Vô Cùng Thích Em

Chương 4: Nhất ngữ thị vương uy



(*) Nhất ngữ thị vương uy: Chỉ cần một câu nói đã đủ thể hiện uy quyền.

Sáng hôm sau ngừng mưa, sắc trời xanh hơn. Uy Quân bước vội qua hành lang, không quên mang theo một cây sáo trúc, đoạn sáo dài hơn chiếc đã tặng cho Tử Minh hôm qua, cũng là món đồ chơi yêu thích bấy lâu của cậu.

Uy Quân bước đến sân, nói với cung nữ: "Công chúa có ở trong không? Báo với công chúa ta muốn diện kiến."

Cung nữ bước ra, cúi đầu trả lời: "Thưa công tử, công chúa đã ra ngoài rồi."

Uy Quân nhíu mày, siết nhẹ cây sáo trúc trong tay, tự hỏi: "Công chúa đang bệnh mà, có thể đi đâu?"

Cung nữ ấy đột nhiên ngập ngừng, sau một hồi lâu mới nói thẳng: "Công chúa tới Thái y viện rồi, thưa công tử."

Uy Quân ngơ ngác vài giây, cuối cùng nói ngắn gọn: "Cảm ơn chị."

Dứt tiếng, tiểu công tử đã quay gót đi. Điệu bộ khoan thai thẳng lưng, rồi dần dồn bước.

___

Trong phòng Thái y viện, đứa nhỏ được quốc công đưa về vẫn ở lại, trạng thái vẫn u uất như thế, cơ mà ánh mắt của nó dường như đã linh động hơn. Cho đến hôm nọ, chính xác là hơn ba ngày vắng bóng Tử Minh, bên ngoài mới chợt vang lên tiếng bước chân khẽ nhưng nhanh, rất có thể cũng là âm thanh mà nó trông ngóng suốt mấy ngày qua.

Đứa nhỏ thoáng giật mình, mắt vội hướng ra ngoài. Nó hi vọng lần này người đến là công chúa.

Mà quả thực, công chúa đến. Chỉ là hôm nay... Tử Minh không rạng rỡ như những ngày trước. Nhưng cũng thật may, công chúa không còn tức giận như ấn tượng cuối cùng của tên nhóc này.

Tử Minh im lặng một lúc, dáng vẻ trầm xuống khác thường, song cất giọng nửa đùa nửa thật: "Ngươi ở vương cung hơn bảy ngày rồi, mà còn chưa hiểu phép tắc ư? Ngươi không biết là phải lên tiếng chào khi công chúa tới đấy à?"

Tên nhóc kia lại quen thói cứng đầu: "Tại sao ta phải chào, khi ngươi là người chủ động tới?"

Tử Minh không vội tức giận, chỉ bình thản ngoảnh mặt đi: "Thế thì xin lỗi, bản công chúa không làm phiền ngươi nữa." Nói đoạn, tiểu công chúa dừng bước, sau một nhịp bỗng quay lại: "Có vẻ ngươi cũng khỏe rồi, ta sẽ bảo vương thúc ngày mai đưa ngươi đi."

Bỗng, cung nhân đứng bên cạnh lên tiếng: "Thưa công chúa, đứa nhỏ này chưa khỏe, đưa ra ngoài e rằng khó mà trụ nổi một tuần."

Cung nhân vừa dứt câu, đứa nhỏ kia liền ho khẽ vài tiếng. Tử Minh nhìn biểu hiện của một lớn một nhỏ vừa rồi, bất giác cũng trở nên mềm lòng, nhưng tiểu công chúa ngoài mặt vẫn không quên giữ cho mình uy nghi.

"Chị nói vậy, chứ vương cung nào phải cửa thánh, mà cứ để cho một kẻ không rõ lai lịch, ăn nhờ ở đậu mãi. Nếu tên đó muốn ở lại đây, thì ít ra cũng phải biết điều chứ."

Cung nhân kia không hoảng, lại điềm tĩnh đáp: "Thưa công chúa, lỗi là ở tôi, chăm sóc nó mà không biết dạy lễ nghi. Nhưng người yên tâm, từ nay tôi sẽ chú ý hơn, không để cho đứa nhỏ này phạm đến vương uy. Bề tôi nguyện dùng bạc thưởng của tháng này để giữ lại nó."

Tử Minh quả thực ngạc nhiên khi thấy một cung nhân nhỏ bé dám đem cả lương thưởng của mình để bảo hộ cho một đứa trẻ không thân thích này. Trong lòng Tử Minh mơ hồ có gì đó nghi ngờ, thế nhưng cũng mau trôi qua, bởi trí óc non trẻ cũng không đủ sức níu giữ nó.

"Chị hứa bao giờ thì thành? Sao bấy lâu chị không làm vậy?" Âm giọng Tử Minh đột ngột cao lên: "Chị có gì mờ ám hả?"

Nghe tới đó, vị y nữ lập tức quỳ rạp, giọng nỉ non: "Thưa công chúa, bề tôi nào có gan ấy! Nếu công chúa không cho, thì bề tôi cũng không dám van nài, chỉ là thấy đứa nhỏ này tội nghiệp, thật chẳng nỡ..."

Lúc này, đứa nhỏ kia mới chủ động lên tiếng lần đầu, có lẽ vì cảm kích người y nữ đã lên tiếng đỡ mình: "Xin lỗi công chúa, tiểu nhân biết mình sai... nếu có trách phạt, xin hãy trách phạt mình tôi, không mong ai sẽ liên lụy."

Tình thế biến đổi, Tử Minh không khỏi thấy bất ngờ, nhưng kì thực lại chỉ quan tâm rằng tên nhóc kia "biết nói" rồi.

Yên lặng một lúc, Tử Minh mới tiếp tục, sắc mặt đã dịu hơn đôi chút: "Nếu vậy, ta cho các người ba ngày. Nếu vẫn còn thái độ như ban nãy, thì tuyệt đối ta không để tên nhóc này ở lại vương cung thêm nữa." Tiểu công chúa nhìn sang cung nữ kế bên. "Cả chị cũng vậy, nếu chị đã đem danh dự ra để đảm bảo cho hắn, thì cũng phải biết hậu quả sẽ ra sao, nếu chuyện không thành."

Thấy công chúa mở lòng ban ân huệ, người y nữ kia vội cúi đầu, mừng đến lạc giọng: "Tạ ơn công chúa điện hạ!"

Còn đứa nhỏ kia, không ai bảo cũng tự giác cúi đầu, lặp lại lời của cung nhân vừa nói.

"Tạ ơn... công chúa."

Tử Minh nhìn họ như vậy, không hẳn gọi là vui, nhưng chí ít cũng hài lòng hơn ban đầu, nhất là khi tên nhóc kia đã thôi sự lỗ mãng. 

Nghĩ rồi, Tử Minh cao giọng: "Được thôi, chị hứa đấy nhé. Bây giờ chị ra ngoài đi, ta có điều nói với thằng nhóc này."

Sau khi Tử Minh dứt lời, người y nữ kia liền vâng dạ rồi lập tức lui đi, để hai đứa trẻ ở riêng trong phòng.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com