Vô Hạn Lưu: Công Viên Của Quỷ

Chương 3



Còn chưa kịp thét lên, toàn bộ TV, điện thoại, máy tính trong nhà đồng loạt bật sáng —— dù chúng đều đã được tắt nguồn.

Từng luồng nhiễu sóng hỗn loạn nháy lên chớp nhoáng, sau đó màn hình ổn định, hiện lên một khung hình mờ tối.

Một giọng nói máy móc không mang chút cảm xúc vang vọng khắp căn nhà:

"[Chào mừng quý khán giả đến với chương trình sinh tồn dành cho người nổi tiếng quy mô lớn —— 'Chương trình Tạp Kỹ Kinh Dị'. Xin hãy sử dụng phiếu bầu quý giá của mình một cách cẩn trọng, vì nó ảnh hưởng trực tiếp đến sự sống còn của người chơi. Quý vị có thể truy cập trang chủ để lựa chọn phòng livestream yêu thích, tìm hiểu thể lệ trò chơi và bảng xếp hạng độ nổi tiếng. Chúc quý vị có những phút giây giải trí tuyệt vời.]"

Thượng Cẩm Như như bị rút sạch máu, cả người đông cứng.

Bà lê từng bước nặng nề tới trước TV —— và nhìn thấy trên màn hình là một đám nam nữ với gương mặt hoảng hốt đang đứng chen chúc giữa màn sương mù.

Ngay giữa nhóm người ấy, bà nhìn thấy con gái mình —— Lê Tri.

...

Về phần Lê Tri, cô chỉ cảm thấy mình như bị hút vào một chiếc ống tối đen vô tận, giơ tay ra cũng không nhìn thấy ngón tay của chính mình.

Cô không biết đã trôi nổi bao lâu trong khoảng không lạnh ngắt đó. Cho đến khi trước mắt bừng lên chút ánh sáng nhợt nhạt, cô mới phát hiện —— mình đang đứng trên một cây cầu đá cũ kỹ.

Cây cầu bắc ngang qua một khe núi sâu hun hút, sương mù trắng đục từ vực sâu không ngừng bốc lên, bao trùm mọi tầm nhìn.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Cây cầu mang phong cách cổ xưa, với những sợi dây thừng đã mục nát treo lủng lẳng hai bên. Bầu trời xám xịt nặng trĩu đè sát xuống đỉnh đầu, khiến Lê Tri có cảm giác như chính mình đang bị trời đất nuốt chửng.

Phía trước, toàn bộ mặt cầu bị sương mù dày đặc che phủ, hoàn toàn không nhìn thấy được bên kia là gì.

Gió lạnh thổi tới, lùa vào váy áo ướt sũng của cô, mang theo mùi tanh nồng nhàn nhạt —— giống như mùi máu.

Ánh mắt Lê Tri dần dần trầm xuống.

Nơi này hoang vu đến đáng sợ, hoàn toàn không có dấu hiệu của sự sống.

Hai bên đường, những cây cổ thụ cao vút trơ trọi như những bộ xương khô bị nguyền rủa. Cành cây cháy xám, khô gãy, vươn những nhánh nhỏ gầy guộc lên trời như móng vuốt của những con quỷ đói đang giãy giụa trong màn sương mù dày đặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ngoài nguyên nhân siêu nhiên, Lê Tri thật sự không thể nghĩ ra được bất kỳ lý do hợp lý nào khác để giải thích cho việc bản thân bị dịch chuyển tức thời đến chốn quỷ quái này. May mà cô không phải người duy nhất ở đây.

Khi ánh mắt dần thích ứng với sương mù, cô mới nhìn rõ những người đang đứng bên cạnh mình —— và Lê Tri không khỏi sững sờ.

Cô lăn lộn trong giới giải trí đã sáu, bảy năm, số phim từng tham gia không ít hơn tám mươi, nhưng đây là lần đầu tiên cô được "chung sân khấu" với nhiều ngôi sao đình đám như vậy.

Nhìn kỹ mà xem!

Đó là Liên Thanh Lâm, thần tượng đỉnh lưu ra mắt từ nhóm nhạc nam nổi tiếng. Bên cạnh là Trì Y, người được mệnh danh là "tình đầu quốc dân", và không thể không nhắc tới Chúc Chi Bạch, ảnh đế trẻ tuổi nhất từng đạt giải thưởng lớn.

Ba người này chính là đỉnh cao lưu lượng, người người ngưỡng mộ.

Ngoài ra, còn có ba nhân vật khác —— một MC nổi tiếng với miệng lưỡi sắc bén, một ngôi sao truyền hình quen mặt trong các show tạp kỹ, và một diễn viên talkshow hài hước, tiếng tăm lấn át cả Lê Tri đến mười con phố.

Cộng lại, tất cả là tám người.

Trong số họ, chỉ có một người đàn ông mà Lê Tri không nhận ra —— anh ta có vẻ ngoài trầm ổn khác hẳn đám người đang run rẩy còn lại.

Những ngôi sao từng chói lóa dưới ánh đèn sân khấu giờ đây, tất cả đều mang vẻ mặt tái nhợt, hoảng loạn. Bị kéo đến nơi quỷ quái này ngay sau khi đọc xong thông cáo c.h.ế.t chóc kia, không ai còn tâm trạng khoe khoang danh tiếng hay giữ hình tượng trước ống kính nữa.

Không ai dám lên tiếng, không khí đặc quánh lại như thể chỉ cần một hơi thở mạnh cũng có thể dẫn đến thảm họa.

Ánh mắt Lê Tri đảo qua từng người một vòng rồi dừng lại ở người đàn ông lạ mặt kia. Trong khi tất cả đều run sợ, chỉ có anh ta vẫn ung dung đứng đó, thậm chí còn có vẻ thích thú như đang xem một màn diễn trò thú vị.

Bản năng mách bảo Lê Tri rằng người này... tuyệt đối không đơn giản.

Không ai chịu mở miệng, vậy thì cô mở.

Lê Tri hít sâu một hơi, tiến lên trước nửa bước, cất giọng bình tĩnh hỏi:

"Chào anh, anh có biết rốt cuộc đây là chuyện gì không?"

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com