Vĩnh Hy

Chương 3



6 Tộc Hồi Quyết cử sứ giả vào triều diện kiến hoàng đế Đại Chu.

Hai nước nên củng cố tình giao hảo.

Phụ hoàng tất nhiên tổ chức yến tiệc, tuyên bố với bách tính mối thâm tình giữa Đại Chu và Hồi Quyết đời đời bền vững.

Trong yến tiệc hôm ấy, ta nhìn thấy Chu Cửu.

Phụ hoàng gần đây bệnh đau đầu tái phát, hôm nay lại càng nghiêm trọng, không thể rời long sàng, đành giao toàn bộ việc tiếp đãi yến tiệc cho tam hoàng tử Chu Cửu. 

Hắn thay phụ hoàng chiêu đãi các trọng thần trong buổi tiệc, khí độ có vài phần đế vương.

Theo như ta dò hỏi được, kể từ khi Chu Hy Nguyệt từ bỏ thân phận Hoàng thái nữ để gả cho Thế tử phủ Hầu, Cố Nguyên, vị hoàng huynh này của ta như thể một đêm thức tỉnh, trở nên thông minh lanh lợi.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Hoặc cũng có thể nói, trước đây hắn cố tình che giấu tài năng.

Khi còn có ta và Chu Hy Nguyệt, dù hắn có tài đến đâu, cũng bị ánh sáng của bọn ta lấn át, trở nên mờ nhạt.

Nhưng từ khi Chu Hy Nguyệt thoái vị, gả chồng, vị trí Thái tử bỏ trống, Chu Cửu liền nổi bật giữa đám hoàng tử.

Từ bỏ dáng vẻ khờ khạo trước kia, mọi công vụ do phụ hoàng giao đều được hắn xử lý trơn tru, thủ đoạn dứt khoát. 

Hắn còn cưới đích nữ của Lâm Tể tướng, có thêm hậu thuẫn vững chắc.

Với sự hậu thuẫn của Lâm Tể tướng, ai nấy đều nói Chu Cửu là người thích hợp nhất để kế vị.

Ngay cả phụ hoàng cũng đã động tâm.

Chu Hy Nguyệt tự nguyện từ bỏ ngôi vị, ta thì bị ép phải xuất giá nơi xa xôi. Người duy nhất còn đủ tư cách gánh vác đại nghiệp, chỉ còn Chu Cửu.

Thánh chỉ sắc phong Thái tử cho Chu Cửu, e là cũng sắp hạ.

Thu lại tâm trạng, ta nhìn một vòng khách dự yến.

Yến tiệc trong cung vốn luôn xa hoa trụy lạc, ca múa không ngừng, nhạc nhã du dương.

Vũ cơ dáng người uyển chuyển, đôi tay như dải lụa múa tận đáy lòng người xem.

Cung nữ ăn mặc lộng lẫy lần lượt ngồi bên cạnh các sứ giả, thỉnh thoảng rót rượu cho họ.

Mà trong yến tiệc thế này, luôn có những đại thần uống quá chén, lợi dụng cơn say mà sàm sỡ cung nữ. 

Kẻ thì ôm eo, kẻ lại vuốt má. Gan to hơn chút, bàn tay còn lén lút lần xuống dưới.

Thật khiến người ta buồn nôn!

Thế nhưng địa vị cung nữ quá đỗi thấp hèn, dù bị quấy rối cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, nước mắt lưng tròng.

Nếu chẳng may khiến các đại nhân không vui, nhẹ thì bị trừ bạc lương tháng, nặng thì có thể mất cả mạng sống.

Không có gì gọi là công bằng.

Bởi vì cung nữ, là thân phận tiện mệnh.

Bởi vì nữ nhân, vốn sinh ra là để hầu hạ nam nhân.

Cảnh tượng này khiến ta nhức mắt, nhưng hiện tại ta chẳng làm gì được.

Ta từng có cơ hội để thay đổi cục diện này.

Ta thua Chu Hy Nguyệt.

Nên ta từng nghĩ, nàng sẽ làm được điều đó.

Nhưng cuối cùng, nàng lại vì thứ tình yêu mơ hồ kia mà từ bỏ tất cả.

