(*) Vấn danh: Trong cách nói cổ, vấn danh là hỏi tên.
Tử Minh nhìn sang đứa nhỏ, hỏi: "Sao rồi, dạo này ngươi đã khỏe hơn chưa? Tại sao vẫn còn ở đây vậy?"
"Dạo này đã khỏe hơn rồi." Tên nhóc ngẩng lên, trả lời lí nhí: "Nhưng ở đây buồn, nhớ công chúa..."
Vừa nghe tới đó, Tử Minh đã nhận ra điểm mâu thuẫn.
"Ngươi nói dối."
"..."
"Nếu đã nhớ ta, sao lúc nãy còn làm thái độ thất lễ với ta?" Tiểu công chúa chất vấn, bắt đầu tiến lại gần nó hơn.
"Tại vì tiểu nhân không biết, là tiểu nhân lỗ mãng, mong công chúa tha lỗi." Đứa nhỏ ngoan ngoãn cúi đầu. "Từ nay tôi sẽ theo y nữ, học cách cư xử đúng lễ, không làm công chúa thất vọng nữa."
Tử Minh quan sát dáng vẻ khép nép của đứa nhỏ, rõ ràng không thể không nghi ngờ.
"Ngươi nói có đáng tin không?"
Tên nhóc gật đầu liên tục, đồng thời khẳng định: "Thật mà, nếu không đáng thì tôi sẽ không trở lại vương cung nữa đâu."
Tử Minh "hứ" một tiếng, quay mặt chỗ khác: "Ngươi dẻo miệng như thế, cứ như là được dạy thuộc lòng rồi."
Đứa nhóc đột nhiên im thinh, bờ vai khẽ run lên.
Không nghe tiếng nó đáp lại, Tử Minh mới quay lại nhìn, lập tức phát hiện đứa nhóc đã đứng hình hoàn toàn.
"Không giống thái độ của một đứa nhỏ." Tử Minh tiếp tục khẳng định.
Đứa nhỏ cúi mặt, ánh mắt lạc xuống nơi bàn chân. Lần này, nó lại im lặng rất lâu.
Căn phòng gần như không còn tiếng động nào, Tử Minh vốn chẳng muốn tình trạng này kéo dài lâu hơn, đành tiếp tục lên tiếng: "Sao ngươi nói nhớ ta? Dạo này không có đồ chơi mới nên ngươi mới nhớ ta đúng không?"
Đến lúc đó, đứa nhỏ kia mới có thể mở miệng.
"Đồ chơi thì đẹp, nhưng... nếu không ai chơi cùng thì đâu có vui."
Tử Minh nhìn thái độ ủ rũ trước mặt, cảm thấy tên nhóc đó cũng không giống đang dối lòng. Sau đó, tiểu công chúa lấy ra một món đồ khác, giơ lên khoe.
"Ngươi biết cái này là gì không?"
Đứa nhỏ chớp mắt, không bao lâu đã có câu trả lời: "Là sáo trúc."
Tử Minh ngạc nhiên nhìn nó: "Sao ngươi biết là sáo trúc? Ngươi biết chơi không?"
Tên nhóc lắc đầu, nhưng rồi lại nói tiếp: "Tiểu nhân đoán công chúa chơi sáo giỏi lắm nhỉ?"
Tử Minh cười, ngồi xuống bên cạnh đứa nhỏ: "Không có, nhưng mà ta biết thổi theo từng cung."
Nói xong, Tử Minh đưa sáo lên miệng, động tác tỏ ra thành thạo, bắt đầu thổi mấy đoạn ngắn. Tiếng sáo phát ra bập bẹ vụng về. Không rõ là Tử Minh đang tái hiện giai điệu gì, chỉ biết có lúc thanh âm cao vút lên, có lúc lại đứt quãng như bên trong bị kẹt.
Đến khi tiếng sáo vừa dứt, hai đứa trẻ không nhịn được lập tức cười phá lên. Tiếng ồn ào trong tức khắc làm náo cả gian phòng yên ắng, bầu không khí cũng bớt đi ngột ngạt, lớp sương lạnh dày đặc nhiều ngày giống như được tan ra.
Cảnh tượng này cùng lúc lại thu vào mắt một đứa nhỏ khác. Uy Quân đứng lặng người bên ngoài, khuôn mặt bỗng nhiên nóng bừng, vô thức siết chặt cây sáo trúc trong tay.
Lần đầu tiên Uy Quân thấy có một đứa trẻ khác trong cung, mà còn khiến công chúa cười. Trực giác nhắc nhở công tử Quân rằng tên này không bình thường, lai lịch chẳng rõ ràng.
