Vĩnh Hy

Chương 15



30 Đại chiến kéo dài ròng rã hai tháng.

Chu Cửu dẫn đại quân công phá ngoài thành, mà một phần thủ lĩnh phản quân dẫn dụ vào bẫy, thì đã vào Thanh Châu.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

"Một nữ tử, thật sự muốn đối đầu với ta sao?"

Thủ lĩnh phản quân giơ kiếm, nhìn ta với ánh mắt khinh miệt.

Cất tiếng cười lớn.

"Nữ tử, cũng có thể lấy đầu của ngươi!"

Ta siết chặt ngân thương trong tay, thúc ngựa xông thẳng tới.

Ròng rã một ngày một đêm, ta như không biết mệt mỏi mà giao chiến với phản quân.

Hai cánh tay đã tê dại, chiến mã cũng bị phản quân c.h.é.m đứt hai chân.

Ta giơ ngân thương, gi&t hết tên phản quân này đến tên khác. Máu tươi phun lên mặt ta, bộ áo giáp trắng bạc này của ta dần dần bị nhuộm đỏ tươi.

Cho đến khi ánh bình minh hé rạng, ta nhìn thấy tia nắng mặt trời đầu tiên.

Trận chiến này mới cuối cùng hạ màn.

Đầu của thủ lĩnh phản quân treo trên ngọn ngân thương của ta, phản quân trong thành cũng đều bị ta c.h.é.m gi*t sạch. 

Ta nửa quỳ trên đất, đã không còn chút sức lực.

Nhưng ta lại có thể thở phào một hơi dài.

Bởi vì, ta cuối cùng cũng có thể bảo vệ được dân chúng Thanh Châu.

Viên Viên được Trân Châu dắt díu trốn ở một nơi khác chạy tới, nó nhìn ta toàn thân đầy máu, cũng không sợ hãi, thậm chí còn đưa tay lau vết m.á.u trên mặt ta.

"Tỷ tỷ, người là đại anh hùng."

Ta muốn ôm Viên Viên một cái, nhưng hai tay ta đều dính đầy m.á.u tươi.

"Viên Viên sau này cũng sẽ là đại anh hùng, rồi trấn giữ biên cương, bảo vệ dân chúng biên cương."

Viên Viên gắng sức gật đầu.

Nhưng...

Ta vẫn không thể tính toán được mọi bề.

Mũi tên từ trong bóng tối nhắm thẳng vào ta, mũi tên lạnh lẽo tẩm độc bay về phía ta.

Ta không còn chút sức lực.

"Tỷ tỷ!"

Nhưng trong lòng ta, một thân hình nhỏ bé mềm mại lao tới.

Mũi tên lạnh lẽo xuyên qua cơ thể nó, mũi tên chạm vào áo giáp của ta.

"Viên Viên..."

Nó phun ra từng ngụm m.á.u tươi, ngay cả nói cũng không thành lời.

"Tỷ tỷ, ta... ta hình như không làm được nữa rồi. Tỷ tỷ, ta rất muốn trở thành đại anh hùng giống như người, rồi cứu cha, cứu anh, còn có mẹ và các tỷ tỷ nữa. Nhưng ta, không làm được nữa rồi."

Ta ôm chặt lấy Viên Viên.

Lý trí mách bảo ta, nó không cứu sống được nữa.

"Viên Viên là cô bé lợi hại nhất, lợi hại hơn tất cả các bé trai. Viên Viên đã làm được rồi, vì ngươi đã bảo vệ tỷ tỷ."

Giọng ta run rẩy, nỗi căm hận đối với Chu Cửu vào khoảnh khắc này đã lên đến đỉnh điểm.

Viên Viên cười.

"Thật tốt, ta đã bảo vệ được tỷ tỷ."

Rồi.

Nó nhắm mắt lại.

Chu Cửu từ trong bóng tối bước ra, thanh trường kiếm trong tay hắn cũng bị m.á.u tươi nhuộm đỏ, mũi kiếm còn đang nhỏ máu, m.á.u tươi đặc quánh nhỏ xuống đất, trông thật chói mắt.

"Nó gọi ta một tiếng tỷ tỷ, bảo vệ ta một mạng."

"Ta gọi ngươi mười mấy năm hoàng huynh, ngươi lại muốn lấy mạng của ta."

"Đúng là hoàng gia vô tình, may mà ta cũng chưa từng có chút kỳ vọng nào vào ngươi."

