Vĩnh Hy

Chương 11



21 Ta chỉ lặng lẽ lắng nghe ông nói.

Công công Tô lại khom mình hành lễ một cái, sau đó vung tay chỉ ra ngoài.

“Công chúa có nhìn thấy gì không?”

Ta nhìn theo hướng ông ta chỉ, bên ngoài phủ công chúa chính là đại lộ, người qua lại không ngớt.

Có thiếu niên đeo hành trang vội vã lên đường.

Có người bán hàng rong rao bán dọc phố.

Có thương nhân đôi bên đường hò hét mời khách.

Có những học tử cầm sách thánh hiền tụm ba tụm bảy vừa đi vừa đàm luận.

Cũng có nữ tử che khăn đi qua đường phố.

Ta vẫn không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn Tô công công. “Ý công công là gì?”

Công công Tô bật cười, ông ta chậm rãi quay người, nhìn đám người đang vội vã đi lại ngoài kia.

“Công chúa cũng đã thấy kẻ bán hàng rong, thấy cả học tử và thương nhân. Mười người đi qua, tám phần là nam nhân. Còn hai người nữ tử thì đều che khăn, bước đi dè dặt cẩn trọng.”

“Công chúa có chí lớn, bệ hạ sao lại không biết?”

“Nhưng nếu muốn thiên hạ thái bình, đại cục hiện giờ là vững vàng nhất. Nếu công chúa cứ nhất quyết muốn đảo ngược âm dương, vậy sẽ khiến triều đình chấn động, mà nếu đến khi không thể thu xếp được, thì cơ nghiệp trăm năm của Đại Chu sẽ tiêu tan trong chốc lát.”

“Công chúa hiện giờ hãy còn non trẻ, còn chưa thể khiến lòng dân thật sự tâm phục khẩu phục. Nữ tử muốn bước lên địa vị cao nhất, so với nam tử lại càng gian nan gấp bội.”

“Nếu công chúa đã muốn đi con đường này, vậy tức là đối đầu với cả thiên hạ.”

“Bệ hạ là vì xót công chúa, cũng là vì muốn bảo toàn cơ nghiệp trăm năm của Đại Chu.”

“Tân khoa trạng nguyên Tiêu Nhược Nhất quả thực có tài kinh thế, nếu là nam tử thì chắc chắn sẽ được trọng dụng. Nhưng đáng tiếc nàng lại là thân nữ nhi, không tránh khỏi bị người đời nghi kỵ. Đa số trọng thần trong triều đều thỉnh cầu bệ hạ xử trảm nàng để giữ vững triều cương.”

“Bệ hạ há chẳng đau lòng?”

“Nhưng nếu gi*t một người có thể giữ yên xã tắc, thì công chúa... sẽ chọn như thế nào?”

Cuối cùng, ông ta ném câu hỏi ấy lại cho ta.

Rồi cúi sâu một cái, quay người rời đi.

Khánh Nhược từ hành lang bước tới, trên tay còn cầm một chiếc áo choàng. “Công chúa vẫn muốn vào cung chứ?”

Ta lắc đầu, chậm rãi xoay người trở vào.

Gi&t một người để giữ vững triều cương, đế vương sao có thể thay đổi quyết định?

Suy cho cùng, vẫn là ta chưa đủ mạnh.

Nhưng phụ hoàng làm sao biết được, ta, Chu Hy Ngọc, không thể thay đổi cục diện này?

“Phụ hoàng, thần nữ nhất định sẽ làm được.”

Sẽ có một ngày.

22 Ngày Tiêu Nhược Nhất bị xử trảm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chu Cửu sai người đến phủ mời ta cùng đi giám sát xử trảm, trong tay còn cầm thánh chỉ của phụ hoàng, ta không thể từ chối.

Chợ phiên náo nhiệt, đông nghịt dân chúng đến xem náo nhiệt.

“Nghe nói nữ nhân này giả nam trang mà đi thi, lại còn đỗ trạng nguyên mới ghê chứ.”

“Phụ nữ mà làm quan, đúng là chuyện nực cười!”

Nhưng trong đám người, cũng vang lên vài tiếng phản bác, dù rất yếu ớt. “Tại sao lại không được?”

“Nàng ấy đánh bại thiên hạ sĩ tử để trở thành tân khoa trạng nguyên, tất nhiên là có tài. Chỉ vì là nữ nhân mà không thể tranh lấy tương lai cho mình, cái đó mới là chuyện đáng cười!”

Phải, đúng là một trò cười.

Tương lai của nữ nhân không nên chỉ bị giam trong hậu viện.

Cũng có thể là chiến trường đẫm máu, cũng có thể là nơi cao nhất trong triều đình.

Trước khi xử trảm, ta bước lên đài đứng trước Tiêu Nhược Nhất.

Nàng mặc áo tù màu trắng, mái tóc đen dài xõa xuống vai, dung mạo vẫn thanh tú rạng ngời.

Trong mắt vẫn ẩn giấu dã tâm và sự ngạo nghễ.

Nàng thấy ta đến, liền khẽ mỉm cười.

“Nghe nói công chúa là người duy nhất đứng ra cầu xin vì ta, Nhược Nhất xin đa tạ.”

Dù đứng nơi tuyệt lộ, nàng vẫn có thể giữ được khí độ ung dung như thế.

“Nhưng ta vẫn không thể cứu được nàng.” Ta thấy hổ thẹn.

Tiêu Nhược Nhất khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn đám dân đang bàn tán phía dưới vẫn bình thản vô cùng.

“Thuở nhỏ, học vấn của ta là tốt nhất trong nhà. Nhưng bà nội ta thường nói, nữ tử vô tài chính là đức, ta chỉ cần học may vá thêu thùa, đọc vài quyển ‘Nữ Đức’, thế là đủ cho một đời.”

“Nhưng ta không cam lòng. Ta có tài năng kinh thế, cớ gì lại phải chịu giam cầm trong hậu viện?”

“Tại sao triều đình không thể có một chỗ cho Tiêu Nhược Nhất ta?”

“Tự hỏi bản thân không hề kém cạnh bất kỳ ai, khát vọng cả đời ta chỉ là báo đáp triều đình. Vậy mà chỉ vì là nữ nhi, ta lại không thể làm gì.”

“Ta không phục. Vậy nên, cho dù mang tội khi quân, ta cũng phải bước lên con đường khoa cử này. Để chứng minh với thiên hạ: nữ tử chưa chắc đã kém nam nhân!”

“Công chúa nhìn xem, ta chính là tân khoa trạng nguyên do đế vương đích thân sắc phong, ta đã chứng minh được rồi, nữ tử chưa chắc kém hơn nam nhi.”

“Dù kết cục như thế này, ta vẫn không hối hận!”

Nước mắt lưng tròng trong mắt nàng, giọng nói vẫn tràn đầy khí phách.

Ta giao tay hành lễ với nàng, một thiên tài tuyệt thế ngã xuống, thật quá xót xa.

“Nàng còn nguyện vọng gì không, bản công chúa nhất định sẽ làm cho nàng.”

Dù là bảo vệ gia tộc nàng, hay là phong tước sau khi ch*t.

Ta nhất định sẽ vì nàng mà tranh một lần!

Tiêu Nhược Nhất chậm rãi ngẩng đầu: “Vậy xin Trấn Quốc Công Chúa... hãy cứu lấy tất cả nữ tử trong thiên hạ!”

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com