Uy Quân quay đi, trở về điện công chúa.
___
Cửa phòng vừa mở ra, tiếng động khiến Uy Quân ngoảnh lại nhìn, nhưng chỉ thấy cung nữ bước vào, đặt một đĩa bánh lên bàn: "Công tử Quân tìm thấy công chúa chưa?"
"Vương cung rộng quá, em không tìm thấy." Uy Quân chán nản trả lời, tay vẫn cầm cây sáo. Trong đầu liên tục lởn vởn cảnh tượng hồi nãy, Quân bất giác không muốn đụng vào thức ăn.
Lát sau, mãi đến lúc Tử Minh trở về phòng, Uy Quân vẫn cười tươi như thường lệ: "Công chúa vừa đi đâu về vậy? Hôm nay Uy Quân đợi hơi lâu."
Tử Minh thành thật trả lời: "Em mới đến thăm đứa nhỏ ở Thái y viện."
Uy Quân hơi nhướng mày, hỏi: "Đứa nhỏ nào? Sao Thái y viện lại có một đứa nhỏ?"
Tử Minh chậm rãi ngồi xuống bên bàn, rót một chén trà: "Em cũng không biết, là vương thúc đưa về."
"Cha của anh ư?" Quân chớp mắt ngạc nhiên, sau đó gật gù: "À, anh hiểu rồi."
Tử Minh khẽ cười, đặt cây sáo trúc lên bàn: "Hôm nay em có khoe cây sáo của anh cho tên đó coi. Hay là hôm nào anh tới chơi nhé?"
"Anh không có nhiều thời gian đâu." Uy Quân đang nói, rồi đột nhiên sửa lời: "Nhưng mà nếu em thích thì anh đi cùng."
Tử Minh gật đầu, một lúc sau lại hỏi: "À, anh có biết nó tên là gì không?"
Quân lắc đầu: "Anh không biết."
"Em mới đặt tên cho nó, tên là Lam Nghi."
Uy Quân thoáng giật mình, xém chút nữa đã bật dậy: "Sao em phải đặt? Nó không có tên ư?"
"Không có ạ." Tử Minh nói tiếp: "Bởi vì em hỏi thì nó bảo không có gia đình, nên em thuận miệng đặt cho nó."
Uy Quân nghe rồi đành ậm ừ, cười trừ một cái.
"Anh biết cái tên đó ý nghĩa là gì không?" Tiểu công chúa hỏi.
Quân sững đi một chút, tỏ vẻ không hiểu.
"'Lam' mang nghĩa là lạnh lẽo, 'Nghi' là thái độ. Nó suốt ngày cứ ngồi thu lu, cư xử lạnh nhạt. Em muốn nó sau này là một người điềm tĩnh, sâu sắc hơn, giống cái tên này vậy." Tử Minh giải thích, bộ dạng không kém phần uyên bác.
Uy Quân nghiêng đầu, nhíu mày như thắc mắc: "Sao em bảo thuận miệng đặt... mà em có thể giải thích nghĩa nhiều vậy?"
Tử Minh bình thản nói: "Không biết nữa, em học được những chữ đó, cảm thấy hay nên đặt cho."
Uy Quân ngẫm nghĩ một lát, phút chốc nảy ra một ý định.
"Vậy em đặt tên cho anh đi."
Tử Minh bối rối, vội xua tay: "Sao em lại đặt cho anh được, kẻo vương thúc mắng."
"Cha không mắng đâu, nếu công chúa ban cho tên thì anh sẽ thưa với cha xin nhận làm hiệu."
Thấy Uy Quân có vẻ mong muốn, Tử Minh mím môi suy nghĩ một hồi, nghĩ kĩ hơn cả lúc đặt tên cho Lam Nghi.
"Tên là Hòa Khiết."
Quân lặp lại: "Hòa Khiết?"
"Anh thấy có hay không?"
Uy Quân ừm một tiếng dài, cuối cùng hỏi lại: "Nghĩa là gì vậy? Anh kém... nghe không hiểu."
"'Hòa' nghĩa là hòa nhã, thuận hòa, 'Khiết' là thanh bạch, trong sáng. Em thấy anh là người như vậy, nên nghĩ cái tên này sẽ hợp với anh." Tử Minh nói một cách nghiêm túc, sau đó hỏi: "Anh thích không?"
Uy Quân ngẫm lại cái tên vừa rồi, khóe môi cong thành nụ cười: "Hay đấy, anh sẽ nói với cha."