Nhưng, ta không ngờ hắn lại chọn lúc này để ra tay với ta.

Binh hành hiểm chiêu, nhưng lại có hiệu quả bất ngờ.

Nếu không phải Viên Viên cứu ta, e rằng lúc này ta đã chỉ còn là một cỗ thi thể.

Ta từ từ đặt t.h.i t.h.ể Viên Viên xuống đất, rồi nắm chặt ngân thương gắng gượng đứng dậy.

"Chu Hy Ngọc, nếu ngươi chịu ngoan ngoãn làm một công chúa, vinh hoa phú quý hưởng không hết, ta cũng chưa chắc đã làm khó ngươi."

"Nhưng ngươi cứ nhất quyết tranh giành hoàng vị với ta, vậy thì đừng trách ta muốn lấy mạng của ngươi!"

Chu Cửu chĩa mũi kiếm vào ta.

"Chu Cửu, ngươi thật sự cho rằng mình có thể gi*t được ta sao?"

Hắn cười lớn.

"Ta có Cố gia quân, còn có thế lực biên ngoại. Chỉ bằng những người ngươi mang theo, làm sao có thể thoát ra ngoài? Hôm nay Thanh Châu chính là ngày ch*t của ngươi!"

"Nhưng ngươi yên tâm, dù sao ngươi cũng là hoàng muội của ta. Đợi khi về kinh, tin tức ngươi vì nước hy sinh truyền về, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ngươi, trở thành đại anh hùng vang danh thiên hạ. Chu Hy Ngọc, hoàng huynh này đối xử với ngươi có tốt không hả ha ha ha..."

Cố Uyên và Chu Hy Nguyệt từ một phía khác bước ra, sau lưng là đại quân hùng hậu.

Vẫn là bắt ba ba trong rổ,  kế sách vây khốn.

Chỉ là lần này người bị cô lập không nơi nương tựa, chỉ có một mình ta.

"Chu Hy Ngọc, ngươi chỉ cần học theo Hy Nguyệt một chút, cũng sẽ không đến nông nỗi này."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cố Uyên lắc đầu, như có chút tiếc nuối.

Chu Hy Nguyệt ho khan vài tiếng, nàng đứng bên cạnh Cố Uyên, sắc mặt tái nhợt đến cùng cực.

"A Ngọc, tất cả đều kết thúc rồi."

Giọng nàng rất nhẹ, nhẹ đến nỗi dường như ta cũng có chút không nghe rõ.

"Phải đó, đều kết thúc rồi."

Ta nhìn nàng, nhìn Chu Hy Nguyệt mà trong mắt mọi người đều là kẻ vì tình yêu mà mê muội, tự tay đ.â.m con d.a.o găm giấu trong tay áo vào tim Cố Uyên.

Nàng từng học võ.

Biết cách khiến người ta một chiêu mất mạng.

"Chu Hy Nguyệt, ngươi lại dám gi*t ta?"

Cố Uyên mắt đầy vẻ kinh ngạc, giống hệt như vẻ mặt của Hô Diên Dung Nhĩ lúc ta c.h.é.m gi*t hắn năm đó.

Chu Hy Nguyệt dứt khoát rút con d.a.o găm trong tay ra.

"Vốn dĩ chỉ là diễn kịch qua đường, ngươi thật sự cho rằng ta sẽ động lòng với tên công tử ăn chơi như ngươi sao? Thật là trò cười!"

Trơ mắt nhìn hắn tắt thở, rồi từ trong lòng lấy ra một miếng hổ phù có thể hiệu lệnh Cố gia quân.

"Hổ phù ở đây, Cố gia quân phải nghe theo mệnh lệnh của bản công chúa!"

Cố gia chỉ còn lại Cố Uyên.

Nhưng Cố gia quân lại càng phải nghe lệnh hổ phù.

Nàng cầm hổ phù từng bước đi về phía ta, rồi nhặt lấy một thanh trường kiếm trên đất chĩa vào Chu Cửu.

"Tỷ muội chúng ta, cuối cùng cũng có thể kề vai chiến đấu rồi."

Nàng cười với ta, nhưng sắc mặt quả thực tái nhợt vô cùng.

Ta cố nén nỗi chua xót trong lòng, ngoảnh mặt đi.

"Ai muốn kề vai chiến đấu với ngươi!"

"Chu Hy Nguyệt, ngươi lại dám gi*t Cố Uyên!"

