31
Ta gi*t Chu Cửu.
Chuyện này không thể giấu được phụ hoàng.
Cho nên vừa về đến kinh thành, phụ hoàng liền lập tức triệu kiến ta.
Sức khỏe ông dường như cũng có chút không tốt, nằm trên long sàng, cách một lớp rồi lại một lớp màn trướng màu vàng.
Ta đi tới, quỳ trước long sàng.
"Ngươi cho rằng mình làm sai sao?" Phụ hoàng hỏi ta.
Ta lắc đầu.
Phụ hoàng vén màn trướng lên: "Nếu đã không sai, tại sao phải quỳ?"
Cho nên ta đứng dậy.
"Đ//ộ/c của Hy Nguyệt, ngươi biết từ khi nào?"
"Một năm trước, hoàng tỷ gửi tin đến biên ngoại. Lúc đó chúng ta đã bắt đầu mưu tính, ta biết rõ phụ hoàng kiêng dè Hồi Quyết, chiến tranh sớm muộn gì cũng xảy ra, cho nên ta liên hợp với Hô Diên Dung Nhĩ, để hắn giả ch*t trên chiến trường, ta mang theo công trạng trở về Đại Chu, còn hắn ẩn mình trong bóng tối, giúp ta lên ngôi đế vị."
"Tại sao không trực tiếp gi*t Hô Diên Dung Nhĩ?"
Phụ hoàng không hiểu.
"Chúng ta không thể khống chế được biên ngoại, đại thần cử đi cũng không thể trở thành thủ lĩnh của các bộ tộc biên ngoại. Nhưng quân Hồi Quyết có thể trở thành vua của biên ngoại, bọn họ có thể khống chế. Mà Đại Chu chúng ta có thể làm, chính là khiến Hồi Quyết cúi đầu thần phục."
Nói một cách đơn giản, để Hô Diên Dung Nhĩ cân bằng thế lực biên ngoại.
Còn việc ta phải làm, chính là khiến hắn cúi đầu thần phục.
Như vậy cả vùng biên ngoại, đều có thể nằm trong sự kiểm soát của Đại Chu ta.
"Vậy ngươi làm sao cho rằng Hô Diên Dung Nhĩ sẽ nghe lời ngươi?"
"Hắn yêu ta, tuy tình yêu đó rất nhạt nhòa. Cho nên ta đã hạ đ*c hắn, mỗi tháng đều phải uống một viên thuốc giải. Chỉ cần hắn không có lòng mưu phản, cả đời này hắn sẽ là vua của biên ngoại."
Phụ hoàng cười.
"Con gái của trẫm có phong thái của trẫm năm xưa."
Ta nhìn phụ hoàng: "Con chỉ muốn chứng minh năng lực của mình với phụ hoàng."
Ta tuy chỉ là một công chúa.
Nhưng ta cũng có thể nắm giữ giang sơn này.
Ta xưa nay không thua kém bất kỳ ai.
Phụ hoàng gật đầu, rồi nhìn thoáng qua Tô công công bên cạnh. Tô công công ôm một chiếc hộp bước ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ngọc nhi, dù trẫm thành toàn con. Con đường này cũng chỉ mới bắt đầu, con thật sự có tự tin đi tiếp không?"
Ta gật đầu.
"Chưa từng có chút do dự."
Phụ hoàng bảo Tô công công đưa chiếc hộp cho ta.
"Nếu đã như vậy, vậy thì hãy đi làm những việc con muốn làm đi."
Ta ôm chiếc hộp bước ra khỏi đại điện.
Bên ngoài đại điện, ta mở chiếc hộp đó ra.
Bên trong, là ngọc tỷ.
32
Hô Diên Dung Nhĩ sắp rời đi.
Hắn vốn dĩ là vua của thảo nguyên.
"Hay là cân nhắc một chút, theo ta rời đi?"
Hắn cưỡi trên ngựa nói đùa.
Ta lắc đầu: "Hô Diên Dung Nhĩ, hay là ngươi cân nhắc một chút, ở lại làm Vương phu của ta thì thế nào?"
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Ta dù sao cũng phải lập Vương phu.
Hắn cũng lắc đầu: "Ta thuộc về biên ngoại."
Thật trùng hợp, ta cũng thuộc về kinh thành.
Cho nên chúng ta nhất định phải chia ngả.
Bởi vì chúng ta là cùng một loại người, tuyệt đối không thể vì cái gọi là tình cảm nam nữ mà từ bỏ mục tiêu theo đuổi cả đời.
Có lẽ có một chút tình ý.
Nhưng trước giang sơn, lại trở nên quá nhỏ bé.
Chúng ta không ai có thể thuyết phục được đối phương.
"Vậy thật đáng tiếc. Chu Hy Ngọc, quãng đời còn lại sau này đừng quên ta."
Hô Diên Dung Nhĩ vẫy tay với ta, rồi không ngoảnh đầu lại mà cưỡi ngựa rời khỏi hoàng thành.
"Tạm biệt, Hô Diên Dung Nhĩ."
Nhưng chúng ta có lẽ sẽ không gặp lại nữa.