Vĩnh Hy

Chương 4



7 Lần này sứ thần đến triều đình.

Thời gian ở lại kinh thành chỉ vẻn vẹn nửa tháng.

 Đến kỳ hạn, ta phải theo sứ thần Hồi Quyết trở về vùng biên tái.

Từ biệt phụ hoàng mẫu hậu, ta lại đến gặp Chu Hy Nguyệt.

Tưởng rằng nàng bị tình yêu làm mờ mắt, cho dù Cố Nguyên có tệ đến đâu, ít nhất cũng phải thật lòng với nàng chứ.

Nào ngờ, trong hậu viện nhà họ Cố, oanh oanh yến yến chưa từng dứt.

Khi ta đến thăm Chu Hy Nguyệt, Cố Nguyên lại đang dùng bữa trưa trong phòng một thiếp thất.

Còn nàng, đôi tay từng cầm bút ngọc viết nên thơ văn, giờ lại cầm kim thêu, đang thêu giày tất cho Cố Nguyên.

Quả thật là một thế tử phi hiền lương thục đức!

“Đường đường là trưởng công chúa Đại Chu, vậy mà cũng chen chân vào hậu viện tranh giành sủng ái với đám nữ nhân. Chu Hy Nguyệt, ngươi thật khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác đấy!”

Trước khi rời đi, ta chỉ để lại cho nàng một câu như thế.

8 Quay về biên tái, đặt chân lên đất Hồi Quyết. Người Hồi Quyết vừa thấy ta đều quỳ xuống hành lễ.

Ngọc Trân, nha hoàn ta mang theo khi xuất giá, nghe động liền chạy ra nghênh đón:

“Công chúa, người đã trở về rồi.”

Là nha hoàn theo ta từ nhỏ, tình cảm giữa ta và Ngọc Trân còn thân thiết hơn cả Chu Hy Nguyệt, người chị song sinh kia.

Nàng biết hôm nay ta trở về, nên đã sớm thu xếp lại lều trại chỉnh tề, còn đích thân pha trà mang đến trước mặt ta.

“Vương thượng đâu?”

Ta đã về mấy canh giờ, vẫn chưa thấy Hồi Quyết Vương Hô Diên Dung Xung đâu.

Dạo này bộ tộc Hồi Quyết không có việc gì lớn, theo lý mà nói, hắn phải ở trong lều xử lý chính vụ.

Vậy mà ta chẳng thấy hắn đâu.

Ngọc Trân có vẻ tức giận, chỉ về chiếc lều mới dựng phía tây:

“Công chúa, người chỉ rời Đại Chu có hai tháng, Vương gia đã nạp thêm hai thiếp thất, giờ đang ở trong phòng thiếp đó.”

“Ai đưa tới?”

Hô Diên Dung Xung xưa nay háo sắc, nhưng ba năm qua ta đã dốc hết tâm cơ mới giữ vững được ngôi vị Vương hậu.

Những kẻ bên dưới dù muốn dâng mỹ nhân cũng phải nể mặt ta vài phần.

Không có sự đồng ý của ta, ai dám tự tiện đưa người lên giường Vương thượng?

Chán sống rồi chắc.

Ngọc Trân cúi đầu, lại đảo mắt nhìn quanh, xác nhận không có ai rồi mới thì thầm vào tai ta:

“Do tướng quân Hô Diên đưa đến.”

Hô Diên Dung Nhĩ, em ruột của Hô Diên Dung Xung.

Lợi dụng lúc ta vắng mặt để dâng mỹ nhân cho Vương thượng, xem ra thấy cuộc sống yên ổn quá rồi chăng.

Ta chỉ vào bình trà đắng Ngọc Trân vừa pha:

“Mang đến cho Hô Diên Dung Nhĩ. Nói là bổn hậu ban cho, hắn nhất định phải uống hết.”

Ngọc Trân gật đầu, bưng bình trà còn nóng hổi rời trại đi tìm Hô Diên Dung Nhĩ.

Còn ta, đợi suốt cả đêm, Hô Diên Dung Xung vẫn không về.

Chỉ có chiếc lều thiếp thất kia là rộn ràng tiếng cười suốt đêm.