Còn ta giờ đây, là Vương hậu Hồi Quyết, chỉ có thể ngồi tại chỗ, nhấp từng ngụm rượu.

Thế mà vẫn có kẻ không muốn để ta được yên.

Thị lang bộ Hộ, Hứa đại nhân, nâng chén rượu đứng dậy lảo đảo:

“Nhị công chúa đã lấy chồng xa, làm dâu xứ người, sao còn mặt mũi xuất đầu lộ diện làm sứ giả giữa hai nước?”

Lời vừa thốt ra, xung quanh liền vang lên những tiếng bàn tán.

“Nữ nhân thì nên an phận nơi khuê phòng, chăm sóc chồng con, hầu hạ trượng phu mới là chính đạo.”

“Chuyện ngoại giao lại để nữ tử đứng ra, chẳng phải Hồi Quyết khinh thường Đại Chu chúng ta sao?”

Lời này thật đã đi quá giới hạn.

Ta nhìn về phía người vừa nói, chính là Tể tướng, nhạc phụ của Chu Cửu.

Hắn đột nhiên chỉ trích ta, không chỉ là khinh thường nữ giới, mà còn là ngầm răn đe ta: đừng mơ tưởng đến ngôi vị nữa.

Dù gì ta cũng là con gái đã gả đi, tự nhiên không còn tư cách kế thừa ngai vàng.

Năm xưa họ ép ta hòa thân, chính là muốn ta cắt đứt đường trở về ngai vị. 

Thế nhưng chỉ ba năm ngắn ngủi, tại Hồi Quyết, ta đã có thế lực của riêng mình, thậm chí còn có thể đại diện cho Quốc vương Hồi Quyết đến triều kiến Đại Chu.

Nếu cho ta thêm thời gian thì sao?

Liệu ta có thể nắm được đại quyền của Hồi Quyết, rồi mang thân phận công chúa Đại Chu quay về với binh quyền trong tay? 

Vậy thì ngôi vị hoàng đế vốn tưởng như đã thuộc về kẻ khác, có lẽ ta cũng có thể giành được một phần.

Ai thắng ai thua, lại trở thành ẩn số một lần nữa.

Hắn, dĩ nhiên là không muốn.

Ta đã khiến Chu Cửu cảm nhận được mối đe dọa.

Cho nên hắn mượn lời của những đại thần này để răn đe ta.

Nếu ta biết điều, sống an phận, có lẽ sẽ sống lâu hơn một chút.

Nhưng ta lại không muốn để họ toại nguyện.

Ta nâng chén đứng dậy, nhìn thẳng vào Lâm Tể tướng, không hề có lấy một tia sợ hãi.

“Lời này của Tể tướng, thật không thỏa đáng. Vị khai quốc hoàng đế của Đại Chu ta vốn là nữ tử, Nữ đế từng lấy thân nữ mà xông pha nơi chiến trường, phong thái không thua kém gì nam nhi, thậm chí còn khiến toàn quân khâm phục. Cuối cùng mới có thể lập nên Đại Chu, khiến thiên hạ khuất phục!”

“Nữ đế còn từng để lại thánh chỉ: Hoàng quyền chí cao, con cháu hoàng thất, ai có tài thì được giữ, chưa bao giờ phân biệt nam nữ. Đến Nữ đế còn không cho rằng nữ tử chỉ nên ở trong nhà dạy con, hầu hạ phu quân. Nếu có tài năng, ngôi vị hoàng đế cũng có thể ngồi. Sao mới chưa đầy trăm năm, Tể tướng đã quên sạch lời nữ đế khai quốc rồi?”

Nữ tử.

Có thể làm vợ hiền dạy con.

Cũng có thể bình định quốc gia, an dân xã tắc.

Ví như ta, từ trước đến nay chỉ muốn làm điều sau.

Ta dùng lời Nữ đế để phản bác hắn. Dù trong lòng Lâm Tể tướng có giận đến mười phần, cũng đành phải nuốt xuống.

Dẫu sao cũng là lời của Nữ đế khai quốc, con cháu chúng ta chỉ có thể tuân theo.

