Vô Hạn Lưu: Công Viên Của Quỷ

Chương 26



Lê Tri kiên nhẫn giải thích, giọng nói đều đều nhưng từng chữ một như dội thẳng vào lòng người:

"Từ xưa đến nay, thợ thủ công thường chọn vật liệu có sẵn tại chỗ."

Cô giơ tay chỉ về phía cây cầu đá nối liền thôn Quan Bình với thế giới bên ngoài, cây cầu nhỏ hẹp như treo lơ lửng giữa không trung, bên dưới là vực sâu hun hút:

"Thôn Quan Bình nằm ở nơi hẻo lánh, đường núi quanh co, cách biệt với bên ngoài. Cây cầu kia là lối đi duy nhất. Với điều kiện giao thông như vậy, bất cứ ai ở đây cũng sẽ ưu tiên dùng vật liệu tại chỗ, bởi vì chi phí vận chuyển quá cao."

Cô dừng lại, nhìn thẳng vào ba người kia, ánh mắt đen nhánh lóe lên tia sáng lạnh lẽo:

"Thôn dân nơi này không có tiền nhập gỗ từ bên ngoài. Cái họ có nhiều nhất... là cây bách."

Gió từ trong rừng bách thổi tới, lá cây xào xạc như tiếng thì thầm của những linh hồn c.h.ế.t oan, khiến người ta không rét mà run.

Liên Thanh Lâm và Trì Y đồng loạt bừng tỉnh. Khán giả bên ngoài cũng sững sờ, không ngờ Lê Tri lại có thể suy luận từ một góc độ như vậy. Bảo sao vừa nãy dọc đường đi cô cứ liên tục quan sát khung cảnh xung quanh.

Thôn này nằm sâu trong núi, cây bách mọc đầy ở các sườn dốc và ven đường. Nhưng đất đai nơi đây bạc màu, ánh nắng lại khuyết thiếu, nên những cây bách cũng chỉ mọc xiêu vẹo, cành khẳng khiu, lá khô xác.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Lê Tri cúi người, nhặt lên một cành bách gãy rơi dưới chân. Cành cây mảnh khảnh, lá kim xanh tươi như lúa non, giữa đám lá còn đong đưa lủng lẳng những chùm quả nhỏ màu xanh biếc.

Hứa Thuật đột nhiên lên tiếng, giọng điệu không giấu nổi sự không phục: "Cái thôn này rộng như vậy, cô cũng chưa đi khắp nơi. Nhỡ đâu trên núi còn có cây liễu, cây tùng thì sao?"

Câu hỏi nghe có vẻ vô thưởng vô phạt, nhưng rõ ràng là đang cố tình vạch lá tìm sâu, muốn lấp l.i.ế.m sự liều lĩnh vừa rồi của mình.

Lê Tri cầm cành bách vung vẩy trước mặt anh ta, ánh mắt lạnh nhạt: "Anh thấy không?"

Hứa Thuật cau mày: "Thấy gì cơ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lê Tri mỉm cười, giọng mềm mại như gió, lại sắc bén như dao: "Quả đấy."

Hứa Thuật vẫn chưa kịp hiểu.

Lê Tri thong thả giải thích: "Trong thế giới của chúng tôi có câu ngạn ngữ — 'Liễu nở hoa không kết quả'. Nghĩa là cây liễu không ra quả. Bọn họ đã kiêng kị dùng áo liệm bằng gấm, thì chắc chắn cũng sẽ tránh dùng gỗ liễu làm quan tài. Một loại gỗ không thể kết quả sinh sôi, chẳng khác gì điềm báo về cái c.h.ế.t tuyệt hậu."

Hứa Thuật còn định cãi tiếp, nhưng Trì Y đã nôn nóng chen ngang, giọng đầy bất mãn: "Ít nhất thì quan tài gỗ liễu là sai chắc rồi. Hơn nữa, phản ứng của NPC kia cũng chứng minh Tri Tri đã chọn đúng."

Sắc mặt Hứa Thuật đen sì lại. Anh ta lạnh lùng đáp: "Tôi cũng chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, chở quan tài về thôi."

Không ai buồn đáp lại. Bầu không khí trở nên trầm mặc. Bọn họ vội vã đẩy quan tài về, không ai dám mở miệng thêm một câu.

Tro tàn từ những lò hóa vàng bay lượn trên đầu tường. Trước linh đường, một chậu than đang bốc khói nghi ngút. Ba người chơi lựa chọn ở lại từ trước đang run rẩy quỳ gối trước chậu than, gương mặt lấm tấm mồ hôi lạnh. Thấy nhóm Lê Tri quay về, cả đám như trút được gánh nặng, mặt mày trắng bệch mà lại như sống sót sau cơn ác mộng.

Thầy Âm Dương, người biến mất từ lâu, lại xuất hiện tựa như quỷ mị. Giọng nói của ông ta vẫn vô cảm như cũ: "Chuẩn bị nhập quan."

Ba người kia biết mình không còn đường lui, vội vã lao tới hỗ trợ, không dám lười biếng thêm nữa. Họ cùng nhau khiêng quan tài vào trong linh đường, bố trí xung quanh theo sự chỉ đạo của thầy Âm Dương. Thi thể của trưởng thôn cuối cùng cũng được nhập quan, nhưng quá trình không hề đơn giản. Phải có người nâng t.h.i t.h.ể lên, giữ cho đầu, bụng, chân ngang bằng rồi mới được đặt vào.

Bất kể là ai, dù ghê tởm hay sợ hãi thế nào cũng phải động tay chạm vào tử thi. Không ai dám đánh cược — nếu điều kiện tử vong là "không chạm vào thi thể", vậy thì bọn họ c.h.ế.t chắc.

Lê Tri khẽ liếc về phía góc nhà chính, nơi trước kia đặt t.h.i t.h.ể của Chương Khiếu. Giờ đây, chỗ đó trống không.

Cô nhíu mày, lạnh giọng hỏi: "Thi thể của Chương Khiếu đâu rồi?"

Người dẫn chương trình Bùi Hủ run bần bật, lắp bắp đáp: "Chú Cửu... đưa đi rồi."

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com