Đêm tối dài đằng đẵng.

Không có việc gì làm, ta bèn xử lý thay hắn mấy phần chính vụ.

Bản chất hắn vốn là kẻ võ biền, năm xưa có thể đoạt được ngôi vị Hồi Quyết Vương cũng nhờ thế lực của mẫu hậu bên ngoại.

Lên làm vua rồi, vẫn chỉ là một kẻ đầu óc đơn giản.

Mà những tấu chương mỗi ngày phải xử lý chính là thứ khiến hắn đau đầu nhất.

Ba năm trước khi ta vừa đến Hồi Quyết, hắn còn đầy cảnh giác với ta. 

Nhưng cũng vì ham mê sắc đẹp của ta, dần dần sa vào chốn ôn nhu, ta nhân đó đề xuất giúp hắn xử lý chính vụ...

Tuy ban đầu hắn còn dè chừng, nhưng suốt ba năm qua, ta chưa từng để lộ nửa lời với thế giới bên ngoài.

Thậm chí dưới sự trợ giúp của ta, hắn còn chinh phục được hai bộ tộc nhỏ xảo quyệt ngoài biên ải, khiến bọn họ phải khuất phục quy hàng.

Dựa vào công lao ấy, ta vững vàng ngồi trên vị trí Vương hậu của Hồi Quyết, cũng thành công chiếm được sự tin tưởng của hắn.

Từ đó, những công vụ vụn vặt này đều do một mình ta xử lý. Còn Hô Diên Dung Xung thì sao?

Rảnh rỗi là chạy đến chỗ các thị thiếp, tuyệt không bao giờ lãng phí thời gian cho mớ công văn kia.

Ta đối với những thị thiếp đó, không ghen cũng không gây khó dễ.

Chỉ cần không mơ tưởng đến ngôi vị Vương hậu, muốn tranh sủng thế nào cũng được.

Nhưng nếu động đến điều không nên động…

Kết cục ắt sẽ là một đêm tối đen bị vứt ra ngoài... rồi... cho chó sói ăn.

Ta, Chu Hy Ngọc, chưa từng là người hiền lành gì cả.

Mùi m.á.u tanh, ngược lại, chỉ khiến ta ngủ ngon hơn vào ban đêm.

Xử lý xong công vụ, ta lại lấy bản đồ bố phòng ra xem kỹ.

Hồi Quyết cư ngụ trên thảo nguyên, để phòng ngừa các bộ tộc nhỏ khác bất ngờ tấn công, việc bố phòng luôn vô cùng nghiêm ngặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta cầm bản đồ bố phòng nhìn dưới ánh nến thì bỗng có một đôi tay vòng ra từ sau lưng, ôm lấy eo ta.

“Muộn thế này còn đến, quả là không muốn sống nữa rồi.”

Ta thậm chí không cần quay đầu cũng biết đó là Hô Diên Dung Nhĩ.

Nực cười thay.

Đường đường là Vương hậu của Hồi Quyết, lại tư thông với đệ đệ ruột của quốc vương.

Chiếc mũ xanh này, Hô Diên Dung Xung đã đội suốt ba năm rồi.

Nhưng ta chưa từng thấy mình làm sai.

Hắn có thể có vô số thị thiếp, thì cớ sao ta lại không thể có nam nhân khác?

Chỉ vì ta là nữ nhi ư?

Vậy thì thật là bất công.

“Dù có bị hoàng huynh phát hiện, chắc chắn hoàng tẩu cũng sẽ bảo vệ ta, đúng không?”

Người luôn giả vờ lông bông trước mặt người ngoài như Hô Diên Dung Nhĩ, mới là kẻ có dã tâm lớn nhất.

Chỉ là xuất thân thấp kém, con của tội nô, làm sao có thể tranh nổi với Hô Diên Dung Xung có thế lực ngoại tộc hậu thuẫn mạnh mẽ?

Vậy nên hắn không thể ngồi lên ngôi vị, chỉ có thể mang thân phận hoàng đệ mà làm một tiểu tướng quân Hồi Quyết.

