt cóc người của bọn họ nghe thôi đã thấy kích thích rồi.
Mục Hoài Viễn chậm rãi nhắm hai mắt, không trả lời.
Bọn họ đang muốn hỏi tiếp thì Lục Tự lại đột nhiên mở miệng: "Câm miệng."
Số 3 và Số 4 cùng mím môi, "Vâng" một tiếng rồi cất súng về không nói gì nữa.
Tuy người đang rất khó chịu nhưng không gian trong xe có chút xíu, đã vậy tai Nha Thấu còn thính nữa nên cậu vẫn nghe thấy hết cuộc trò chuyện của bọn họ. Nghĩ tới "thủ lĩnh" trong miệng Mục Hoài Viễn, cậu thẫn thờ nhớ lại toàn bộ quá trình mình khiêu khích hắn ban nãy.
Hình như mình đã chọc giận tên thủ lĩnh kia rồi.
Quan trọng nhất là tên kia còn muốn tới tìm mình!
Mình lại không có dị năng, cũng không chắc nếu dùng đạo cụ dịch chuyển có khi nào lại đưa mình bay thẳng tới giữa bầy xác sống nào đó không nữa, cậu đâu có đánh lại bọn chúng.
Nha Thấu rưng rưng nước mắt: "Tại sao ta lại không có dị năng chứ?"
Trong [Lâu đài Ánh Trăng] cậu đã không phải người đàn ông cơ bắp có thể đánh bay ba tên thợ săn rồi, giờ trong [Tận Thế Cuồng Loạn] cũng không cho cậu cái dị năng nào lợi hại nữa.
001 không biết trả lời sao, chỉ có thể an ủi:【Khi nào hắn đến, ngài cứ lấy đạo cụ tấn công ra ném hắn.】
Ở đây không phải [Mai Táng] nên có thể dùng đạo cụ thoải mái, hơn nữa Nha Thấu đã vượt xong ba phó bản cao cấp nên quyền hạn trong cửa hàng cũng được nâng lên mức cao nhất rồi.
【Giờ chúng ta đã là người có thể mua được đạo cụ S và S+ rồi!】
Nha Thấu được an ủi phần nào: "Ừm."
...
Trời đã gần tối hẳn, thời gian còn lại không đủ để đi băng qua thành phố này. Mà khả năng lẫn phạm vi hoạt động của xác sống về tối lại tăng mạnh nên bọn họ cần phải tìm được một chỗ an toàn để náu trước đã.
Lục Tự thu hồi dây leo trói Mục Hoài Viễn rồi thay bằng một đoạn cành khô màu đen.
001:【Dị năng của Lục Tự chắc là hệ thực vật biến dị, cấp 6 bậc trung, cái cành khô màu đen kia có tác dụng gây tê liệt, người bị nó bám vào sẽ không dùng được dị năng trong vòng một giờ.】
"À à." Nha Thấu lại biết được thêm một dị năng mới.
Số 2 đỗ xe cách lối vào thành phố chừng một 100 mét.
"Tiếng động cơ sẽ thu hút đám xác sống tới nên giờ chúng ta xuống đi bộ thôi."
Trước khi vào phó bản này, Nha Thấu đã cộng toàn bộ điểm số nhận được vào ô thể lực, tuy rằng vẫn còn thấp nhưng so với tình trạng chạy được một lúc đã thở hổn hển ở phó bản đầu tiên thì đã khá hơn nhiều lắm rồi.
Cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng xác sống gào thét vọng tới từ xa, trông sắc trời nhập nhèm, Nha Thấu không kiềm chế được mà bắt đầu lo lắng.
Lạ thay, bọn họ cứ tưởng ở chỗ lối vào sẽ có xác sống cơ, nhưng cho tới tận lúc vào trong thành phố rồi, bọn họ vẫn không thấy có con nào xuất hiện cả.
Kể cả đám xác sống không có đầu óc bọn họ cũng không thấy.
"Không thích hợp." Lục Tự nhanh chóng phán đoán.
Bây giờ xuất hiện tình huống này chỉ có thể chứng tỏ rằng có một con xác sống cấp bậc rất cao đang ở gần đây, dùng năng lực thống trị tuyệt đối để quét sạch xác sống trong khu vực này.