Vĩnh Hy

Chương 14



28 Thứ sử Thanh Châu vì không giữ được thành trì, lại sợ đám người kia sẽ trực tiếp g.i.ế.c mình.

Lại dám giấu triều đình mà giao dịch với bọn chúng.

Cứ mười ngày lại đưa trăm nữ tử cho phản quân, để kéo dài thời gian.

Khi ta biết được chuyện này, ta đã trực tiếp xách ngân thương xông đến.

Thứ sử quỳ rạp dưới đất không ngừng dập đầu.

"Công chúa, vi thần cũng là vì muốn giữ được Thanh Châu, bất đắc dĩ mới làm vậy!"

"Bất đắc dĩ? Dùng tính mạng nữ tử Đại Chu để kéo dài thời gian, rồi để ngươi sống tạm bợ qua ngày. Thật là nực cười!"

Ta xách thương định gi&t hắn.

Chu Cửu chặn ta lại.

"Thứ sử chẳng qua chỉ là kế sách tạm thời, muốn dùng tổn thất nhỏ nhất để giữ lấy Thanh Châu. Tuy có lỗi, nhưng tội không đến mức ch*t!"

"Để nữ tử vô tội của Thanh Châu dùng thân xác xây dựng tường thành, trơ mắt nhìn họ bị phản quân làm nh//ụ/c gi*t hại, lẽ nào vẫn chưa đáng tội ch*t sao?"

Thật là trò cười!

Ngày thường luôn miệng coi thường nữ tử, đến lúc quan trọng lại dùng tính mạng nữ tử để kéo dài thời gian.

"Chu Cửu, lần này ngươi không cản được ta."

Ta một chưởng đẩy Chu Cửu ra, rồi dùng ngân thương trong tay rạch một đường trên cổ họng thứ sử.

Máu tươi phun ra, b.ắ.n lên người ta.

Nhưng ta cảm thấy rất vui.

"Chu Hy Ngọc, ngươi đúng là điên rồi!"

Chu Cửu cũng bị m.á.u b.ắ.n lên người, có chút tức giận mất bình tĩnh, ánh mắt hung tợn nhìn ta chằm chằm, hận không thể gi&t ta ngay lập tức.

"Ngươi không muốn đòi lại công đạo cho nữ tử Thanh Châu, vậy thì để ta!"

Ta dùng một cây ngân thương bảo vệ Thanh Châu, nhất định sẽ không để bất kỳ ai phải chịu sự sỉ nh*c này nữa.

29 Tuy đã đến mức không đội trời chung với hắn.

Nhưng đại địch trước mắt, cũng không cho phép chúng ta nghi kỵ lẫn nhau.

Tranh đoạt hoàng vị chỉ là vấn đề lập trường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng chuyện quan trọng nhất hiện giờ, là dẹp yên phản quân, hoàn toàn thu phục cả vùng biên ngoại.

Địa hình Thanh Châu dễ thủ khó công, hiện nay đại quân uy hiếp, phản quân càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng bọn chúng không động, trận chiến này sẽ không thể kết thúc.

Cho nên ta và Chu Cửu quyết định dụ địch vào bẫy, quyết một trận sinh tử cuối cùng tại thành Thanh Châu.

Đại chiến bi thương.

Mỗi ngày ta đều nhìn thấy rất nhiều chiến sĩ hy sinh, xương cốt của họ vương vãi trên chiến trường, thậm chí không thể thu nhặt.

Viên Viên mỗi buổi sáng đều đến tìm ta, tặng ta một đóa hoa đẫm sương mai.

"Tỷ tỷ dung mạo xinh đẹp, tấm lòng lại càng tốt hơn. Viên Viên sau này có thể theo tỷ tỷ học võ không?"

Chu Hy Nguyệt đi tới, sức khỏe nàng ngày càng yếu. Ngay cả vài bước ngắn cũng phải dừng lại nghỉ ngơi, nàng đi đến trước mặt Viên Viên, cười nói: 

"Tại sao nhất định phải học võ? Học chút thêu thùa cắm hoa, không tốt sao?"

Viên Viên lắc đầu.

"Muội muốn giống như cha anh có thể xông pha trận mạc, cũng muốn bảo vệ tỷ tỷ và nương. Nếu muội có võ nghệ, muội có thể bảo vệ những người muội muốn bảo vệ. Nếu muội có đủ năng lực, nương sẽ không ch*t trước mặt muội..."

Viên Viên vốn luôn bướng bỉnh không chịu khóc, vào khoảnh khắc này cuối cùng cũng bật khóc thành tiếng.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

"Tại sao muội lại là nữ nhi yếu ớt chứ?"

"Cha huynh luôn nói, nữ nhi phải được nuông chiều, phải được dỗ dành nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng khi chiến tranh xảy ra, những nữ nhi được nuông chiều, biết sống thế nào đây?"

"Cho nên, muội không muốn làm nữ nhi. Muội muốn làm nam nhi, có thể chinh chiến sa trường, lập nên công trạng."

Ta lau khô nước mắt nơi khóe mắt nó, rồi làm ra vẻ nghiêm túc lắc đầu.

"Viên Viên, ngươi sai rồi. Nữ tử, cũng có thể chinh chiến sa trường, lập nên công trạng!"

Những chuyện này, không phải chỉ nam tử mới có thể làm.

"Cho nên Viên Viên, hy vọng sau này lớn lên muội có thể trở thành người mà muội muốn trở thành."

Còn ta, cũng sẽ cố gắng hết sức để thực hiện nguyện vọng của muội.

Chu Hy Nguyệt im lặng.

Nàng ho khan dữ dội, nhưng không nói thêm một lời nào.

Có lẽ nàng cũng nhớ lại năm đó mình cũng giống như Viên Viên, cũng từng có chí lớn.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com