Chu Cửu trong mắt cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Hắn có lẽ vĩnh viễn cũng không hiểu nổi, tại sao Chu Hy Nguyệt, người thà từ bỏ thân phận hoàng thái nữ để gả cho Cố Uyên, lại vào lúc này tự tay gi*t hắn.

"Gả cho Cố Uyên, chẳng qua chỉ là kế sách tạm thời."

"Cố gia nắm giữ binh quyền đã lâu, sớm đã sinh lòng hai dạ. Nếu ta không tìm cách lấy được binh quyền, thiên hạ này e rằng sau này sẽ mang họ Cố."

"Hơn nữa, nếu ta không gả cho Cố Uyên, làm sao lấy được lòng tin của các ngươi?"

Chu Cửu lắc đầu: "Hai tỷ muội các ngươi đúng là lắm mưu nhiều kế, nhưng ngươi làm nhiều như vậy thì có ích gì? Chu Hy Nguyệt, ngươi không sống được bao lâu nữa đâu."

"Không sống được bao lâu thì sao?"

"Ngươi thật sự cho rằng ta không biết ngươi đã hạ độc ta sao?"

"Ta dù có không sống được, ta cũng không thể để hạng người như ngươi lên ngôi hoàng đế!"

Cho nên, Chu Hy Nguyệt làm tất cả những điều này chẳng qua là để thuận lợi nâng đỡ ta lên ngôi.

Ước mơ thuở nhỏ của chúng ta, nàng chưa từng quên.

Chu Hy Nguyệt muốn làm tốt vai trò hoàng thái nữ đó, tránh được bao nhiêu đao thương, lại chưa từng nghĩ đến tam hoàng huynh Chu Cửu, người thuở nhỏ quan hệ vô cùng tốt với mình, lại mua chuộc tỳ nữ thân cận bên cạnh, hạ độc nàng.

Nhất thời không cẩn thận liền bị ám toán.

Thuốc độc mãn tính, trong vòng ba năm chắc chắn sẽ ch*t.

Hoàng thái nữ một sớm đột ngột qua đời, vậy thì nhất định phải chọn lại người kế vị.

Chu Hy Nguyệt thông tuệ, nhận ra sự khác thường trong cơ thể mình. Nhưng đã quá muộn, Chu Cửu chính là muốn mạng của nàng, cho nên không có thuốc giải.

Nếu đã không sống được, vậy thì trong khoảng thời gian cuối cùng hãy để ta trở về.

Ta có thể thay nàng hoàn thành ước mơ còn dang dở.

Cho nên mỗi một thông tin tình báo, những đóa sen trên tế thần đài, đều là bút tích của nàng.

Chu Hy Nguyệt, xưa nay chưa từng là người nữ nhân cam tâm chịu bó buộc nơi hậu viện.

"Chu Cửu, hôm nay là ngày ch*t của ngươi."

Cố gia quân nghe theo lệnh điều động của hổ phù, nhưng hổ phù hiện nay nằm trong tay Chu Hy Nguyệt, hắn mất đi người giúp đỡ, hiện giờ hắn mới là kẻ bị bắt trong rổ.

Chu Cửu cười ha hả: "Thật sự cho rằng ta không có hậu thủ sao?"

Cổng thành từ từ bị người ta đẩy ra, có người cưỡi ngựa tới.

"Hậu thủ, ý ngươi là đám quân biên ngoại chỉ có sức mạnh vũ phu mà không có đầu óc đó sao?"

Nghe tiếng nói, Chu Cửu lập tức quay người.

"Ngươi... ngươi là Hô Diên Dung Nhĩ! Ngươi lại không ch*t? Tại sao ngươi không ch*t?"

Ta bước ra: "Ta ra tay, tự nhiên biết nặng nhẹ."

Hô Diên Dung Nhĩ xưa nay chưa từng ch&t, lấy thân phận diện thủ Thanh Nhược ở bên cạnh ta dưỡng thương, chính là vì ngày hôm nay!

"Ha ha ha ha... Chu Cửu ta tính toán cả đời, lại không ngờ có một ngày lại thua trong tay hai chị em các ngươi."

Ta siết chặt ngân thương trong tay.

"Ngươi lại thắng được lúc nào?"

Gi&t người diệt tâm,  không gì hơn thế.

"Thngws làm vua thua làm giặc, dù ngươi là hoàng huynh của ta, ta cũng tuyệt không nương tay."

Cho nên ta tự tay gi*t hắn.

Chặt đứt mọi trở ngại khiến ta không thể trở thành đế vương.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com