Lâm Tể tướng sắc mặt vô cùng khó coi, hồi lâu sau mới cười lạnh nói:

“Công chúa quả là mồm miệng sắc sảo!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta khẽ cúi người hành lễ: “Tể tướng, quá khen.”

Yến tiệc vẫn tiếp tục.

Ta vốn tưởng sau màn đấu khẩu vừa rồi, Chu Cửu sẽ dừng lại.

Nhưng không ngờ hắn lại chuyển mục tiêu sang Chu Hy Nguyệt.

Chu Hy Nguyệt, người từng khiến mọi hoàng tử hoàng nữ khác trở nên lu mờ chỉ bằng một lần xuất hiện.

“Đại Chu chúng ta có sứ giả Hồi Quyết đến thăm, bổn hoàng tử cũng nên thể hiện chút lòng hiếu khách. Nếu công chúa Đại Chu có thể múa một khúc, không biết lễ vật ấy Hồi Quyết có hài lòng không?”

Chu Cửu mỉm cười nhìn ta, lời nói thì thoải mái, nhưng ẩn ý bên trong lại rõ ràng là muốn dẫm nát tôn nghiêm của Chu Hy Nguyệt.

Hay là nói, năm đó Chu Hy Nguyệt vượt mặt các hoàng tử, trở thành hoàng thái nữ, cũng chính là cú tát vào mặt Chu Cửu.

Giờ đây có cơ hội giẫm lên tôn nghiêm của nàng, Chu Cửu, người luôn kiêu ngạo, sao có thể bỏ qua?

Đường đường là trưởng công chúa Đại Chu, lại phải múa trước mặt sứ giả.

Nói dễ nghe thì là để gắn kết hữu hảo giữa hai nước.

Nhưng nói khó nghe, chẳng phải là coi công chúa Đại Chu ngang hàng với kỹ nữ múa hát sao?

Đại Chu là quốc gia do nữ đế khai sáng, vậy mà mới chỉ một trăm năm, địa vị nữ nhân đã thấp kém đến mức ấy?

Một công chúa mà cũng chẳng khác nào vũ cơ?

Ta không hiểu vì sao Chu Hy Nguyệt lại đồng ý múa.

Nàng múa rất đẹp, đó là điều ta biết. Nhưng nàng luôn là người kiêu ngạo.

Ta cứ tưởng nàng sẽ từ chối.

Cho đến khi ta tận mắt thấy nàng mặc vũ phục, cùng các vũ cơ bước lên sân khấu.

Ta nhìn nàng chằm chằm: “Chu Hy Nguyệt, ngươi thật điên rồi.”

Vậy mà, nàng vẫn nhảy múa.

Các đại thần và sứ giả đều say sưa thưởng thức, ánh mắt không thể nói là trong sáng.

Phần nhiều trong đó là dục vọng khiến ta buồn nôn.

Nhưng suốt cả thời gian đó, Chu Hy Nguyệt đều không dám nhìn thẳng vào mắt ta.

Mãi đến khi vũ khúc kết thúc, lúc lui xuống nàng mới ngẩng đầu liếc nhìn ta một cái.

Ánh mắt ấy, phức tạp đến tột cùng.

Mãi đến khi yến tiệc kết thúc, ta lập tức kéo Chu Hy Nguyệt ra sau hoa viên.

Ta vẫn không thể tin được, Chu Hy Nguyệt rạng rỡ, tự tin năm xưa, lại có thể cam tâm sa đọa đến thế.

“Chu Hy Nguyệt, ngươi điên rồi sao? Đường đường là công chúa của một nước, lại đi múa trong yến tiệc thế này, thật sự không cần mặt mũi nữa à?!”

Nàng siết chặt khăn tay trong tay, có lẽ bị ta quát nên có chút chột dạ, mãi mới mở miệng giải thích: 

“Phu quân ta và Tam hoàng huynh là bạn thân. Hôm nay hiến vũ có thể giúp được huynh ấy, cũng là đang giúp phu quân ta.”

Lại là Cố Nguyên.

Ta thật sự không thể tưởng tượng nổi, một thế tử tài mạo đều không bằng ta, làm sao có thể khiến Chu Hy Nguyệt động lòng.

Dù sao thì ta và nàng cũng đã đối đầu nhiều năm, ta vẫn cho rằng ánh mắt nàng phải cao hơn một chút.

