Nói đoạn, cô tiến lên một bước, tay đè mạnh xuống góc chiếc quan tài mà Hứa Thuật và Liên Thanh Lâm vừa rồi đã phải hì hụi nâng mất nửa ngày trời. Chiếc quan tài kêu "rầm" một tiếng, rơi phịch xuống, suýt chút nữa ép dập tay Liên Thanh Lâm.
"Cái con điên này! Suýt nữa đè gãy tay tôi rồi!" Liên Thanh Lâm buột miệng chửi thề.
Vẻ mặt ông già lập tức trở nên u ám, ánh mắt sắc như d.a.o đ.â.m thẳng vào người Lê Tri, tràn đầy ác ý như muốn róc xương lột da.
Nhưng cô làm như không thấy, quay người đi thẳng đến chiếc quan tài nằm ở chính giữa, chỉ tay nói:
"Chúng ta lấy cái này."
Ba người còn lại liếc nhau, chẳng hiểu Lê Tri dựa vào đâu mà đột nhiên quyết định như thế. Nhưng Trì Y và Liên Thanh Lâm vốn đã quen nghe lời cô, lập tức gật đầu, không một chút do dự, đẩy xe gỗ tới chuẩn bị đổi quan tài.
Hứa Thuật bước tới, trầm giọng hỏi:
"Cô chắc chắn chứ?"
"Vừa nãy thì không." Lê Tri nheo mắt, thản nhiên nhìn về phía ông già, rồi nở một nụ cười trong veo nhưng lại lạnh đến thấu xương:
"Bây giờ thì tôi có thể khẳng định chắc chắn rồi."
Ông già đứng bên cạnh, sắc mặt trắng bệch vì giận, đôi bọng mắt già nua run lên bần bật. Lê Tri nghiêng đầu, giọng điệu chậm rãi, như cố tình chọc tức:
"Ông ơi, thấy bọn cháu chọn đúng, ông tức giận lắm đúng không?"
Bọng mắt ông ta run càng dữ dội hơn.
Trì Y cũng nhíu mày, gật gù phụ họa:
"Ông ta tức đến biến dạng luôn rồi. Tri Tri chọn đúng rồi đó."
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Sắc mặt ông già vặn vẹo đến đáng sợ, không nói một lời, quay người đi thẳng vào trong nhà, "rầm" một tiếng đóng sập cửa lại.
Bốn người nhanh chóng đặt chiếc quan tài mới lên xe đẩy. Lòng tin bùng nổ khiến bọn họ cảm thấy mình mạnh mẽ hẳn lên, chưa đầy vài phút đã đẩy chiếc xe gỗ ọp ẹp, chở theo quan tài, đi về hướng cổng thôn.
Phía bên kia màn hình livestream, khán giả cũng kích động không kém:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
["Đậu má, rốt cuộc sao Lê Tri biết hay vậy? Bái phục luôn ấy!"]
["Tên ông già kia đúng kiểu 'dắt mũi' người mới luôn. May mà có chị Tri Tri tỉnh táo, không thì đêm nay có người c.h.ế.t thật rồi."]
["Cuối cùng số phiếu của chị Tri cũng không còn nằm trong top cuối nữa rồi! Đỉnh quá!"]
["Chị cả hệ dưỡng thành! Mau mua cổ phần Lê Tri đi mọi người ơi, không lỗ đâu! Bỏ phiếu cho chị ấy lẹ lên!"]
...
Ra khỏi khu nhà xác cũ kỹ, Trì Y cuối cùng cũng không nhịn được, hỏi ra nỗi thắc mắc thay cho tất cả khán giả:
"Tri Tri, làm sao cô biết được vậy?"
Lê Tri thong thả bước đi trên con đường trải vôi trắng, giọng nói mang theo chút giễu cợt:
"Dựa vào ác ý của dân làng với chúng ta, các cô nghĩ xem, ông già làm quan tài kia liệu có nói thật không?"
Hứa Thuật trầm mặc. Nghĩ đến vẻ mặt vừa rồi của mình, anh cụp mắt, lạnh nhạt đáp:
"Chưa chắc đâu. Thầy Âm Dương chẳng phải cũng từng giúp chúng ta đấy sao."
Lê Tri lạnh lùng liếc anh một cái xuyên qua thành quan tài, ánh mắt như một hố sâu không đáy khiến Hứa Thuật không khỏi rùng mình. Cô khẽ cười, nhưng nụ cười đó chẳng hề mang theo chút ấm áp nào:
"Đấy chỉ là lý do đầu tiên thôi. Lý do quan trọng nhất..."
Cô ngừng lại, quét ánh mắt sắc như d.a.o xung quanh thôn Quan Bình u ám, nơi những ngôi nhà gỗ xiêu vẹo chen chúc giữa núi rừng âm u. Trì Y, Liên Thanh Lâm và Hứa Thuật nín thở, hồi hộp chờ đợi.
"...là những cái cây này."
Trì Y và Liên Thanh Lâm nhìn quanh, ngơ ngác như hai con nai lạc giữa rừng. Cây thì làm sao?
Ngoại trừ cảm giác rùng rợn mơ hồ quấn quanh, thôn Quan Bình thoạt nhìn chỉ là một ngôi làng nghèo nàn giữa núi rừng bạt ngàn. Khắp nơi, trừ những cánh đồng cỏ dại, nhà cửa cũ nát, chính là những cây bách cao lớn, xanh um, cành lá rậm rạp đến nỗi ánh nắng cũng khó lòng xuyên qua.
Xe gỗ lộc cộc lăn bánh trên con đường vôi, tiếng kẽo kẹt vang vọng trong màn sương mù mịt.