Vĩnh Hy

Chương 10



20 Có lẽ có vắt óc suy nghĩ cả đời, Chu Cửu cũng chẳng thể hiểu được vì sao dị tượng lại xuất hiện.

Dù sao thì tất cả các khâu trong đại điển tế thần lần này, đều do người bạn chí cốt của hắn là Cố Nguyên đứng ra thu xếp.

Quân đội nhà họ Cố canh gác quanh đài tế thần, người ngoài khó lòng tiếp cận, càng không thể giở trò.

Vậy mà ta, một Trấn Quốc Công Chúa không quyền không thế, lại có thể khiến đầm sen nở rộ trong tích tắc, giành được danh hiệu “tượng trưng cho điềm lành của thiên mệnh”.

Hắn nghĩ không ra.

Còn ta?

Dĩ nhiên chẳng đời nào ta lại nói cho hắn biết nguyên do.

Ai biết được… có khi ta thật sự là “thần nữ giáng trần” như lời dân chúng đồn đại?

Ít nhất, ván cờ này ta đã thắng chắc rồi.

Có điềm lành đi theo, ánh mắt phụ hoàng nhìn ta cũng dần dài hơn, nặng hơn.

Thêm nữa, cảnh tượng đám cá ch*t ngửa bụng khi Chu Cửu phóng sinh cũng khiến triều thần trong ngoài xôn xao dị nghị.

Quyền vua do trời ban.

Trời còn không thừa nhận Chu Cửu, thì sao người đời dám nghịch ý thần linh mà để hắn nối ngôi?

Nhờ danh thần nữ, ta được phép tham gia chính sự. 

Tuy quyền không nhiều, nhưng cũng đủ để bá quan văn võ nhìn thấy bản lĩnh của ta, Trấn Quốc Công Chúa.

Ai đáng để họ ủng hộ, họ cũng nên cân nhắc lại rồi đấy.

“Chu Hy Ngọc, bản vương xưa nay biết ngươi có dã tâm, chẳng ngờ ngươi thật sự không cam tâm ở yên nơi hậu viện, lại còn vọng tưởng tranh thiên hạ với ta?”

Chu Cửu tức giận đến nỗi chắn ngang ta ngay cổng cung điện.

Ta chỉ mỉm cười, lạnh nhạt đáp:

“Ngươi với ta đều là con của phụ hoàng, ta cớ gì không thể kế vị?”

“Khai quốc Đại Chu vốn là một nữ đế, ta chỉ đang noi gương người xưa thì có gì sai?”

“Là nữ nhân, tại sao không thể kế vị hoàng vị?”

“Là nữ nhân, tại sao chỉ có thể cam chịu nơi hậu cung?”

Ta không phục!

Chu Hy Ngọc ta không phục!

Nên ta nhất định phải thay đổi cục diện này.

Để thiên hạ đều thấy rằng: nữ nhân cũng có thể vung tay chỉ giang sơn!

21 Ta bắt đầu hỗ trợ phụ hoàng xử lý chính vụ.

Bất cứ công văn nào qua tay ta, đều được giải quyết thỏa đáng, thậm chí còn khiến triều thần ngạc nhiên tán thưởng.

Dù là Chu Cửu hay Tể tướng, muốn bắt thóp ta cũng chẳng tìm ra chỗ nào để hạ thủ.

Chỉ có thể lạnh mắt nhìn ta ngày càng được phụ hoàng sủng ái.

Tháng ba năm Cảnh Hòa thứ 19,

Triều đình xảy ra một sự kiện chấn động.

Trạng nguyên khoa thi năm nay, Tiêu Nhược Nhất, lại là nữ tử!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta từng gặp nàng trong buổi điện thí. Văn chương của nàng không chỉ nổi trội hơn hẳn bảng nhãn và thám hoa, mà còn có những luận điểm vô cùng độc đáo.

Đại Chu có thể có được nhân tài như vậy, là điều may mắn.

Thế nhưng, ngay ngày hôm sau sau khi bảng vàng treo tên, có người tố cáo rằng Tiêu Nhược Nhất là nữ nhi cải trang nam, lừa dối triều đình để đi thi.

Phụ hoàng nổi giận.

Lập tức sai ma ma trong cung xác minh thân phận thật sự của nàng.

Kết quả. Quả đúng là nữ nhân.

 

Bên trong ngự thư phòng.

“Phụ hoàng! Tiêu Nhược Nhất dám lừa trên gạt dưới, dùng tên nam nhân để dự thi khoa cử, chính là tội khi quân, đáng bị xử trảm!”

Chu Cửu quỳ dưới đất, giọng đanh thép, kiên quyết đòi lấy mạng Tiêu Nhược Nhất.

Ta lập tức đứng ra phản bác bảo vệ nàng. Nhưng cuối cùng ta bị đuổi ra khỏi Ngự thư phòng.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

“Công chúa có biết vì sao Thánh thượng nhất định phải xử trảm Trạng nguyên Tiêu Nhược Nhất không?”

Tô Công công chậm rãi ngẩng đầu nhìn ta.

Tuy ông chỉ là một thái giám, nhưng theo hầu phụ hoàng nhiều năm, từ lâu đã là tâm phúc được tín nhiệm nhất.

Lời ông nói, chính là lời của phụ hoàng.

Vì vậy, ta im lặng không đáp.

“Không phải vì nàng là nữ tử, mà là vì nàng không thể là người tiên phong.”

Giọng ông nhẹ nhàng, nhưng lại như búa tạ đập vào lòng ta.

“Thánh thượng biết rõ nàng tài năng xuất chúng, cũng biết rõ nếu giữ lại nàng, ngày sau có thể là trụ cột quốc gia.

Thế nhưng nếu giữ nàng lại, thiên hạ sẽ thế nào?”

“Một người nữ tử cải nam trang dự thi, lại có thể đỗ trạng nguyên, khiến cho các gia đình thế tộc, các nho sinh sĩ tử nghĩ gì?

Lâu nay nữ tử bị cấm tham gia khoa cử, nhưng một khi có kẻ tiên phong phá luật, thì sau này sẽ có kẻ thứ hai, thứ ba.

 Lúc ấy, thiên hạ này còn có thể ổn định sao?”

Ta cắn chặt răng.

Ta hiểu, ta hiểu hết…

Nhưng hiểu không có nghĩa là chấp nhận!

“Công chúa, nếu là người khác đề nghị khai thông nữ tử nhập sĩ, có lẽ Thánh thượng sẽ do dự. Nhưng là người... thì không thể.

Công chúa là con gái của Thánh thượng, là Trấn Quốc Công chúa. Người không thể để thiên hạ nghĩ rằng nữ nhi của hoàng đế cũng muốn thay đổi quy củ ngàn đời.”

Tim ta như bị siết lại.

Ta chưa từng oán trách thân phận của mình.

Nhưng vào khoảnh khắc này, ta lại cảm thấy... làm con gái của đế vương, thật sự quá đau đớn.

“Nếu hôm nay giữ được mạng của Tiêu Nhược Nhất, thì người không chỉ cứu một người, mà là cứu cả con đường phía sau của biết bao nhiêu nữ tử có tài.

Thế nhưng nếu không thể giữ được nàng, người cũng đừng để nàng ch*t oan uổng.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com