Không ngờ... cũng chỉ là kẻ mù lòa.

“Cam tâm bị giam nơi hậu viện, vướng bận vì tình ái, từ bỏ lý tưởng thuở nhỏ... Chu Hy Nguyệt, ngươi thật sự thấy hạnh phúc sao?”

Nàng còn chưa kịp trả lời, thì Cố Nguyên từ trong bóng tối bước ra.

Ánh mắt hắn nhìn ta có chút dè chừng, nhưng vẫn cố tình nắm lấy tay Chu Hy Nguyệt ngay trước mặt ta: 

“Vương hậu Hồi Quyết, e là nàng đã quản hơi nhiều rồi.”

Hắn đang nhắc nhở ta về thân phận.

Ta bật cười.

“Bản cung cũng là công chúa Đại Chu, lại là muội muội của Chu Hy Nguyệt, chỉ hỏi một câu về hạnh phúc của Hoàng tỷ thôi, Thế tử thì làm gì được ta?”

“Hy Ngọc!”

Chu Hy Nguyệt bước ra, dáng người nhỏ bé lại chắn trước mặt Cố Nguyên, trông thật chói mắt.

Còn có chút khiến người ta tức giận vì kỳ vọng nhiều mà thất vọng lớn.

Nàng nói: “Dù gì huynh ấy cũng là tỷ phu của muội, muội nên dành cho huynh ấy sự tôn trọng mà huynh ấy xứng đáng có!”

Hừ, không phải ai cũng xứng làm tỷ phu của ta.

Chu Hy Nguyệt thấy sắc mặt ta không đổi, lại quay sang nhìn người nàng yêu: 

“Phu quân, chúng ta đi thôi.”

Ánh mắt Cố Nguyên vẫn không thân thiện, nhưng khi Chu Hy Nguyệt lên tiếng, hắn cũng chỉ có thể gật đầu, nắm tay nàng rời đi ngay trước mặt ta.

Nhìn bóng lưng nàng, cuối cùng ta không kìm được, hỏi ra nỗi nghi hoặc trong lòng.

“Chu Hy Nguyệt, ngươi thật sự đã quên lời chúng ta từng nói lúc nhỏ rồi sao?”

Người từng nắm tay ta trèo lên tường thành, cùng ngắm giang sơn vạn dặm, nói về chí hướng tương lai, Chu Hy Nguyệt ấy,  thật sự đã không còn tồn tại rồi sao?

Không, ta không tin.

Nàng rõ ràng từng thấy qua khổ đau của thế gian, càng hiểu rõ cuộc sống này đối với nữ nhân khó khăn đến thế nào. 

Nàng càng hiểu rõ, nếu một trong hai chúng ta giành được ngai vàng, thì có thể dùng hết khả năng để thay đổi thế cục này.

Bước chân nàng hơi khựng lại, nhưng không quay đầu. 

Thế mà ta lại nghe ra một tia nhẹ nhàng trong giọng nói nàng.

“Con đường đó quá mỏi mệt. Ta chỉ là nữ nhi bình thường, chỉ muốn bên người mình yêu sống đến bạc đầu. Hy Ngọc, hoàng tỷ chỉ hy vọng muội đừng quá cố chấp, giang sơn vạn dặm, rốt cuộc không phải thứ mà nữ tử có thể nắm giữ. Chi bằng chọn một người tốt để bầu bạn trọn đời, cuộc sống sẽ vui vẻ hơn.”

Nói xong, nàng kéo Cố Nguyên rời đi.

“Ngươi làm không được, sao biết ta cũng không làm được?”

Ta lạnh lùng nhìn bóng lưng nàng khuất dần, bỗng thấy lời thề năm xưa của hai đứa nhỏ trên tường thành... nay thật giống một trò đùa.

Nhưng ta không cam tâm.

Nàng có thể quên giang sơn từng thấy, có thể quên lời thề thuở bé, nhưng ta thì không.

Và nhất định không thể!

Ta dần ổn định lại tâm trạng, vừa định quay về cung thì bị một thái giám thân cận bên phụ hoàng chặn đường.

“Công chúa, Hoàng thượng truyền gọi.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com