Vương Giai Tuệ lập tức dừng lại động tác, bất mãn trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên một cái.
Anh cho rằng cô không nghe ra ý tứ trong lời nói của anh sao?
Cái gì may mắn, cái gì mà hạnh phúc?
Anh nói rõ ràng là trừ những cái đó ra!
“Anh sai rồi. Gả cho anh đi.” Hoắc Nhiên khom người, đối với Giai Tuệ cầu xin tha thứ.
“Em lại muốn suy xét lại.” Vương Giai Tuệ đứng lên đi về phía phòng ngủ, “Cửa ở sau lưng anh, làm ơn giúp em đóng lại.”
Vô tình bị vứt bỏ, Hoắc Nhiên thở dài một hơi: “Anh đây là cầu xin chịu tội a!”
Vương Giai Tuệ đột nhiên từ trong phòng ngủ ló đầu ra, xảo trá nói: “Bac sĩ Mông Cổ, mai anh còn phải đi làm sớm, còn không nhanh vào ngủ đi? Sofa nhà em không chứa nổi anh đâu.”
“Được!” Hoắc Nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của Giai Tuệ, lập tức hưng phấn cười đáp.
Hoắc Nhiên đi rồi, Lý Á Lệ cười nhìn Giai Tuệ đang nằm úp sấp lên cửa sổ: “Hoắc Nhiên thật không tệ!”