Còn phải giả bộ phong lưu bất kham, để khiến Hô Diên Dung Xung yên tâm.

Còn ta và hắn…

Nói thẳng ra, ba năm trước đã câu kết với nhau rồi.

Ta muốn quyền lực, hắn muốn ngôi vị Vương thượng.

Chúng ta nhất trí hợp tác.

Hắn giúp ta dần dần chiếm được lòng tin của Hô Diên Dung Xung, vững vàng ngồi lên vị trí Vương hậu.

Còn hắn thì dưới sự giúp đỡ của ta, bí mật nuôi dưỡng một đội quân tinh nhuệ.

Thậm chí nhờ ta che chắn, còn có thể thiết lập quan hệ với các tiểu tộc nơi biên giới mà trước đó ta đã góp phần thu phục.

Đoạt quyền… chỉ là chuyện sớm muộn.

Còn ta, theo tập tục nơi biên ải,

Nếu phu quân ch*t đi, được gả cho em chồng cũng chẳng phải điều gì không thể.

Ta vẫn sẽ là Vương hậu nắm đại quyền của Hồi Quyết!

“Lần này đến Đại Chu, có thu được tin tình báo gì không?”

Hô Diên Dung Nhĩ thu lại vẻ bông đùa, đưa tay lấy bản đồ bố phòng từ tay ta.

Hắn làm như vô tình, nhưng ánh mắt lại luôn dõi theo từng cử động của ta, sợ ta che giấu điều gì.

Con người này…

Trên giường thì quấn quít dây dưa, nhưng một khi mặc y phục vào liền đầy rẫy toan tính.

Thật khiến người ta đau lòng.

Ta lắc đầu, cầm bút lông viết một chữ lên giấy.

“Chiến?” Hô Diên Dung Nhĩ liếc ta một cái.

Ta đặt bút xuống, chỉ vào chữ ấy nói:

“Trước khi về đây, phụ hoàng từng tìm ta, nói rằng Hồi Quyết từ lâu đã là mối họa lớn của Đại Chu. Còn ta, công chúa Đại Chu gả vào Hồi Quyết, chính là nội ứng tốt nhất. Nếu có chiến sự, ta sẽ là người truyền tin cho Đại Chu.”

Những lời đó, đều là thật. Từ đầu, ta đã là quân cờ được đưa vào Hồi Quyết.

“Ngươi vốn có thể làm theo lời phụ hoàng ngươi, sao lại nói với ta?”

Nhìn Hô Diên Dung Nhĩ âu yếm kề cận, tưởng chừng tình cảm nồng nàn, nhưng hắn thực chất mới là người cẩn trọng nhất.

Ta xoay người, nhẹ nhàng đưa tay vuốt lên vết sẹo nơi chân mày hắn.

Nơi đó có một vết sẹo. Là ta đâm.

Ba năm trước, hắn lẻn vào lều của ta, trèo thẳng lên giường.

Ta là công chúa Đại Chu đường đường chính chính, sao có thể để kẻ hèn hạ lộng hành?

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Thế là…

Ta cho hắn một bài học nhỏ.

“Công chúa Đại Chu có thể bị hòa thân bất cứ lúc nào và Vương hậu Hồi Quyết nắm đại quyền trong tay, ngươi đoán xem ta sẽ chọn bên nào?”

Vị trí công chúa tuy vẻ vang, nhưng cái giá phải trả cũng rất lớn.

Còn làm Vương hậu nơi đây, ta có quyền thực sự, lại có danh phận tôn quý.

Ta là công chúa Đại Chu.

Dù có dã tâm lớn đến đâu, thì đích đến cao nhất cũng chỉ là vị trí Hoàng hậu.

Nhưng ở đây, hắn cho ta thực quyền của một Vương hậu.

Ta sẽ chọn thế nào, trong lòng Hô Diên Dung Nhĩ vốn đã rõ.

“Vậy Ngọc nhi, có kế hoạch gì tốt không?”

Ta đưa cho hắn một chén trà đắng do Minh Châu rót, còn mình thì nâng ly trà khác.

Chạm cốc. Uống cạn.

“Vậy thì… chiến thôi!”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com