“Không tức giận nữa.” Lý Á Lệ đặt ly trà xuống, cười nói với Hoắc Nhiên, “Hoắc Nhiên, hôm nay đã để cháu phải chê cười rồi.”
“Nào có ạ.”
“Vẫn còn khách sáo sao!” Vương Giai Tuệ cười bĩu môi, “Anh khách khí với mẹ em làm gì?”
“Anh sợ a! Em không biết là con rể sợ nhất chính là gặp mẹ vợ sao?” Hoắc Nhiên khoa trương cười nói.
Con rể?
Lý Á Lệ nghi hoặc nhìn về phía con gái: “Con đồng ý?”
Vương Giai Tuệ khó xử gật gật đầu
“Vậy thì đính hôn sớm một chút đi.” Lý Á Lệ vui mừng cười nói.
“Mẹ, mẹ cứ thế liền gả con ra bên ngoài?” Vương Giai Tuệ bất mãn oán giận.
“Đúng rồi! Gả con ra ngoài mẹ mới có thể yên tâm đi tìm mùa xuân thứ hai của mình.” Lý Á Lệ nhéo nhéo cái mũi của con gái, yêu chiều nói.
“Vậy con đây liền không gả! Con ở nhà với mẹ!” Vương Giai Tuệ dùng sức ôm mẹ mình, dính lấy bà không buông.
“Đừng!” Hoắc Nhiên liền nóng nảy, “Em mà không lấy chồng thì anh phải làm sao bây giờ?”
“Có quan hệ gì với anh sao?” Vương Giai Tuệ đỏ mặt sẵng giọng.
“Anh còn trông cậy vào em tới cứu vớt anh a!” Hoắc Nhiên tội nghiệp nói.
“Em là Transformers a!” Vương Giai Tuệ cười nói.
“Bà xã, em thật biết đùa. Transformers cứu vớt toàn bộ nhân loại, em cứu vớt chồng mình chính là hạnh phúc trong cuộc đời của anh rồi.” Hoắc Nhiên mặt dày nói.
“Bac sĩ Mông Cổ, anh ngứa da phải hay không?” Vương Giai Tuệ đánh về phía Hoắc Nhiên, dùng sức véo eo anh.
Hoắc Nhiên một bên cầu xin tha thứ một bên cười nói: “Bà xã tha mạng. Anh nói thực sự là hạnh phúc, là may mắn, là phúc khí của anh.”
Lý Á Lệ bị hai người đùa cho cười không thôi.
Bà đứng lên, đi về phía phòng ngủ: “Hai ngươi cứ chơi đi. Mẹ mệt rồi, đi ngủ đây.”